NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tinh Niệm

Bạc Vũ che miệng cười nhạt

"Cũng không nên nói như vậy, chị Tô Yên cũng rất có khí chất a."

Tô Lập Thiên lắc đầu,

"Chỗ nào có, chị của anh trước kia ở nhà vì chiếu cố anh mà làm không ít việc nặng, tiểu Vũ là lớn lên trong cẩm y ngọc thực, vẫn là có khác nhau a."

Tô Lập Thiên liều mạng khen Bạc Vũ, một đôi mắt tất cả đều dính ở trên người Bạc Vũ.

Trên bàn này, cũng chỉ có Tô Lập Thiên là người tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện.

Dư lại một đám người nào không phải cáo già?

Liếc mắt một cái liền nhìn ra Tô Lập Thiên có ý tứ với Bạc Vũ.

Bạc Phong nhìn " cậu em vợ" trên danh nghĩa này

"Cậu là ai?"

Hắn thanh âm lạnh nhạt.

Vừa hỏi ra, làm ý cười trên mặt Tô Lập Thiên cứng một chút.

Sau đó, vươn đôi tay

"Xin chào Bạc tổng, tôi là Tô Lập Thiên, là em trai Tô Yên."

Bạc Phong cũng không có bắt tay, ngược lại là nghiêng đầu đi xem Tô Yên

"Em trai em?"

Tô Yên thanh âm nhạt nhẽo

"Trên danh nghĩa."

Cô vừa nói bốn chữ kia ra, Tô Lập Thiên tức đến sắc mặt đỏ bừng.

Hoàn toàn không thể tin được, Tô Yên sẽ ở trường hợp như vậy mà không cho hắn mặt mũi.

Hắn căm tức nhìn Tô Yên, ngay khi tầm mắt Tô Yên nhìn qua, lập tức nghĩ tới ngày mưa hôm đó mình bị đánh.

Hắn thân thể cứng một chút, nắm tay chậm rãi rũ xuống.

Lời châm chọc tới bên miệng, cũng nuốt xuống.

Bạc Phong nhìn về phía lão thái thái

"Bà nội chưa bao giờ nói, buổi tối hôm nay ăn cơm còn có người ngoài ở đây."

Lão thái thái nhìn thoáng qua Bạc Vũ, nửa ngày sau, thanh âm già nua nói

"Cháu không phải nói, đã kết hôn cùng Tô Yên?

Chúng ta cùng thông gia ngay cả mặt cũng chưa gặp qua, thừa dịp cơ hội này không phải vừa lúc sao?"

Kỳ thật lão thái thái hôm nay buổi tối cũng chỉ là đơn thuần muốn cùng Tô Yên ăn một bữa cơm, tính toán cẩn thận để hiểu biết Tô Yên.

Nhưng mà, Bạc Vũ bên này nói, người Tô gia tới bên này.

Nếu là đã kết hôn, làm thông gia vậy thì sẽ phải có lúc gặp mặt.

Liền đồng ý với Bạc Vũ, thừa dịp lúc này, cũng coi như là hai bên gia đình gặp nhau.

Chỗ nào biết, đợi nửa ngày, hai trưởng bối Tô gia không tới, chỉ có Tô Lập Thiên, một đứa trẻ con tới nói chuyện.

Không chỉ như thế, tên này nhìn qua, nhân phẩm có chút không tốt.

Lão thái thái ánh mắt minh mẫn, từ cái việc tên Tô Lập Thiên này phủng cao dẫm thấp liền có thể phát hiện ra.

Càng quan trọng là, tựa hồ cháu dâu mới cùng tên này có chút không hợp.

Lại nghe một chút lời cháu nội mình nói.

Lão thái thái cân nhắc, có phải việc đêm nay bà làm sai rồi hay không?

Đang nghĩ ngợi tới đây, mẹ Bạc vẫn luôn im lặng lại ra tiếng nói chuyện.

Bà ăn mặc một thân tây trang màu trắng, tóc búi cao.

Bộ dáng tinh xảo giỏi giang của nữ thương nhân.

Môi đỏ lộ ra ý cười thân thiện

"Tô Yên đúng không?"

Tô Yên gật đầu

"Xin chào, bác gái."

"Ân, hôn sự của cháu với tiểu Phong, chúng ta bên này cũng là đột nhiên không kịp phòng ngừa.

Hôm nay vốn là muốn thừa dịp cơ hội này cùng cha mẹ cháu gặp mặt.

Chỉ là, điện thoại vẫn luôn không gọi được, mãi cũng không có người tới."

Tô Yên ra tiếng

"Bọn họ hôm nay buổi tối sẽ không tới."

Bọn họ bị bắt tới trong cục cảnh sát, còn đang tiếp thu điều tra.

Rất có khả năng sẽ bị phán ba bốn mươi năm tù, hoặc có thể cả đời này cũng sẽ không ra được.

Đương nhiên, lần đầu tiên gặp mặt, những lời này vẫn là không thể nói.

Chỉ là một câu kia của cô, cũng vẫn làm mọi người yên tĩnh lại.

Ý lời này, ước chừng chính là, Tô Yên cùng người trong nhà quan hệ không được tốt a.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi