NĂM ĐÓ NHỚ THƯƠNG ĐẠI SƯ HUYNH


Hỏi xong câu này, chính Ly Tương cũng thấy quá dư thừa.

Rõ ràng đứa trẻ này đi một quãng đường xa đến vậy, còn vật lộn với đám trẻ lang thang khác sống lay lắt qua ngày.
Trước khi xuất hiện trước mặt Tiết Tử Dung, mấy lần có việc xuống núi hắn đều trông thấy đứa trẻ này, còn quan sát nó.

Hầu như lần nào nếu không phải cảnh bị đám trẻ khác bắt nạt thì cũng là cảnh nó giành giật miếng ăn với chó, mèo hoang.

Và, hắn cũng chưa bao giờ giúp cho.

Điều duy nhất hắn làm là đứng đấy nhìn và đảm bảo đứa trẻ ấy sẽ không mất mạng.

Bây giờ sau khi c ởi đồ của Tiết Tử Dung ra, nhìn thấy những vết bầm xanh, bầm tím còn chưa tan, hắn thấy không đành lòng lẫn tự trách.

"Huynh xin lỗi đệ."
Sau cơn sợ hãi sáng nay thì Tiết Tử Dung đã tươi tỉnh hơn, nó ngồi vào dòng suối để mặc cho Ly Tương chà lưng cho.

Thi thoảng đại sư huynh vụng về chạm vào mấy vết bầm xanh làm nó đau nhói nhưng Tiết tiểu công tử đã lâu chẳng được ai chăm bẵm, hầu hạ thế này nên vẫn cắn răng hưởng thụ, không phát ra tiếng kêu đau.

Bây giờ bỗng dưng nghe Ly Tương nói thế thì nó cũng không hiểu là xin lỗi cái gì nên chỉ ngửa đầu lên nhìn đại sư huynh nhà mình.
Nhìn khuôn mặt Tiết Tử Dung đáng yêu là vậy nhưng dưới lớp quần áo ấy lại là thân thể gầy còm, bây giờ ngẩng mặt lên nhìn khiến cho lồ ng ngực nó càng dán chặt vào lưng.

Ly Tương thấy vậy thì khẽ thở ra, hắn nói: "Sư huynh thấy đệ bị bắt nạt mà chẳng ra tay giúp, để đệ chịu khổ như vậy."
Lúc ban đầu hắn chỉ quan sát Tiết Tử Dung nên chẳng nghĩ nhiều, nhưng từ khi nhận định đứa trẻ này là tiểu sư đệ của mình thì lòng hắn lại dâng lên bao nhiêu là cảm xúc.

Ly Tương là vậy.

Chỉ cần có mối quan hệ với hắn, dù mỏng manh ra sao đi nữa thì hắn vẫn sẽ giữ lấy mối quan hệ ấy thật chặt, sẽ giữ gìn và bảo vệ nó.


Tiết Tử Dung còn nhỏ, tâm tính trẻ con nhớ ăn không nhớ đòn nên nó đâu để tâm đ ến chuyện này, chỉ biết bây giờ vị đại sư huynh này che chở cho nó, bảo vệ nó, còn tắm cho nó nữa cơ.

Vì vậy những chuyện kia nó vứt sạch từ lâu rồi.

Nếu vài năm sau nữa Ly Tương và nó mới gặp nhau thì có lẽ nó sẽ chẳng dễ dàng tha thứ hay quên đi đến vậy nhưng giờ đây nó là đứa trẻ, chẳng những dễ quên dễ tha mà còn tìm cả lý do thay Ly Tương giải vây.
"Lúc đó huynh với đệ chưa phải đồng môn, huynh cũng không có lỗi gì cả." Tiết Tử Dung nói.
Ly Tương định nói với nó là cho dù người không quen biết nhau cũng nên giúp đỡ cho nhau nhưng hắn nhận ra bây giờ mình nói cái gì cũng không ổn.

Có nhiều lúc thật sự không thể giúp mà cũng không nên giúp.
Dù sao thế gian này nào phải không trắng thì đen, nếu quá chấp nhất với trắng và đen thì sẽ không có kết quả tốt.

Đợi đến khi Tiết Tử Dung lớn hơn, đứa trẻ sẽ tự tìm ra điều đúng đắn giữa muôn vàn cái quanh co, và sẽ biết khi nào cần giúp đỡ còn khi nào nên khoanh tay.
Bởi vì tu sĩ như bọn họ, như Tiết Tử Dung của sau này sẽ vĩnh viễn chịu sự trói buộc của đại đạo.
Hắn lặng yên không đáp ngay, hồi lâu sau mới thì thầm: "Sư huynh sai rồi."
Tuổi thơ của Tiết Tử Dung về sau có lẽ mãi nhớ câu "sư huynh sai rồi" này của Ly Tương.
Sẽ nhớ, mãi về sau.

Sau khi giúp Tiết Tử Dung tắm rửa và thay áo mới thì nó mới nhớ ra một chuyện.

Nó kinh hãi nắm tay áo Ly Tương, lắp bắp nói: "Đệ, đệ… làm bẩn linh tuyền này…"
Theo lý mà nói thì Ly Tương sẽ giảng giải cho nó hiểu, nhưng nhìn tiểu công tử tắm táp xong rồi mới nhớ ra chuyện này thì hắn bật cười khanh khách, chốc sau mới nói: "Dưới đáy hồ ở đây có pháp trận Tinh Lọc, đệ không cần… không cần hoảng… Có tè, tè vào phụt… ha ha ha… cũng không sao."
Tiết Tử Dung tức giận nói: "Đệ không có… tè..."
Phần sau của câu nói nó hạ giọng thật thấp, gần như là lí nhí.
Ly Tương cười đến đau cả bụng xong thì mới dẫn nó ra ngoài.

Vừa đi hắn còn vừa nói: "Sư huynh sai rồi.

Sư huynh sai rồi.


Ha ha ha."
Hiếm được ngày hắn không xuống núi cũng không đến Hiếu Học Đường, vì vậy hắn có thời gian tự mình dẫn tiểu sư đệ đi tìm Tô Mộc để lấy thuốc trị thương cho đứa trẻ.

Viện của Tô Mộc cách khá xa cổng vào viện của Ly Tương, lý do thì là vì Tô Mộc không chịu được thứ ánh sáng quái dị quanh năm suốt tháng trên cổng của đại sư huynh.
Lúc vừa ra khỏi cổng, Tiết Tử Dung thấy đèn vẫn còn sáng choang dù đã qua giờ Tỵ*, nó tò mò hỏi: "Sao đại sư huynh vẫn còn để đèn sáng?"
*Giờ Tỵ: Từ 9 giờ sáng đến 11 giờ sáng.
Thật lãng phí.
"Đó đều là đèn trường minh, lúc nào cũng sáng thế cả, không dập được đâu." Ly Tương nói.
Đèn trường minh vốn được bày trí trong lăng mộ hoặc động phủ khi tu sĩ vào bế quan, chỉ có đại sư huynh đỉnh Túc Phong hoang phí đem treo trước cổng lớn giữa ban ngày ban mặt thế thôi.
Hai người nói được mấy câu thì đã dừng lại trước một cánh cổng.

Tiết Tử Dung ngước nhìn lên cánh cổng này, trông thấy bốn chữ "Diệu Thủ Hồi Xuân" treo ngang thì hơi ngớ ra.

Chả là nó cũng từng gặp trường hợp nhiều thầy lang kéo theo mảnh vải trên viết nào là "diệu thủ hồi xuân", nào là "khởi tử hồi sinh"...!đi bán đủ thứ linh tinh.

Hai người vú già của nó thường hay nói với nhau những người đó là lừa gạt nên bây giờ nhìn thấy bốn chữ này, nó không khỏi nghi ngờ y thuật của vị sư huynh ở đây.

Trước cổng có mấy chậu hoa, bên trong đều là cây lá xanh tươi.

Tiết Tử Dung cảm thấy thích thú nên nhìn thêm một chút thì Ly Tương đã kéo nó, hắn còn nói: "Đệ nhớ đừng bao giờ sờ s0ạng hay ăn cây cỏ gì quanh chỗ Lục sư huynh của đệ nhé.

Hắn trồng cây đa số đều có độc cả."
Tiết Tử Dung giật mình.

Nó thu hồi tầm mắt khỏi chậu cây kia, theo Ly Tương đi vào.
Nếu như sân viện của Ly Tương đơn giản đến trống trải, chỉ có gốc lê thật to và chiếc bàn đá cùng mấy gian phòng thì chỗ của Tô Mộc dường như có bao nhiêu cũng không đủ để sắp xếp.


Ngay khi Ly Tương vừa đẩy cửa ra thì Tiết Tử Dung đã thấy trong sân cơ man nào là người.

Bọn họ đi đứng có hơi kỳ lạ nhưng trên tay ai cũng bê theo cái nong thật lớn, bên trên còn đầy những thứ đen đúa khô quắp không biết tên.
Tiết Tử Dung thấy vậy thì ngoái đầu theo nhìn suốt không rời mắt.

Nó cứ thấy những người này quái lạ sao đấy nhưng lại nói không rõ được quái lạ thế nào.

Sân viện rộng rãi vô cùng, có cảm giác rộng gấp mấy lần chỗ đại sư huynh nhưng trừ lối đi cố định và một khoảng sân trống thì những nơi khác chất đầy kệ, bên trên để bao nhiêu là thứ, dường như đang phơi khô.

"Lát nữa cho đệ đi chơi, ngoan.

Cho Lục sư huynh đệ xem trước." Ly Tương thấy nó tò mò như vậy thì cười, dỗ dành nó xong thì dẫn thẳng người vào trong sảnh.

Sảnh đường rộng lớn đặt rất nhiều tủ kệ và một bộ bàn ghế.

Giữa sảnh lớn là lư hương, trời nắng nóng là vậy nhưng mùi hương lại chẳng chút gay gắt mà ngược lại còn làm người ta thấy khoan khoái.

Tiết Tử Dung căng ngực hít mấy hơi thì bỗng nghe Ly Tương cười, hắn nói: "Hương liệu chỗ Lục sư huynh mà đệ cũng dám ngửi cơ đấy."
Tiết Tử Dung: "..."
Quên mất lời đại sư huynh vừa dặn.

Tiết Tử Dung vội vàng đưa tay bịt mũi lại, mặt đỏ bừng vì khó thở.

"Ha ha ha…" Ly Tương cười như lên cơn.

Ngay khi Tiết Tử Dung còn đang ngơ ngác thì bỗng có tiếng nói vang lên từ sau chiếc bàn.
Đúng vậy, là sau chiếc bàn.
"Huynh lại nói xấu đệ cái gì đấy.

Đệ có bao giờ bỏ lẫn thuốc độc và thuốc thường đâu.

Lần trước Tiểu Thất là do nó lục lọi tủ độc của đệ mà."
Bấy giờ Tiết Tử Dung mới nhìn kỹ chủ nhân của giọng nói đó.

Người này tuổi tác cũng chẳng khác biệt gì so với Ly Tương, ăn vận lại đơn giản.

Ly Tương nghe người kia nói vậy thì đáp: "Nhưng cũng tại đệ để hớn hênh Tiểu Thất mới moi ra được, báo hại nó làm bọn huynh với sư phụ mất ngủ cả."
"À, thì…" Người đó có chút lúng túng, "Thật ra Tiểu Thất chưa lấy được thuốc của đệ đâu.

Nhưng ai bảo đệ ấy cứ lục lọi thảo dược của đệ nên đệ mới đánh bả đệ ấy đó chứ."
Ly Tương: "..." Huynh mách Tiểu Thất cho xem.
Dường như đọc được suy nghĩ của hắn, người này nói với lý lẽ hùng hồn: "Huynh cứ việc tố cáo, dù sao Tiểu Thất còn phải nhờ đệ giúp làm thuốc mọc tóc, đệ ấy chẳng dám làm gì đệ hết."
"Thôi huynh không lo chuyện này nữa.

Đệ cứ chờ Tiểu Thất đi mách với sư phụ đi.

Bây giờ thì giúp huynh xem cho Thập Nhất."
Nói xong thì hắn đẩy Tiết Tử Dung lên trước rồi nói với nó: "Đây là Lục sư huynh Tô Mộc của đệ, giỏi nghề thuốc lắm.

Cả Túc Phong này, à không, cả núi Thúy Vi này y thuật của lão Lục là số một!"
Dường như Tô Mộc nghe lời này thì rất vui vẻ, hắn cười tít cả mắt, nói: "Nào nào, đến cho sư huynh xem thử nào."
Tiết Tử Dung nghe theo Ly Tương nói, bước lên chắp tay, cúi đầu, đáp: "Bái kiến sư huynh."
"Khỏi khỏi, qua đây".
Hôm qua Tô Mộc chưa có dịp nhìn kỹ, hôm nay ánh sáng đầy đủ hắn bèn bẹo má Tiết Tử Dung một cái, khen: "Trẻ con mềm mềm ghê ha."
Tiết Tử Dung: "..."
Nó giật thột rồi lùi ra sau.
Ly Tương biết Tô Mộc xem bệnh theo cách của hắn bèn giữ tiểu sư đệ lại, không cho nhảy loạn.

Hắn nói: "Đệ xem mấy vết thương trên người nó này."
Nói rồi hắn quen tay tháo thắt lưng, cởi áo của Tiết Tử Dung ra.

Lúc tắm trong suối thì không sao, bây giờ cởi y phục cho người ta nhìn thế này không dưng Tiết Tử Dung thấy ngại dù nó mới chỉ lên năm.

Ly Tương còn làm bộ không thấy nó đang ngượng chín mà hỏi Tô Mộc: "Bạch Hạc sao rồi? Hôm qua đi làm lệnh bài đệ tử cho Tử Dung huynh sơ ý đụng vào ngọc bài của đệ ấy.

Sáng nay đệ ấy có qua đây chưa?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi