NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tinh Niệm

Tần Cầm cười ngửa tới ngửa lui, thậm chí cười đến mức dựa người vào chiếc xe bên cạnh.

Cô ta vừa cười vừa nói

"Từ khi mạt thế xảy ra, tôi lâu lắm rồi chưa nghe qua chuyện nào buồn cười nào như vậy, ha ha ha ha ha"

Những người đứng bên cạnh Tần Cầm, tất cả đều không thể tưởng tượng nhìn Tô Yên.

Thạch Đầu đang muốn khuyên bảo, bỗng nhiên Tần Cầm cản lại, không cho hắn nói chuyện.

Tần Cầm trên mặt mang theo mỉm cười

"Được a, đến đây đi, nhưng mà tôi nói trước, quyền cước không có mắt, đánh cho cô thành tàn phế, cũng đừng nên trách tôi."

Tô Yên gật đầu, sau đó chậm rì rì từ trên thùng đựng hàng đi xuống.

Cho đến khi đến trước mặt Tần Cầm

"Có cần dùng vũ khí không?"

Thạch Đầu nhìn trận chiến này đã vận sức chờ phát động, cũng không có cách nào khuyên can, chỉ có thể bất đắc dĩ ra tiếng

"Không cần vũ khí đâu, chỉ đánh vài chiêu là được rồi."

Tần Cầm cười lắc đầu

"Thạch Đầu, chỉ đánh vài chiêu? Sao cậu nói thế được? Chúng ta giao chiến, chính là không chết không ngừng."

Cô ta nói xong, ánh mắt lại lần nữa dừng ở trên người Tô Yên.

Thạch Đầu che lại cái trán.

Lúc nhìn về phía Tô Yên, chỉ cảm thấy tiếc hận.

Hắn xác thật là rất thưởng thức Tô Yên, đặc biệt là đêm qua khi cô bắn phát súng kia, một người bình thường, sau khi nổ súng còn có thể trấn định như vậy.

Gan dạ sáng suốt đúng là rất hiếm có.

Nhưng mà, có chút xúc động.

Thạch Đầu còn muốn khuyên can tiếp, Triệu Linh bên cạnh duỗi tay bắt được cánh tay Thạch Đầu

"Không xảy ra chuyện đâu, lão đại ở đằng kia kìa."

Cô nói, nâng cằm lên chỉ vị trí cửa.

Diệp Lương vẫn luôn đứng ở đó, tất nhiên cũng hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện.

Mà đối với việc Tô Yên tuyên chiến, Diệp Lương cũng không ra tiếng ngăn cản, chính là ngầm cho phép.

Hai người đi vào một mảnh đất trống.

Thạch Đầu làm trọng tài, đứng ở giữa hai người.

"Như đã nói, không được dùng binh khí, không được dùng dị năng, đổ máu hoặc đau đến kêu ra tiếng, hoặc là tự động nhận thua, thì kết thúc."

Tần Cầm dùng một cái dây thun, buộc lại đầu tóc xoăn cuộn sóng của mình.

Dù chỉ làm như thế, cô ta nhất cử nhất động vẫn khiến người cảm thấy vũ mị câu nhân.

Cô ta vẫn chưa bày ra tư thế chiến đấu, chỉ đứng ở chỗ đó, ngoắc ngón tay với Tô Yên

"Tiểu muội muội, thi đấu bắt đầu rồi."

Tô Yên đợi trong chốc lát, thấy cô ta chậm chạp không động thủ.

Liền bước bước chân đi tới chỗ Tần Cầm.

Tay vuốt cô ve cổ tay phải.

Viên thủy tinh màu đỏ lấp lánh sáng một chút.

Sau đó, Tô Yên nâng tay lên, thân thể bày ra một tư thế dẻo dai, nhảy lên.

Một quyền đánh tới bả vai Tần Cầm.

Tần Cầm cười, nâng hai tay phòng ngự, bộ dáng thành thạo.

Chỉ là, khi hai tay cô ta tiếp xúc với một quyền kia, trên mặt ý cười nháy mắt cứng lại.

Chỉ thấy Tần Cầm, hai mắt trừng lớn, tay nổi gân xanh, trong mắt tất cả đều là không thể tin tưởng.

Phanh!

Hai chân thẳng tắp quỳ gối trên mặt đất.

Thanh âm kia vang cực kỳ.

Tần Cầm tiếp được một chiêu này xong, tay cô ta nhanh chóng đánh tới cổ Tô Yên.

Tô Yên khom lưng rồi đứng dậy, vươn tay, nhéo vài cái ở trên cánh tay Tần Cầm.

Thậm chí còn có thể nghe được một tiếng vang thanh thúy.

Cái tay đang công kích của Tần Cầm, rũ xuống một cách quỷ dị.

Một màn này làm toàn trường yên tĩnh.

Tô Yên nghĩ đến quy tắc thi đấu, tay biến chưởng thành quyền, hướng tới ngực Tần Cầm đập mãnh liệt một kích.

Phanh.

Tần Cầm ánh mắt trợn to, trên mặt vẫn là bộ dáng không thể tin tưởng.

Rốt cuộc, Diệp Lương ra tiếng

"Nên xuất phát."

Thạch Đầu vội vàng tiến lên ngăn cản động tác tiếp theo của Tô Yên

"Thi đấu kết thúc!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi