NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tinh Niệm

Chỉ là khi đi ở trên đường, chung quanh ánh mắt mọi người nhìn lại đây càng lúc càng nhiều.

Tô Yên liền cảm giác được Kỷ Diễn nắm tay cô dần dần chặt.

Không có cách nào, bộ dáng Kỷ Diễn thật sự là quá đẹp.

Đi đến chỗ nào cũng sẽ hấp dẫn đến một lượng lớn chú ý.

Tô Yên bước chân dừng lại ở một cửa hàng tiện lợi.

Mua một cái khẩu trang đưa Kỷ Diễn đeo lên.

Khẩu trang che đậy hơn phân nửa khuôn mặt hắn.

Rốt cuộc, ánh mắt chung quanh cũng giảm bớt chút.

Kỷ Diễn thân thể đang cứng đờ, cũng thả lỏng xuống.

Tiểu Hoa nhịn không được ra tiếng

"Ký chủ, lúc này nam chủ giống như thực muốn được quan tâm a."

Hơn nữa, còn có một điều Tiểu Hoa chưa nói.

Nam chủ vị diện này, thật sự khiến người cảm thấy đau lòng a.

Ngay khi đi ngang qua một con ngõ nhỏ.

Nghe được bên trong truyền đến thanh âm hỗn tạp, Tô Yên trong lúc vô tình nhìn thoáng qua bên trong.

Là một đám nữ sinh mặc đồng phục cao trung thánh đô, vây xung quanh một người nữ sinh.

Kiêu ngạo nói

"Lâm Y Nhân tao đang hỏi mày, tiền đâu?"

Tô Yên nghe thấy tên Lâm Y Nhân, bước chân dừng một chút.

Sau đó, dừng bước đứng ở đầu ngõ nhìn.

Nữ sinh bị vây quanh một câu cũng không nói, chỉ cúi đầu.

Tùy ý mấy người kia xô đẩy, không phản kháng, giống như cam chịu.

Gió lạnh thổi qua, thổi bay sợi tóc của nữ sinh kia, lộ ra bộ dáng.

Tô Yên xác nhận, chính là Lâm Y Nhân đã từng đưa cơm cho cô.

Tiểu Hoa ra tiếng

"Ký chủ, chị muốn giúp đỡ sao?"

"Ừm, thiếu tiền cơm của cô ấy, còn chưa trả."

Bởi vì Tô Yên cùng Kỷ Diễn vẫn luôn đứng ở đầu ngõ chậm chạp không động.

Dẫn tới chú ý của đám nữ sinh kia.

Trong đó một đứa đại tỷ bắt đầu cau mày ra tiếng

"Này! Nhìn cái gì mà nhìn? Cút!"

Tô Yên không nói chuyện, mà là nghiêng đầu nói với Kỷ Diễn

"Anh ở chỗ này chờ em."

Kỷ Diễn đôi mắt đen nhánh, nhìn cô thực kiên định.

Tay chặt chẽ nắm.

Ý tứ chính là, em ở đâu anh ở đấy.

Cô bị làm cho không có biện pháp, chỉ có thể lôi kéo hắn đi qua.

Lúc này, Lâm Y Nhân cũng ngẩng đầu lên.

Đại khái là không nghĩ tới sẽ gặp được Tô Yên, trong mắt có chút kinh ngạc.

Lâm Y Nhân trên mặt có vết xanh xanh tím tím.

Đại khái là ăn không ít khổ.

Đại tỷ kia ngẩng đầu nhìn thấy Tô Yên chẳng những không rời đi, thế nhưng còn đi vào trong.

Cô ta sửng sốt, sau đó khinh thường

"Lại tới muốn làm người tốt?"

Giọng nói vang lên, đại tỷ khoanh tay trước ngực, không hề quản Lâm Y Nhân, ngược lại hướng tới Tô Yên vây qua.

Rất nhanh, hai người bị bao vây xung quanh.

Tô Yên nhìn những kẻ mặc đồng phục thánh đô cao trung, nhưng mà quần áo xiêu xiêu vẹo vẹo, một bộ dáng hung thần ác sát.

Cô còn chưa nói chuyện.

Đại tỷ kia đã ra tiếng

"Chỗ nào lại có kẻ ngáng chân đây?"

Nói xong, ánh mắt dừng ở trên mặt Tô Yên, trong mắt hiện lên một tia đen tối.

Châm chọc

"Một nữ nhân lớn lên thành cái dạng này, khẳng định có không ít đàn ông đi? làm ra vẻ cái gì hiên ngang lẫm liệt?"

Tô Yên bên này không có phản ứng gì, nhưng thật ra Kỷ Diễn một đôi con ngươi đen nhánh, nhìn đại tỷ kia, bộ dáng rất tức giận.

Tiếp đó, đại tỷ ánh mắt ngược lại đảo qua Kỷ Diễn.

"Còn mang theo khẩu trang? tháo xuống cho tao nhìn xem, là cái dạng gì."

Nói xong, một đứa đứng cạnh đại tỷ duỗi tay một cái liền tháo xuống khẩu trang trên mặt Kỷ Diễn.

Chỉ là tay còn chưa có đụng tới khẩu trang, đã bị Tô Yên một phen nắm lấy.

Tô Yên rất nghiêm túc

"Cô nếu còn nói như thế nữa, tôi sẽ đánh các người rất thảm đấy."

Đại tỷ khinh thường

"Mày là cái thứ gì, thế mà dám cùng tao nói chuyện như vậy?"

Nói, ánh mắt liếc hướng về phía Lâm Y Nhân.

"Đúng là cùng một mặt hàng."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi