NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tinh Niệm

Nhưng mà....Tô Yên tin tưởng hắn.

Còn xoa cho hắn.

Mặc kệ nó....

Tiểu Hồng hung ác chạy vào, lại hầm hừ chạy ra.

Lần nữa tiến vào bụi hoa, giương mồm to cắn loạn khắp nơi.

Cổ Vương....ngươi chừng nào thì mới tỉnh a....

Tô Yên hai người bọn họ cùng nhau khi dễ ta....

Tiểu Hồng nhớ thương Cổ Vương. Nhưng mà, Cổ Vương đồng chí còn đang ngủ trong không gian.

Trong khuê phòng Tô Yên.

Quân Vực hơn phân nửa trọng lượng đều đè ở trên người Tô Yên.

Hắn nhắm mắt lại, trong thân thể cỗ đau đớn kia giống như thật sự bị cô xoa đến tốt lên chút.

Tô Yên thành thành thật thật đứng ở chỗ đó. Vừa đứng là đứng hồi lâu.

Quân Vực bị bộ dáng nghiêm túc này của cô chọc cười.

"Tiểu Quai, ta muốn ngủ."

"Ách, được"

Tô Yên gật đầu, liền đỡ hắn lên giường nghỉ tạm.

Chỉ là một tay hắn còn lôi kéo cô, không buông ra.

Tô Yên đứng ở mép giường nghi hoặc

"Không phải muốn ngủ?"

"Muốn Tiểu Quai ngủ cùng."

Thanh âm hắn nhợt nhạt mang theo hi vọng.

Tô Yên do dự trong chớp mắt.

"Em còn có chút việc phải làm."

Tức khắc, mí mắt Quân Vực buông xuống, nhìn qua một bộ dáng mất mát.

Sắc mặt giống như càng trắng nhợt rồi.

Hắn hơi há mồm, cả nửa ngày sau mới lên tiếng

"Được"

Hắn nằm ở đằng kia, không hề nói một lời.

Tay cũng chậm rãi buông lỏng ra. Nhắm mắt lại, giống như chính mình có thể tự ngủ.

Liền nghe Tô Yên chậm rãi đi tới cửa phòng.

Sau đó, cửa phòng đóng lại. Cô trở về, không có đi ra ngoài. Mà là lên giường.

Đi đến bên trong, xốc lên một góc chăn chui vào.

Cơ hồ là khi cô mới vừa nắm chăn. Thân thể Quân Vực đang căng chặt, nháy mắt liền thả lỏng.

Nếu vừa nãy Tô Yên bỏ hắn đi ra ngoài, sẽ như thế nào đây?

Hắn ở trong đầu tưởng tượng một chút hình ảnh kia, ngay sau đó lật đổ.

Hắn sẽ không để cô đi, càng đừng nói, sẽ bỏ rơi hắn.

Nghĩ tới đây, hắn mở mắt.

Con ngươi đen nhánh hiện lên thần sắc cao hứng.

Tô Yên tự giác hướng vào trong lòng ngực hắn, ôm hắn.

Sau đó ra tiếng

"Được rồi, ngủ đi."

Quân Vực ôm cô, nhắm mắt lại nghĩ.

Đừng nói chỉ có thể ở bên cô hai năm, cho dù là một tháng, cho dù là đau chết, hắn cũng cam nguyện.

Thế cho nên hắn ra tiếng hỏi

"Tiểu Quai vì sao đối tốt với ta như vậy?"

Hắn chỉ là than gọi một tiếng, cũng không phải muốn một đáp án.

Nhưng mà hắn nghe được Tô Yên trả lời.

"Anh cũng tổn thương chính mình, từ phong ấn ra cứu em. Đối với tốt với anh, là nên làm."

Có một đêm, trời cũng mưa.

Cô thiếu chút nữa, đã làm ra một ít sự tình vô pháp khống chế.

Khác với đêm mưa hôm trước, đại khái là đã chịu kích thích từ hình ảnh kia.

Làm cho ký ức quá khứ vẫn luôn không ngừng ảnh hưởng cô, làm ra một ít việc mất khống chế.

Khi cô càng ngày càng hãm sâu trong đó, Quân Vực xuất hiện.

Hắn cứu vớt cô từ thế giới của chính mình ra.

Khiến cô bắt đầu dần dần khôi phục lý trí.

Mang cô rời đi, làm cô tâm an.

Hắn chưa nói một câu về chuyện này.

Nhưng cô vẫn luôn ghi nhớ.

Cho nên, đối tốt với hắn là chuyện nên làm.

Mà Quân Vực khi nghe xong Tô Yên nói, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc.

Cả nửa ngày, hắn mở miệng, thanh âm không rõ ý vị

"Tiểu Quai đối tốt với ta, là bởi vì ta cứu em, như thế mà thôi?"

Tô Yên mở miệng

"Anh cũng rất tốt với em."

"Còn gì nữa?"

Mỗi một câu cô nói, thần sắc Quân Vực liền ảm đạm vài phần.

Tô Yên trầm mặc.

Còn gì đây?

Anh còn muốn cái gì nữa?

Quân Vực thấy cô trầm mặc, ôm cô thoáng dùng sức.

"Tiểu Quai, đối với ta có cảm giác gì?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi