NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Thuha5820

Beta: Tinh Niệm

Tô Đường nhìn nam nhân đứng bên cạnh lửa trại, tròng mắt trong nháy mắt biến thành màu đỏ.

Hắn cúi đầu, trong miệng lầm bầm phát ra một loại âm thanh quái dị. Lực chú ý mọi người đều đặt ở tên đàn ông kia, chỉ có một người chú ý tới.

Túc Thiên.

Túc Thiên gắp cải trắng trước mặt, thu vào đáy mắt một màn mắt Tô Đường biến đỏ còn có bộ dáng hắn cúi đầu lẩm bẩm một mình. Sau đó hắn ngậm cười dời đi ánh mắt, giống như cái gì cũng chưa phát sinh.

Tên đàn ông kia lại nói

" Diệp lão đại, tôi biết cô có rất nhiều lý do để giải thích, nhưng mà cô ta muốn giết tôi, đây là điều mà tất cả mọi người đều biết, cô ta chẳng những không bị xử phạt, ngược lại còn mang theo một người khác vào đội, ăn không uống không. Tôi nghĩ chuyện này mọi người đều không thể chấp nhận. Có đúng hay không?"

Hắn hướng tới mọi người hô một tiếng, muốn bọn họ đồng tình. Nhưng mà, không hề có người lên tiếng.

Hắn hung tợn trừng mắt mọi người phía sau, trách cứ bọn họ không giúp đỡ mình.

Đáng tiếc, nếu không trải qua sự kiện tang thi triều kia, bọn họ còn có thể dễ dàng bị mê hoặc. Nhưng thoát chết một lần, trong lòng mọi người đều có một ý niệm.

Lời nói của Diệp lão đại đều đúng.

Dù cô đưa ra quyết định gì, cũng sẽ không hại bọn họ.

Bởi vì, những người lúc trước không chịu nghe lời Diệp Lương, đều đã đâm đầu vào chỗ chết.

Những người còn sống đều ngoan ngoãn nghe lời.

Thật vất vả mới sống sót, ai lại đi tìm chết?

Không chỉ thế, Tô Yên còn triệu tới một con cự mãng trợ giúp, lại còn có dị năng hệ băng.

Như thế ai dám trêu chọc??

Vạn nhất nếu như bị cô ghi hận, không phải càng tăng thêm phiền toái sao?

Tên đàn ông kia lâm vào hoàn cảnh xấu hổ, có thể là vì muốn lấy lại mặt mũi.

Hắn cầm một cái chén bên cạnh, choang một tiếng đập xuống đất.

" Tôi hôm nay, tôi phải nói cho rõ ràng! Chuyện của tôi cùng với cô ta nhất định phải được giải quyết, sẽ không có chuyện một điều nhịn chín điều lành, trừ khi tôi chết!"

Lời này vừa nói ra, bỗng nhiên liền nghe một tiếng hô. Từ bóng cây bên cạnh, đột nhiên vụt ra một con tang thi. Tang thi này chắc chắn là tang thi cấp ba.

Nó xuất hiện rất nhanh, nhắm ngay gã đàn ông đứng bên cạnh đống lửa, răng rắc một ngụm, trực tiếp cắn vào cổ, một phát cắn chết.

"Aaaaaa tang thi"

"Aaaaa"

Vốn dĩ đang ăn cơm, lại đột nhiên xuất hiện tang thi, làm cho mọi người chạy trốn khắp nơi.

Nồi, chén, bát, đĩa bị đá ngã lăn đầy đất.

Diệp Lương nâng tay lên. Lôi điện xanh tím bổ ra, tang thi kia vội vàng quẹo vào, nháy mắt ẩn nấp ở trong bóng tối biến mất không thấy.

Lúc này, cái người vốn đang rất xúc động phẫn nộ, không đội trời chung với Tô Yên kia, ầm một tiếng ngã xuống đống lửa.

Lửa cháy lan ra cả người hắn ta.

Hiện giờ, lại không ai đi cứu.

Chờ đến khi mọi người phát hiện tang thi kia đã rời đi.

Mới thi nhau lộ đầu ra.

Không có người đi cứu hắn.

Bởi vì biết, dù cho có cứu sống, cũng sẽ biến thành một con tang thi.

Chỉ đành nhìn hắn tùy ý nằm ở đống lửa kia, sống sờ sờ bị thiêu chết.

Vợ gã ta, cái người phụ nữ trung niên kia, sau khi an tĩnh, mới chạy ra từ sau xe, gào khóc.

"Cha nó a! Cha nó!! anh đừng chết a!!"

Bà ta cũng chỉ là ngồi xổm trên mặt đất khóc, không có dập lửa.

Một bên khóc, một bên trộm ngẩng đầu lên, đi xem phản ứng của mọi người.

Sau đó phát hiện có rất nhiều người nhìn qua, liền vội vàng lại bụm mặt khóc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi