NĂM ĐÓ GIÁP SẮT ĐỘNG ĐẾ VƯƠNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Còn việc đối phương có lai lịch gì sẽ mang đến lợi ích gì cho chúng tôi là chuyện của chúng tôi, không cần Sếp Đàm phải nhọc lòng.

Mặc dù Diệp Lăng Thiên tôi không có năng lực gì, nhưng cũng không sợ ai hết.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói, dù là ai cũng có thể nhận ra sự bất mãn của anh.

“Thật ra chuyện này rất dễ giải quyết, cũng đâu phiền phức lắm.

Nếu đối phương cảm thấy chuyện này có tranh chấp, có mâu thuẫn, muốn một câu trả lời, vậy thì chúng ta cứ báo cảnh sát đi.

Bây giờ là xã hội pháp trị, mọi chuyện đều giao cho cảnh sát giải quyết, để cảnh sát đến bàn bạc xem cuối cùng nên xử lý thế nào, nếu cảnh sát phán chúng tôi phải đền tiền thì chúng tôi đền, bao nhiêu chúng tôi cũng đền, nếu sở cảnh sát cũng không bàn bạc được, đối phương có thể chọn khởi tố lên tòa án, có đúng không? Tôi cảm thấy chuyện này rất dễ giải quyết mà.


Trần Tuấn Lương, đi báo cảnh sát đi.” Diệp Lăng Thiên tiếp tục lạnh nhạt nói.

“Không thể báo cảnh sát.” Sếp Đàm nói ngay.

“Không thể báo cảnh sát là có ý gì? Sếp Đàm, lần đầu tiên tôi nghe nói gặp phải tranh chấp như thế mà không thể báo cảnh sát đấy, vì sao lại nói thế?” Diệp Lăng Thiên không nhịn được không vui hỏi.

“Đây là chuyện nội bộ của công ty Quản Lý Tiểu khu chúng ta, tốt nhất đừng làm lớn, ngoài ra, chủ nhà cũng nhiều lần nhấn mạnh là không được báo cảnh sát.”
“Nếu không thể báo cảnh sát, vậy xin Tổng Giám đốc Đàm nói xem chúng ta nên giải quyết thế nào?” Diệp Lăng Thiên hờ hững nói.

“Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, các anh nghĩ cách bàn bạc với chủ nhà, để chủ nhà hài lòng không truy cứu chuyện này nữa, còn việc giao người hay đền bù đều là chuyện của các người.”
“Sếp Đàm, yêu cầu này hơi quá đáng rồi đó, chúng tôi làm việc ở đây theo yêu cầu của các người, mọi việc làm của chúng tôi đều theo lệnh của các người, bây giờ chúng tôi bị người ta đánh các người lại bảo chúng tôi đi bàn bạc với chủ nhà, như thế không hợp lý chút nào.”
“Sao lại không hợp lý? Công ty Quản Lý Tiểu khu chúng tôi có bảo các anh đánh người không?”
“Sếp Đàm, ông phải hiểu rõ một điều là chủ nhà đánh người trước, nhân viên của chúng tôi chỉ là đánh trả mà thôi, cái này cũng đâu tính là chúng tôi đánh người chứ? Nếu thật sự nói theo pháp luật thì thương tích hai bên nghiêm trọng như nhau, đối phương cũng phải chịu một phần lớn trách nhiệm.”
“Chúng tôi là công ty Quản Lý Tiểu khu, việc của chúng tôi là phục vụ.”
“Vậy theo lời ông nói, có phải nhân viên của công ty Quản Lý Tiểu khu bị người ta đánh các ông cũng đến nhận lỗi với người ta vì lúc đánh nhân viên của các người làm đau tay rồi, sau đó còn đền bù tiền đau tay à?”
“Cậu… Được, nếu công ty các người đã có thái độ này, vậy chúng tôi sẽ hủy bỏ tất cả hợp đồng, bây giờ công ty của các người cút khỏi công ty của chúng tôi ngay.” Sếp Đàm tức muốn hộc máu.

“Ông nghĩ mình là ai? Ông nói hủy thì hủy à? Hùng hồn ghê thật.

Thứ nhất hai bên chúng ta là ký hợp đồng, dưới điều kiện tiên quyết là công ty chúng tôi không vi phạm bất cứ điều khoản nào trên hợp đồng, ông dựa vào cái gì nói hủy hợp đồng thì hủy hợp đồng hả.


Nếu muốn kết thúc hợp đồng, công ty các ông phải bồi thường phí vi phạm hợp đồng cho chúng tôi theo ghi chú trên hợp đồng.

Thứ hai, ông chỉ là một Phó Tổng Giám đốc thôi, ông dựa vào cái gì nói hủy thì hủy, dù là Sếp Vương của các người đích thân đến đây cũng chẳng dám nói câu này đâu.

Thứ ba, ông nói đi là đi à? Nếu chúng tôi giải tán hết, người của tiểu khu các người chịu nổi không? Ông Đàm, tốt xấu gì ông cũng là một Phó Tổng Giám đốc, sau này phiền ông động não trước khi nói chuyện.

Tôi cho ông biết, chuyện lần này chúng tôi không sai, ông đi nói với chủ nhà, nếu bọn họ không làm ầm ĩ nữa thì chuyện này kết thúc ở đây, nếu còn tiếp tục thì không phải anh ta đến tìm chúng tôi mà là chúng tôi đến tìm anh ta gây sự đấy, anh ta đánh nhân viên của chúng tôi trước, chúng tôi có thể truy cứu trách nhiệm.

Nhân viên của công ty chúng tôi cũng được ba mẹ dạy dỗ, không hèn nhát hơn ai cả, cũng có lòng tự trọng của mình, không phải ai muốn ức hiếp cũng ức hiếp được.” Diệp Lăng Thiên lập tức đứng dậy lạnh lùng nói, sau đó nói thẳng với ông Đàm: “Tôi cảm thấy giữa chúng ta không còn gì để nói nữa hết, Sếp Đàm, ông đi được rồi.”
“Hay lắm hay lắm, cậu đúng là to gan, chuyện này chúng ta cứ xem đi, xem ai có thể thắng ai.”
“Tôi sẽ đợi.”


Diệp Lăng Thiên vừa thăm hỏi bảo vệ đánh người đi ra ngoài xong thì nhận được cuộc gọi, là Sếp Vương của công ty Quản Lý Tiểu khu gọi đến.

“Sếp Diệp, cậu ở đâu, còn đang ở thành phố Hoa Diệu bên này chứ?”
“Có, Sếp Vương, ông đích thân đến đây sao?”
“Đúng, bây giờ tôi đang ở trong phòng làm việc của Giám đốc công ty Quản Lý Tiểu khu, cậu tiện đến đây một lát không?”
“Được, tôi sẽ đến ngay.” Diệp Lăng Thiên nói xong thì cúp máy.


Diệp Lăng Thiên nói xong thì đi đến phòng làm việc của Giám đốc công ty Quản Lý Tiểu khu, không dẫn Trần Tuấn Lương và giám đốc bảo vệ theo, chỉ đi vào một mình.

Lúc đi vào nhìn thấy Tổng giám đốc Vương của công ty Quản Lý Tiểu khu đang ngồi đó cùng với mấy người khác nữa, có cả Sếp Đàm đang nổi giận đùng đùng.

“Sếp Vương, xin chào, đã lâu không gặp.” Diệp Lăng Thiên đi tới bắt tay với Sếp Vương.

“Mấy người ra ngoài hết đi, tôi nói chuyện riêng với Sếp Diệp.” Sếp Vương nói thẳng, những người còn lại cũng đều đi ra ngoài.

“Sếp Diệp, tôi cũng vừa được báo cáo với chuyện này, Sếp Đàm của chúng tôi tính tình khó chịu, cũng không biết ăn nói, có chỗ nào đắc tội xin cậu bỏ qua, đừng chấp nhặt với ông ta.” Sếp Vương cười ha ha nói.

“Không có chuyện gì không có chuyện gì.

Chủ yếu là chuyện này mang đến phiền phức cho các ông, còn phiền Sếp Vương tự mình đến, khiến tôi hơi áy náy.” Diệp Lăng Thiên khách sáo nói, người nhường anh một bước anh kính người một trượng, ngược lại cũng thế.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi