NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tinh Niệm

Kết quả di động vang lên, người gọi đến là Kỷ Tinh Vũ.

Cô tiếp máy

"Alo?"

Đầu kia điện thoại

"Cô giáo, chị ở đâu?!"

Ngữ khí sốt ruột.

Bỗng dưng, trong đầu Tô Yên liền xẹt qua bộ dáng Kỷ Diễn.

Tay nắm chặt di động thoáng căng thẳng

"Ở quảng trường Kim Đỉnh."

"Được, cô giáo, chị đứng ở đó đừng đi đâu, tôi đi đón chị."

Nói xong, điện thoại liền cắt đứt.

Lâm Y Nhân thấy Tô Yên dừng bước chân, phi thường tốt bụng hỏi han

"Chị Tô Yên có phải có việc hay không?"

Tô Yên gật đầu.

Sau đó Lâm Y Nhân nói

"Em có thể tự trở về, chị Tô Yên, em đi trước."

"Đợi đã."

Tô Yên ra tiếng.

Lâm Y Nhân cho rằng Tô Yên còn có việc, dừng lại nhìn cô.

Tô Yên dừng trong chốc lát, vẫn là nói

"Em hôm nay giữa trưa mời chị ăn cơm, chị muốn tặng lại em một ít đồ."

Lâm Y Nhân lập tức hiểu được, trách không được chiều nay Tô Yên vẫn luôn hỏi cô có thích hay không.

Cô còn tưởng rằng, Tô Yên đang khách sáo với mình.

Lâm Y Nhân lắc lắc đầu,

"Cái gì em cũng không cần."

Tô Yên nghiêm túc

"Chị không thích thiếu nợ người khác."

"Nhưng chị đã cứu mẹ em với em, ơn này em còn chưa có trả đủ đâu a."

Lâm Y Nhân ngữ khí cũng thực thành khẩn.

Hai người ở chỗ này nói chuyện, một chiếc xe bảo mẫu đã ngừng ở trước mặt hai người.

Lâm Y Nhân nhìn xe bảo mẫu, sau đó nói với Tô Yên

"Chị Tô Yên, người đón chị tới rồi, em đi trước."

Lúc này, cửa xe mở ra.

Kỷ Tinh Vũ lên tiếng

"Cùng lên xe đi, tôi đưa cậu trở về."

Lâm Y Nhân lắc đầu

"Không cần."

Tô Yên nghe Lâm Y Nhân lại lần nữa cự tuyệt, mày nhăn lại.

Duỗi tay, lôi kéo Lâm Y Nhân, xoay người liền hướng lên trên xe.

Vừa đi vừa nói

"Em không phải nói chị cứu em, ân tình rất lớn sao? chị đây muốn em ngồi xe đi, em nên nghe lời chút."

Cuối cùng, Lâm Y Nhân thất tha thất thểu vẫn là bị kéo lên xe.

Ba người ngồi ở trong xe, không biết vì cái gì, vốn dĩ trong điện thoại Kỷ Tinh Vũ thực sốt ruột cũng trở nên trầm mặc.

Không khí phá lệ yên tĩnh quỷ dị.

Tiểu Hoa nhịn không được ra tiếng

"Hả? Lâm Y Nhân này rốt cuộc là làm sao vậy?"

"Cái gì?"

"Cô ấy như thế nào một chút cũng không kinh ngạc? Kỷ Tinh Vũ không phải rất nổi tiếng sao? biểu hiện của cô ấy có phải quá bình đạm rồi hay không?"

Tô Yên nhìn Lâm Y Nhân ngồi bên người mình, lại nhìn nhìn Kỷ Tinh Vũ đối diện.

Hai người kia vừa lên xe, đều trầm mặc.

Tô Yên chớp chớp mắt, ra tiếng

"Hai người quen nhau sao?"

Hai người vẫn trầm mặc, cuối cùng vẫn là Lâm Y Nhân nói

"Chúng em là bạn cùng lớp."

Tô Yên hiểu rõ gật gật đầu

"À."

Đại khái là không khí quá trầm mặc, quá quỷ dị.

Để đánh vỡ cục diện bế tắc này, Kỷ Tinh Vũ lấy ra hai bình nước, đưa cho hai người đối diện.

"Uống nước đi."

Tô Yên nhận lấy, vặn nắp ra,

"Cảm ơn"

Căn cứ việc Tiểu Hoa trường kỳ dạy dỗ, một ít lễ phép đơn giản và giao lưu, cô sớm đã biết.

Chỉ là..... cô nhìn về phía bên cạnh.

Lâm Y Nhân trầm mặc uống nước.

Tô Yên nghi hoặc

"Vì cái gì chị mua đồ vật cho em, em không cần, cậu ấy cho em thì em nhận? em không phải kêu chị là chị sao?"

Theo logic của Tô Yên, một người là bạn học, một người là ân nhân cứu mạng, kia phải là đối với người sau càng tốt đi?

Cô như thế nào cảm thấy Lâm Y Nhân càng thân hơn với Kỷ Tinh Vũ đây?

Lâm Y Nhân sắc mặt đỏ bừng một chút, cử chỉ vô thố

"Em, không có, không......."

Tô Yên xem cô khẩn trương như vậy, nói

"Chị chỉ là có điểm nghi hoặc, không phải ý muốn chất vấn em, em không muốn nói, có thể không trả lời."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi