NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Sau đó viết ba chữ Nguyên Hân Lâm vào trên danh sách.

Cố Chỉ lập tức đờ đẫn ngồi xuống ghế.

Tất cả nỗ lực của mình, bởi vì một câu của Tô Yên, sụp đổ.

Nguyên Hân Lâm nhìn Tô Yên, đôi mắt sáng lên, muốn đi qua đó nói chuyện với cô.

Lại thấy Tô Yên không ở lại, đeo cặp sách xoay người đi ra ngoài.

Sắc trời, càng âm trầm.

Cô vừa ra khỏi văn phòng, đã bị một cánh tay mạnh mẽ kéo tới góc khuất trên hành lang.

Sau đó chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cô bị ép vào vách tường.

Khuôn mặt của Khương Nhiên, ánh mắt mang theo lệ khí, mắt phượng hơi hơi híp lại.

Hai người đối diện.

Khóe môi sắc bén giờ phút này có vẻ có chút lạnh lùng.

Ngữ khí lười nhác rõ ràng có thể thấy được sự tức giận, “Tô Yên.”

Tô Yên chớp chớp mắt, không phản kháng, cũng không nói chuyện.

Khương Nhiên dựa sát vào cô, đôi mắt nheo lại, “Có phải đã quá cưng chiều em, nên em càng ngày càng to gan?”

Nguyên Hân Lâm từ văn phòng đi ra, thấy tình cảnh như thế, nhíu mày.

Đi qua đó lên tiếng: “Bạn học Khương Nhiên cậu đối xử với Tô Yên như vậy, có suy nghĩ tới cảm nhận của Tô Yên không?”

Khương Nhiên nghiêng đầu, giọng nói mang theo lạnh lẽo và lệ khí, “Cút.”

Hắn giống như một con sư tử sắp tức giận, một khi có người tới gần, toàn bộ đều phải gặp chuyện.

Tong lòng Nguyên Hân Lâm có chút e ngại.

Cứng đờ tại chỗ.

Lúc này, không biết từ cái góc xó xỉnh nào, Trình Tinh Dương và học sinh của lớp Khương Nhiên đi ra.

Bàn tay Trình Tinh Dương vỗ vào trên vai Nguyên Hân Lâm, một bộ anh em tốt, “Anh em, đi thôi, những việc này chúng ta cũng không quản được.”

Cưỡng chế trực tiếp lôi Nguyên Hân Lâm đi.

Hành lang dài lối đi nhỏ chỉ còn lại hai người bọn họ.

Hệ thống Tiểu Hoa nhỏ giọng nói: “Ký chủ, chắc là hắn vừa nghe thấy lời ngài vừa nói trong văn phòng, cho rằng ngài thích Nguyên Hân Lâm đó.”

Tô Yên rũ mắt, vẫn thờ ơ trầm mặc.

Phản ứng của cô, ở trong mắt Khương Nhiên thành cam chịu, hắn châm chọc một tiếng, ngữ khí âm trầm, “Thích cậu ta đến vậy?”

Hắn nhéo cánh tay Tô Yên, “Em coi tôi là cái gì?!”

Rầm!

Một quyền thật mạnh, đấm vào trên vách tường sát với khuôn mặt của Tô Yên.

Máu tươi, lập tức theo cánh tay chảy xuống.

Tiếng động khá lớn làm kinh động giáo viên trong phòng, thầy Hóa đi ra, “Ai, Khương Nhiên! Em đang làm gì?!”

Khương Nhiên thấy Tô Yên vẫn không nói gì, cuối cùng cười nhạo một tiếng.

Bàn tay đầy máu lập tức rũ xuống, xoay người rời đi.

Sau đó, thầy Hóa và Triệu Sâm đi tới hỏi Tô Yên, Tô Yên vẫn trầm mặc.

Cuối cùng thầy Hóa thấy Tô Yên không sao, lại nghĩ là nữ sinh, bèn bảo Cố Chỉ đưa Tô Yên về nhà.

Ban đầu, bởi vì chuyện trong văn phòng, thầy Hóa có chút không yên tâm với Cố Chỉ.

Nhưng thấy cô ta ôn nhu đồng ý, cũng cảm thấy đây là cách xử lý tốt nhất.

Chỉ trong chốc lát, hành lang dài này chỉ còn lại Tô Yên và Cố Chỉ.

Tiểu Hoa vẫn luôn cảm thấy ký chủ của mình hình như có chút không đúng lắm, “Ký chủ? Ký chủ? Ngài làm sao vậy??”

Tí tách, tí tách, đám mây âm trầm kia, rốt cuộc không chịu nổi, trời đổ mưa.

Mưa phùn mênh mông, nhanh chóng biến thành mưa to tầm tã, xôn xao rơi xuống.

Cánh tay Tô Yên giật giật, ngẩng đầu lên.

Sau đó, chậm rãi lắc lư vài cái,“Trời mưa.”

Tiếp đó nhăn mày lại, “Thật là chán ghét ngày mưa.”

Nói xong, cô nhặt ô từ trên mặt đất lên, mở ô lên đi ra ngoài.

Ư Ư: Vì sao Tiểu Hoa bị Yên tỷ ném đi!!!?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi