NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tinh Niệm

Tô Yên gật đầu,

"Hai chúng ta cùng nhau ăn."

Một hồi đối thoại tiến triển thong thả, rốt cuộc có bước hành động tiếp theo.

Mười phút sau.

Hai người xuất hiện ở phòng khách.

Tô Yên ngạc nhiên phát hiện, phòng khách chẳng những nhiều thêm một cái bàn dài, còn có thức ăn tinh xảo.

Cô yên lặng nhìn, camera lập lòe ánh sáng đỏ.

Kỷ Tinh Vũ không biết đi đâu, sau khi bọn họ ra khỏi phòng, cũng không nhìn thấy hắn.

Thức ăn rất lành mạnh, lấy thanh đạm là chủ yếu.

Đại khái là suy xét tới thân thể Kỷ Diễn.

Tô Yên vẫn rất thích ăn.

Sau nửa ngày, cô yên lặng ăn cơm, vừa nhấc đầu, phát hiện Kỷ Diễn đôi mắt đen nhánh nhìn mình, có chút bất an.

Cô buông chiếc đũa, nhìn hắn

"Anh có chuyện muốn nói với em?"

Kỷ Diễn yết hầu trên dưới lăn lộn chút, thời gian qua một chút một chút, cảm giác đã thật lâu sau.

Mới nghe được thanh âm hắn khàn khàn chậm rãi

"Tôi cho rằng, em sẽ không tới tìm tôi nữa."

Hắn ở trong lòng lặp lại ngàn vạn lần, hy vọng chính mình có thể biểu đạt rõ ràng, giống người bình thường vậy.

Tô Yên không hỏi lý do, cô dừng trong chốc lát.

Hỏi

"Anh có di động không?"

Kỷ Diễn thân thể cứng đờ, cúi đầu, nhẹ nói

"Tôi, tôi không có."

Không biết vì cái gì Tô Yên từ bên trong nghe ra ủy khuất.

Cô đứng lên, đi quanh toàn bộ phòng khách tìm một vòng, rốt cuộc tìm được giấy cùng bút.

Sau đó, viết xuống một chuỗi dãy số còn có địa chỉ.

Tiếp đến, đem tờ giấy kia đẩy đến trước mặt Kỷ Diễn.

"Đây là địa chỉ cùng số điện thoại của em, anh có thể gọi điện thoại cho em, cũng có thể đi tìm em."

Cô nói rõ ràng, tốc độ nói chuyện chậm lại.

Sau khi nói xong, cuốn tròn lại, sau đó đặt ở trong lòng bàn tay Kỷ Diễn.

Kỷ Diễn nhéo tờ giấy kia, rất rõ ràng, cảm xúc tốt lên không ít.

Thậm chí đều có thể thấy được ánh sáng trong cặp mắt kia.

Sau đó hắn rất trịnh trọng gật gật đầu

"Ân"

Có lẽ là bởi vì hắn cao hứng, cả khuôn mặt nhìn qua cũng có nhân khí nhiều hơn.

Lúc đang ăn cơm, Tô Yên luôn là ngửi được một hương vị xa lạ.

Mùi hương kia rất kỳ quái, như là máu còn có mùi bạc hà.

Cho đến khi ăn xong cơm, tầm mắt cô trong lúc vô tình đảo qua tay Kỷ Diễn.

Lúc trước, hắn dùng bệnh phục to rộng che đi cánh tay bị thương.

Hiện giờ, chắc là bởi vì ăn cơm, lại thật cao hứng, thế cho nên đã quên việc này.

Cánh tay lộ ra.

Thế cho nên cô mới phát hiện trên cổ tay kia băng gạc màu trắng đã bị máu thẩm thấu.

Cô nhìn miệng vết thương kia cả nửa ngày.

Tô Yên tầm mắt quá rõ ràng, Kỷ Diễn cũng theo ánh mắt cô nhìn phía cánh tay.

Tiếp đó, thân thể cứng đờ.

Sau đó hắn lôi kéo tay áo, che khuất miệng vết thương trên cổ tay.

Thấy Tô Yên biểu tình trở nên nghiêm túc, hắn miết miết môi, cúi đầu

"Có phải em bị dọa rồi hay không?"

Tô Yên không nói chuyện.

Hắn đưa cổ tay xuống phía dưới cái bàn, thanh âm nhỏ đi rất nhiều

"Em, không cần sợ hãi, tôi về sau, sẽ che kín."

Bởi vì Tô Yên chậm chạp không nói lời nào, hắn càng thêm co quắp.

Một bàn tay hắn gắt gao nắm chặt cổ tay bị thương kia.

Có ý đồ lau sạch vết máu trên đó.

Tô Yên càng là trầm mặc, hắn liền càng ngày càng bất an.

Cho đến khi, thấy Tô Yên trực tiếp đứng lên rời đi.

Kỷ Diễn thân thể cứng đờ.

Cả người trong nháy mắt lạnh cả người.

Hắn cúi đầu, lôi kéo ống tay áo bệnh phục, ý đồ che đậy nơi bị thương kia.

Bị chán ghét sao?

Hắn cũng, không thích chính hắn.

Kỷ Diễn ngồi ở chỗ đó, chỉ cảm thấy cả người phát đau.

Một bàn tay để ở trên bàn, mồ hôi lạnh từ trán hắn chảy xuống.

Hắn phát bệnh sao?

Hắn nghĩ, trước mắt từng trận biến thành màu đen, cả người đau đớn, cơ hồ sắp làm hắn ngất đi.

Hắn đứng lên, muốn về phòng.

Hắn biết chính mình hiện tại nhất định xấu xí khó coi cực kỳ, hắn trở lại phòng, trốn đi.

Liền không cần lo lắng, dọa đến cô.

Nhìn đến căn phòng cách đó không xa, bước bước chân.

Từng bước một, hoạt động rất là cứng đờ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi