NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tinh Niệm

"Điện hạ, mời đi bên này."

Thị vệ dẫn đường bên cạnh ra tiếng.

Hiên Viên Thanh mới phát hiện bản thân không biết khi nào đã dừng chân lại.

Đứng ở chỗ đó, nhìn nhất cử nhất động của nữ tử kia.

Hiện giờ nghe được thị vệ nói, mới phục hồi lại tinh thần.

Gật gật đầu, không hề nhìn nữ tử kia nữa, đi theo thị vệ về phía trước.

Có thể ở trong trong vương phủ này tùy ý như vậy, sợ là trừ bỏ Tô Yên sẽ không tìm ra người thứ hai.

Tô Yên cắn cánh hoa mẫu đơn.

Sau đó cúi đầu, nhìn mặt đất ẩm ướt.

Chỉ thấy nơi đó, có con rắn nhỏ chiếm cứ một mảnh.

Hoa văn đỏ đen, nhỏ như ngón tay cái vậy.

Lưỡi rắn đỏ tươi phun ra nuốt vào.

Con rắn nhỏ này, tất nhiên Tiểu Hồng là bị nghẹn trong không gian hồi lâu.

Sau đó, liền nghe được Tô Yên nói

"Giống nhau."

Tuy nói như vậy, nhưng ngón tay mảnh khảnh đã hái xuống một mảnh một mảnh cánh hoa, ăn không dừng.

Tiểu Hồng lắc lắc cái đuôi.

"Tê tê tê tê tê ~~"

Ăn con bướm càng ngon.

Tô Yên nghĩ nghĩ, lắc đầu

"Quá nhỏ quá gầy, không có thịt."

Nàng trả lời thực nghiêm túc.

Xác thật là tự hỏi con bướm có bao nhiêu thịt.

Ăn một con con bướm, chi bằng gặm hai cái đùi gà.

Quan trọng nhất chính là, Tô Yên đã khôi phục ký ức, chuyện lựa chọn đồ ăn, quan điểm là đứng ở góc độ nhân loại.

Con bướm kia... thuộc về loại không thể ăn đi?

Tiểu Hồng cao hứng phấn chấn

"Tê tê tê tê tê ~~"

Ngày mai buổi sáng, cho chị bắt bướm ăn.

Ở trong mắt Tiểu Hồng, Tô Yên sở dĩ không ăn, đó là bởi vì chưa có ăn qua.

Ăn rồi, khẳng định về sau sẽ cùng nó bắt bướm ăn á.

Tô Yên lắc đầu

"Không cần, không muốn ăn."

Tiểu Hồng không tin tưởng lắm.

Lưỡi rắn đỏ tươi phun phun

"Tê tê tê tê tê, tê tê tê tê tê tê!!"

Hoa mẫu đơn chị cũng đã ăn, còn có chuột đồng, chị cũng nướng ăn rồi!!

Tiểu Hồng cảm thấy, Tô Yên trong thế giới này, ở phương diện ăn uống phi thường giống nó.

Cho nên, khẳng định là thích ăn bướm.

Mặc dù Tô Yên lắc đầu cự tuyệt.

Tiểu Hồng cũng vẫn cho rằng, đó là do nàng trước nay chưa ăn qua, nếu được nếm thử khẳng định sẽ cảm thấy ăn ngon a.

Một người một rắn vì việc này ở trong hoa viên tranh luận thật lâu.

Cho đến một lúc sau, Tiểu Hồng giống như bị bại trận.

Bởi vì Tô Yên cự tuyệt ăn con bướm, toàn bộ thân rắn đều biểu hiện ra bộ dáng tức giận.

Hầm hừ quay đầu rời đi.

Tô Yên xấu, nó không muốn cùng nàng nói chuyện.

Tô Yên cũng không ngăn cản nó.

Bởi vì... nàng còn đang ăn hoa.

Tuy rằng đã nói là hương vị giống nhau.

Nhưng....vẫn một miếng một miếng ăn.

Vốn là có gần trăm loại mẫu đơn.

Mà nàng vừa nói chuyện với Tiểu Hồng vừa ăn, cũng đã ăn luôn hơn mười bông.

Sau lại thay đổi phương pháp ăn, chỉ thấy hoa viên kia, thực mau trong một đám mẫu đơn đã có chỗ bắt đầu trở nên trụi lủi.

Sau đó...

"A a a a a a a! Có rắn! Có rắn!!!"

Tiểu Hồng mới vừa đi được nửa đường, muốn đi sang bên khác của hoa viên ngồi ngốc.

Nó phải nghĩ lại biện pháp, để Tô Yên ăn con bướm một lần, khẳng định nàng sẽ thích.

Nào biết, nghĩ đến thất thần.

Hơn nữa cái đuôi nó quấn quấn nhàn nhã, thế cho nên vừa vặn đụng phải thị nữ bưng nước trà tới.

Thị nữ kia kinh hách, chung trà rơi vỡ nát, nước trà nóng bỏng bắn tới trên người Tiểu Hồng.

"Tê tê tê tê tê!!"

Bỏng chết bỏng chết!!

Nó trừng mắt mắt to, thẹn quá thành giận trừng mắt người kia.

"Tê tê tê tê tê!!"

Ngươi làm bỏng ta rồi!

Phun lưỡi rắn liền muốn đi cắn nữ nhân kia.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi