NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Ư Ư

Tô Yên trả lời nghiêm túc từng câu từng chữ, "Dựa theo cách nói bình thường thì anh ấy là vị hôn phu của tôi."

Chuyện Quyền Từ cầu hôn cô rất đột ngột.

Hai ngày trước, sau khi làm mấy chuyện đen tối xong, Tô Yên mệt mỏi trùm chăn lại chỉ muốn ngủ, nhưng anh lại đánh thức cô dậy để rồi chỉ mở miệng nói một câu, "Chúng ta kết hôn."

Tô Yên buồn ngủ nên cũng không để ý, cô đang mơ mơ màng màng chuẩn bị ngủ tiếp thì lại bị người nào đó đánh thức.

Khuôn mặt Quyền Từ được ánh trăng chiếu xuống, mang theo sự lười biếng thỏa mãn làm khuôn mặt của anh càng thêm gợi cảm.

Ngữ khí trầm thấp nhưng hành động thì lại cực kỳ bá đạo.

Tô Yên không nói gì thì anh sẽ không để cho cô ngủ.

Cuối cùng Tô Yên đành phải rầm rì đồng ý.

Người nào đó cảm thấy mỹ mãn rồi ôm cô ngủ.

Tuy hình thức rất đơn giản nhưng kết quả là cô đã đồng ý.

Bóng đêm đen nhánh nên không thể nhìn thấy biểu tình của Long Lị Lị.

Nhưng hơi thở u ám trên người cô ta càng ngày càng dày đặc, thân hình hơi run run, thuyết minh câu trả lời của Tô Yên cực kỳ có ảnh hưởng tới cô ta.

Long Lị Lị cúi đầu, giọng nói mang theo cảm xúc nào đó, "Tô Yên."

"Hả?"

"Tôi thật sự..."

Chỉ kịp nghe thấy ba chữ đầu tiên rồi Long Lị Lị đột nhiên nhào về phía Tô Yên.

Mang theo suy nghĩ được ăn cả ngã về không còn có lửa giận ghen ghét sắp thiêu cháy cô ta.

Cô ta nhẫn nhịn lâu như vậy, sao có thể nghĩ tới người đàn ông này đã cầu hôn Tô Yên?!

Cô ta hận nghiến răng nghiến lợi.

Ghen ghét làm tia lương tâm cuối cùng của cô ta cũng bị cắn nuốt.

Chỉ là..., Tô Yên không né không tránh.

Chỉ là nhìn phi phác lại đây Long Lị Lị.

Bỗng nhiên Long Lị Lị dừng lại, cánh tay dừng trước mặt Tô Yên.

Không phải là do cô ta đột nhiên có lương tâm mà là cô ta không thể động đậy.

Một con rắn to đang quấn quanh eo cô ta, nâng cô ta lên khỏi mặt đất.

Tô Yên dựa vào cây lẳng lặng nhìn.

Phía sau cô là đồng chí Tiểu Hồng

"Tê tê tê tê tê!!"

Long Lị Lị nào đã gặp qua tình huống này?

Cô ta sợ tới mức không thốt được một câu, môi trắng bệch đầy sợ hãi.

Vài ngày trước Tiểu Hồng bị Quyền Từ bắn vào đuôi bị thương nên đã được Tô Yên cho vào trong không gian nghỉ ngơi.

Vừa được thả ra đã nhìn thấy Long Lị Lị định hãm hại Tô Yên.

"Tê tê tê tê tê?"

Nên làm gì người này bây giờ?

Tô Yên móc một cái kẹo sữa dâu ra, bóc vỏ cho vào miệng cắn cắn.

Sau đó chỉ vào cái dốc bên cạnh.

Cái dốc đó đen như mực không nhìn thấy điểm cuối.

Cũng không biết sẽ rơi xuống đâu.

"Ném cô ta từ đây xuống."

Tô Yên bình thường không có tính công kích.

Nhưng nếu người khác muốn làm cô bị thương thì cô sẽ trả lại cho đối phương đúng bằng nỗi đau mà đối phương muốn cô phải chịu đựng.

Nói cô tốt bụng.... thì cô giết người cũng không thèm chớp mắt.

Nói cô xấu xa... thì cô lại không hại ai cả.

Long Lị Lị cắn môi nuốt tiếng thét chói tai xuống cổ họng.

Cô ta run rẩy, đôi mắt tràn đầy tơ máu,"Tô Yên, Tô Yên, nếu tôi chết thì cô đừng hòng sống yên bình!"

Tô Yên lắc đầu, nghiêm túc nói: "Nếu cô chết, thì là do rắn chứ không phải do tôi."

Nghĩ nghĩ, Tô Yên lại cảm thấy này Long Lị Lị nói rất có đạo lý.

Bởi vì cô có thể chỉ huy Tiểu Hồng ném xuống, nhưng người khác có biết đâu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi