NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tinh Niệm

Lão đại nhà mình tính tình bá đạo, làm việc cũng ngoan tuyệt, hắn đều biết.

Nhưng mà, này......, ăn giấm của đại cữu tử tương lai...., cũng là loại giấm chua nhất trên đời a.

Tô Yên theo Tô Giang rời đi.

Khi về đến nhà, Tô Nam ở bên ngoài vội một đêm cũng vừa lúc trở lại.

Ba người khó có dịp ngồi ăn sáng cùng nhau.

Tô Nam bởi vì đêm qua không ở nhà, cho nên cũng không biết Tô Yên đêm qua cũng một đêm không về.

Thế cho nên ba người, ngồi trước cái bàn, không khí thực hòa hợp.

Chỉ là ăn ăn, đến lúc sắp kết thúc, Tô Nam nhìn về phía Tô Yên ra tiếng

"Mấy ngày nay đừng đi ra ngoài, bên ngoài rất loạn."

Tô Yên gật gật đầu

"Vâng, nhị ca."

Tô Nam thấy cô nghe lời như vậy, cũng cười ôn hòa

"Tào gia mấy hôm này đều không thuận lợi."

Tô Giang bên cạnh cắn màn thầu, nuốt xuống

"Ách? Nhà bọn họ đã xảy ra chuyện?"

Tô Nam gật đầu

"Hai nhi tử của Tào lão gia, Tào Lập Tào Lộ, trước sau bị giết. Nghe nói, đêm qua Tào Lộ mang theo một đám người ra ngoài, còn mang cả súng, kết quả ngày hôm sau, không ai trở về."

Tô Giang uống nước miếng, cười ha ha lên

"Hừ! Hai tên Tào Lộ cùng Tào Lập kia mới không phải cái thứ gì tốt. Sớm đã nhìn không vừa mắt, cường đoạt dân nữ, chuyện ác gì còn chưa làm qua?"

Vừa nói lên, Tô Giang giống như ăn ruồi bọ, sắc mặt trở nên ghê tởm.

Sau đó, hắn như là nghĩ đến cái gì, vỗ đùi

"Ta nhớ rõ.... Tào lão gia tử bảy năm trước bị trúng đạn một lần ngoài ý muốn, không đứng lên được. Hiện giờ hai nhi tử lại bị giết chết, Tào gia vô hậu?"

Nói xong, Tô Giang lại gặm hai miếng màn thầu.

Ân, đây là hỉ sự.

Ít nhất đối với rất nhiều người, loại bỏ Tào gia là hỉ sự.

Tô Nam lắc đầu,

"Tào lão gia tử thời còn trẻ từng có một đứa con riêng, hiện tại đang làm thuộc hạ của hắn."

Tô Giang vừa nghe đang muốn cảm thán một câu, kết quả, lại nghe được Tô Nam một câu biến chuyển

"Nhưng mà....."

Nói xong tầm mắt Tô Nam nhìn về phía Tô Yên.

Tô Giang không phát hiện, tiếp tục hỏi

"Nhưng mà cái gì?"

"Nhưng mà đứa con tư sinh kia vào đoạn thời gian trước cũng bị Tô tiểu thiếu gia của chúng ta một đao đâm thành người thực vật."

Nói xong, Tô Giang vỗ tay cười lớn.

"Đệ nói, Tô tiểu thiếu gia này thật đúng là lợi....."

Tô Giang đột nhiên yên tĩnh, quay đầu liền nhìn về phía Tô Yên

"Em làm?!"

Tô Yên chớp chớp mắt, đầu tiên là trầm mặc trong chốc lát, sau đó chậm rì rì trả lời

"Ca ca là nói người nào?"

Tô Nam nghe Tô Yên nói, mày nhíu một cái

"Người nào? Xem ra em làm không ít chuyện a."

Tô Yên dừng một chút, sau đó gật đầu

"Ân"

Tô Giang cùng Tô Nam, một người tính tình bạo, một người tâm tư nhiều, tuy là như thế, nhưng mà Tô Yên cảm thụ được, hai người kia là thiệt tình đối tốt với cô.

Huống hồ, tâm nguyện của nguyên thân, chính là muốn bảo hộ hai người bọn họ.

Cho nên, cũng nói thật với bọn họ.

Tô Nam nhìn Tô Yên, như là muốn cẩn thận nhìn một chút muội muội này của mình.

Nhưng mà, trên mặt Tô Yên không có bất luận biểu tình gì.

Hắn ra tiếng

"Đao Sẹo là do em đâm?"

Nghe Tô Nam nói Đao Sẹo, Tô Yên mới phản ứng lại.

Ách, hóa ra người kia chính là con riêng của Tào lão gia.

Trách không được mặt mày tương tự với hai tên họ Tào đã chết kia như vậy.

Cô thành thành thật thật gật đầu.

Tô Nam sắc mặt bắt đầu nghiêm túc.

Mà Tô Giang lại là đánh lên bàn một cái phách

"Làm tốt lắm!!"

Hắn sớm nhìn tên Đao Sẹo kia không vừa mắt.

Hiện giờ hắn ta bị tiểu muội đâm thành người thực vật, tuy rằng không nói cái gì, nhưng mà trong lòng cũng thực tự hào.

_______________

Àiiiiiiii.

Dạo này tui cứ bị buồn ngủ sớm, vừa edit vừa mơ màng luôn nè.

Chúc mọi người ngủ ngon. 晚安!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi