NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tinh Niệm

Cũng không biết là do ảnh hưởng của mỗi thân thể trong từng vị diện hay thế nào, mà lượng cơm Tô Yên ăn giống như lớn hơn rất nhiều.

Cô cúi đầu ăn cơm, Lâm Y Nhân liền từ phòng ngoài thu thập đến phòng trong.

Ở trong trí nhớ, cảnh tượng như vậy phát sinh qua rất nhiều lần.

Cơ hồ mỗi cuối tuần Lâm Y Nhân đều sẽ tới tìm nguyên chủ, hơn nữa đưa cơm cho cô ăn.

Đại khái là các cô đã quen biết từ lâu, thế cho nên đối với hành vi như vậy của Lâm Y Nhân cô đã tập mãi thành thói quen.

Hai mươi phút sau.

Tô Yên cơm nước xong.

Lâm Y Nhân cũng đem căn nhà này thu thập thỏa đáng, sau đó ngồi vào ghế đối diện Tô Yên, lộ ra tươi cười.

"Chị, em dọn nhà có được không?"

Tô Yên gật gật đầu

"Rất lợi hại."

Lâm Y Nhân duỗi tay lau mồ trên mặt, nhìn thấy Tô Yên đã ăn xong rồi.

Sau đó đi lên trước, đem hộp cơm thu thập tốt.

"Kia, ách, chị... em đi trước."

Tô Yên an tĩnh trong chốc lát

"chị muốn đi mua đồ."

Lâm Y Nhân sửng sốt, sau đó không xác định hỏi

"Em đi cùng chị được không?"

Tô Yên gật đầu.

"Được"

Lâm Y Nhân bị lời này của Tô Yên làm cho có chút không kịp phản ứng.

Nhưng mà vẫn thật nhanh đổi giày chờ Tô Yên.

Tiểu Hoa tiếp xúc không nhiều người lắm, ách.....ờm thì, nó cũng chỉ cùng ký chủ tiếp xúc qua.

Nhưng, cũng không biết vì cái gì, Tiểu Hoa cảm giác Lâm Y Nhân này có điểm quái quái.

Không phải nói cô có ý xấu.

Mà là nói.... cùng ký chủ không quá giống nhau.

Rốt cuộc, sau nửa giờ hai người trầm mặc cùng nhau đi dạo phố, Tiểu Hoa rốt cuộc nhịn không được.

"Ký chủ, ngài có cảm thấy Lâm Y Nhân cùng những người khác không giống nhau không?"

"Chỗ nào không giống nhau?"

"Ách..... cô ấy hình như là thiệt tình đối tốt với chị, thật sự là loại người yên lặng trả giá.

Hơn nữa, cũng giống như, thật có thể ủy khuất chính mình vì chị a."

Nhưng, loại người này..... có thể thực sự là người tốt sao?

Đại khái, Tiểu Hoa tự mình bổ sung tri thức đến quá nhiều, thế cho nên cứ nhìn ai tới gần ký chủ mình, lại cảm thấy người đó có mưu đồ.

Tiểu Hoa vẫn luôn đợi, kết quả ký chủ chậm chạp cũng chưa trả lời.

Sau đó, Tô Yên đi vào một cửa hàng bánh kem, mua một khối bánh kem Black Forest.

Duỗi tay đưa cho Lâm Y Nhân.

Lâm Y Nhân vội vàng vẫy vẫy tay

"Không không không, chị Tô Yên cứ ăn đi, em không quá thích ăn đồ ngọt."

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát

"Thật sự?"

Lâm Y Nhân gật gật đầu

"Chị cứ ăn đi, không cần phải mua cho em."

Tô Yên trầm mặc trong chốc lát.

Cô yên lặng hỏi Tiểu Hoa

"Tiểu Hoa, cô ấy không muốn ăn, nhưng cái này là ta mua cho cô ấy, nên làm cái gì bây giờ?"

Tô Yên năng lực xã giao bằng 0.

Cho nên vẫn là yêu cầu trợ giúp từ Tiểu Hoa.

Mà đồng chí Tiểu Hoa chúng ta.....

"Ký chủ, chị có nghĩ ăn bánh kem này không?"

"Ta cũng nghĩ thế"

"Vậy chị có thể ăn luôn a.

Bằng không quá lãng phí tiền."

Tô Yên nghĩ nghĩ, sau đó cầm lấy nĩa lên ăn.

Đi dạo phố một buổi trưa.

Trừ bỏ một khối bánh kem Black Forest kia, cái gì cũng chưa mua.

Trên cơ bản, Tô Yên cùng Lâm Y Nhân đối thoại như sau

"Cái quần áo này em thích không? chị mua cho em."

"Không không không, chị Tô Yên, không cần phiền toái."

"Kia cái này thì sao? Thích không? chị mua cho em."

"Không được, không được."

"Vòng cổ đây? Thích không? chị mua cho em"

"Không cần, quá quý giá, chị Tô Yên."

Kết quả là, khi mặt trời xuống núi.

Hai người một thứ cũng không mua được.

Kỳ thật Tô Yên lần này đi mua đồ, chính là muốn trả thay cho bữa cơm kia.

Kết quả, Lâm Y Nhân cái gì cũng không cần.

Ban đêm buông xuống, vốn dĩ phải về nhà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi