NAM HẬU PHÁO HÔI CỦA BẠO QUÂN

Lần này ra khỏi kinh thành không giống với lần trước, muốn dùng đồ vật gì cũng phải chuẩn bị kỹ càng.

Dược liệu phải tìm đủ mang theo trên đường, chủ yếu là đổi từ cửa hàng trong không gian. Để tránh cho phải lấy dược liệu như làm ảo thuật biến ra.

Ngoài ra, đồ phòng hộ cũng phải chế tạo trong vòng nửa tháng.

Bởi vì dùng kim chỉ may sẽ phá hư công dụng bịt kín của trang phục bảo hộ, Tiết Dao nhờ thợ may cắt vải thành quần áo, sau đó tự mình dùng keo chuyên dụng dán mối nối thành sản phẩm hoàn chỉnh.

Sau khi làm hết toàn bộ chuẩn bị, vừa vặn cũng đến ngày sinh nhật bé mập mạp.

Đây là lần sinh nhật thứ mười Tiết Dao và Thất hoàng tử cùng nhau trải qua.

Theo thường lệ ba vị hoàng tử nhỏ nhất cùng xuất cung vui chơi.

Biết Tiết Dao vài ngày sau liền rời kinh thành đi thăm người thân, các hoàng tử cũng không quá sôi động như những năm trước.

Thất hoàng tử vẫn không đồng ý.

Lục hoàng tử ở bề ngoài khuyên bảo đệ đệ phải hiểu chuyện, trên thực tế lại tìm cơ hội ám chỉ Tiết Dao tốt nhất vẫn để cho thân thích đến kinh thành làm khách. Bảo bảo ấm áp cũng không muốn Tiết Dao đi.

"Nam tử hán đại trượng phu, đừng quá yếu đuối như cô nương."

Ngũ hoàng tử khuyên bảo bọn đệ đệ:

"Đi một chuyến đến Cô Tô thăm người thân, một hai tháng sẽ trở lại."

Lục hoàng tử xấu hổ mà cúi thấp đầu, không giữ lại người nữa.

Thất hoàng tử kiên định nhìn về phía Tiết Dao, làm như Mao Toại tự đề cử mình.

"Đi thăm người thân cần có nam tử hán bảo vệ."

Ngũ hoàng tử nói:

"Đúng vậy, có Trương Tứ đi cùng hắn, coi như gặp giặc hay cướp cũng không sợ."

Thất hoàng tử ghét bỏ, nhỏ giọng nhắc nhở ngũ ca.

"Nam tử hán là Nhi thần."

"Ngươi cũng đừng nghĩ đi!"

Ngũ hoàng tử bóp bóp hai má bánh bao của đệ đệ.

"Ở trong cung ngoan ngoãn luyện tập những yêu cầu Trương Tứ đưa ra."

Tiết Dao cũng an ủi:

"Đúng đó Điện hạ. Ta không bao lâu sẽ trở lại, không tính thời gian đi lại, đại khái chỉ một tháng."

Hệ thống cảnh báo:

"Cảm giác an toàn Lục Tiềm giảm 1 điểm."

Mặt bánh bao xụ xuống, Thất hoàng tử không vui bỏ đi.

Tiết Dao vội vàng chạy theo dỗ dành. HunhHn786

"Điện hạ ở trong cung chăm chỉ luyện công, chờ trở về liền dọa ta một trận. Vì sao Điện hạ ngoan đột nhiên lợi hại như vậy nha? Càng ngày càng ra dáng nam tử hán rồi! Có được hay không?"

"Không được."

Thất hoàng tử không vui.

Tiết Dao thở dài.

"Điện hạ lớn rồi, chung quy không thể luôn ở bên cạnh ta. Sau này ngài thành Vương gia, có đất phong, ta cũng không có thể đi đất phong cùng Điện hạ nha."

Thất hoàng tử tò mò quay đầu nhìn Tiết Dao.

"Nhị ca Tam ca không có đi đất phong."

Hai hoàng tử lớn tuổi đã phong Vương, mà Hoàng đế nghĩ còn sớm để con trai đi đất phong, tạm thời đều ở lại kinh thành.

"Sau này có lẽ sẽ đi."

Tiết Dao giải thích.

"Hơn nữa bọn họ hiện tại đều có Vương phủ riêng, cũng không cần thư đồng luôn luôn ở bên cạnh."

Thất hoàng tử sốt sắng hỏi.

"Vậy ai ở cùng bọn họ?"

Tiết Dao suy nghĩ một chút. Trạch thần Nhị hoàng tử không cần ai. Mà Tam hoàng tử thì... thiếp thành đàn không cô đơn.

"Có Vương phi ở cùng. Thê tử mới một đời một kiếp ở bên cạnh bầu bạn với Điện hạ."

Tiết Dao dụ dỗ từng bước, mong đợi ngày hoàn thành nhiệm vụ khiến bạo quân máu lạnh động tâm.

Đôi mắt màu nâu của Thất hoàng tử sáng ngời, mong đợi hỏi Tiết Dao.

"Thế nào mới thành thê tử?"

Tiết Dao nở nụ cười, giải thích.

"Đầu tiên Điện hạ phải tìm được một người mình thích, vừa vặn người đó cũng yêu thích Điện hạ. Sau đó phụ mẫu hai bên đồng ý là có thể nhất bái thiên địa nhị bái cao đường. Điện hạ xốc lên khăn che mặt tân nương, nàng liền thành thê tử của Điện hạ."

1

Thất hoàng tử kinh ngạc chớp mắt mấy cái, tựa hồ đối với cái trình tự này rất chờ mong. Ánh mắt nóng lòng nhìn về phía Dao Dao ngốc, hiếm thấy có chút ngượng ngùng. Nhăn nhó một trận hắn mới mở miệng giả vờ tùy ý hỏi.

"Ngươi muốn cùng Gia lạy trời đất?"

"Phụt!"

Tiết Dao buồn cười đến sắp hỏng mất.

"Điện hạ phải cùng Vương phi lạy trời đất lạy cao đường. Ta thì dính líu gì chuyện đó? Đương nhiên không thể cùng Điện hạ bái đường."

Thất hoàng tử tựa hồ không ngờ tới Tiết Dao trực tiếp từ chối đề nghị. Mặt bánh bao lập tức nén giận thành đỏ, hắn chu mỏ dọa Tiết Dao.

"Không lạy, sẽ không lạy! Gia không cần cùng Dao Dao ngốc lạy!"

Tiết Dao vui khôn tả mà nặn nặn mặt bé mập mạp.

Điện hạ nghiêng đầu, không cho chạm vào.

"Gia mua rất nhiều khăn đẹp cũng không cho Dao Dao trùm!"

Thất hoàng tử thẹn quá hóa giận, muốn dọa cho thư đồng tuyệt tình hối hận.

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha..."

Tiết Dao ngửa mặt lên trời cười đến đặc biệt dũng cảm.

Bé mập mạp nhà ta sao lại đáng yêu như vậy chứ, ha ha ha ha ha!

"Cảm giác an toàn Lục Tiềm giảm 7 điểm!"

"... Ha ha ha ha. Khụ! Khụ khụ..."

Đột nhiên bị hệ thống cảnh báo làm Tiết Dao sặc, vạn phần hoảng sợ mà nhìn về phía bé mập mạp.

"Điện hạ ngài làm sao vậy?"

Bé mập mạp quay đầu thở phì phò bỏ đi.

Lần này từ biệt trước khi rời kinh thành lại không quá viên mãn.

Cùng một đám đại phu lên thuyền, Trương Tứ mới biết mục đích chân thực chuyến đi này của Tiết Dao.

"Không cần lo lắng, ta chỉ là sợ trên đường gặp cướp. Đến huyện Bình Dung sẽ không để cho ngươi tiếp xúc người bệnh."

Tiết Dao nói rõ tình huống với Trương Tứ.

"Chuyện đó không có gì phải lo lắng?"

Trương Tứ không để ý lắm.

"Mạng ta cực kì lớn. Ba mươi mấy năm trước, phụ thân và huynh đệ trong nhà ta đều nhiễm phải ôn dịch chết hết, ta đây không phải còn sống tốt? Công tử vẫn là cẩn thận bản thân mình. Ta thấy ngươi thân thể không chịu được dằn vặt."

Tiết Dao kinh ngạc nhìn về phía Trương Tứ.

"Người nhà ngươi đều bị ôn dịch hại?"

"Ta và mẫu thân ta thoát được."

Trương Tứ cười cười.

"Mẫu thân ta vốn là con ma luôn ốm đau, cũng không biết tại sao không chết ở đợt ôn dịch kia. Phu quân và con trai đều chết, bà lại liều mạng muốn giữa lại ta, còn sống sót thoát được ôn dịch, không nhiễm phải bệnh, nhưng lại bị bệnh lao."

Tiết Dao nghe được hãi hùng khiếp vía.

Thời cổ đại dân chúng bình thường gặp bệnh dịch quả thực khổ đau đáng sợ. Trương Tứ có thể dùng loại thái độ thờ ơ đối mặt khổ đau, không biết hắn đã trải qua cái gì.

Bệnh lao chính là bệnh lao phổi, ở cổ đại là bệnh nan y. Người giàu nhiễm bệnh có điều dưỡng còn sống lâu một chút, người nghèo mắc bệnh chính là dằn vặt đến chết.

Tiết Dao nghe Trương Tứ nói chỉ còn một người thân may mắn còn sống sót liền thử thăm dò xem có gì cần giúp đỡ.

"Ngươi ở trong cung, nếu không thuận tiện chăm sóc mẫu thân..."

Trương Tứ cười nhạo một tiếng.

"Còn chăm sóc cái gì? Mẫu thân ta chết rồi."

Tiết Dao ngậm miệng.

Trương Tứ nhìn phong cảnh hai bên bờ sông, híp mắt bất đắc dĩ hồi tưởng, nói:

"Còn không bằng nhiễm phải ôn dịch, bị chết một cách dứt khoát. Bà ấy bệnh lao đến chết, trong nhà có lương thực đều đem bán sạch lấy tiền mua thuốc uống. Thân thể càng ngày càng kém, người cũng không còn dùng được, lãng phí tiền vô ích."

Tiết Dao nghe lời này có chút chói tai, mà trong lòng cảm thấy chính mình sing hoạt ở trong hoàn cảnh khác, không tư cách phán xét nhân phẩm Trương Tứ.

"Bà ấy không thở dễ dàng, ta cũng không thể không quản bà ấy đi?"

Trương Tứ ngơ ngác nhìn phương xa, nhớ lại thời điểm chính mình bắt đầu sa đọa.

"Có một lang trung giang hồ gạt ta. Hắn nói hắn có thuốc thần, ba viên là có thể chữa hết bệnh mẫu thân, giá tiền cao một chút, một viên hai lượng bạc. Ta nửa đêm đi trộm nhà người ta. Dự định sau đó bán mình làm tạp dịch, kiếm tiền trả lại. Ta lúc đó còn chưa cảm thấy được chính mình là người xấu. Sau đó..."

Trương Tứ liếm môi một cái, sắc mặt trở nên tối tăm:

"Ba viên thuốc chưa có công hiệu, mẹ ta lại thành con nghiện thuốc, không có thuốc sống không bằng chết. Ta đi tìm lang trung, hắn lên giá, một viên muốn năm lượng bạc."

Tiết Dao bỗng nhiên ngẩn ra, thời khắc này mới từ trong đôi mắt Trương Tứ nhìn thấy cảm xúc tang thương.

Nguyên nhân thực sự do khổ đau cùng cực khiến người ta mất đi năng lực lộ ra bi thương.

Tất cả gánh nặng chỉ có một mình hắn chịu, cả thời gian chuẩn bị cũng không có.

Nhìn thái độ như bình thản, cũng không có nghĩa là hắn lạnh lùng. Có lẽ chỉ có bảo trì thái độ bình tĩnh, hắn mới có thể không bị khổ đau đánh bại.

Tiết Dao bỗng nhiên rất khó chịu, trong lòng nghĩ đến đời trước của bé mập mạp. Phụ hoàng và đại ca chết quá đột ngột, hắn không kịp chuẩn bị, sự đả kích cực lớn đè lên người.

Cũng là từ khi đó, Thất hoàng tử không còn lộ ra mềm yếu cùng bi thương.

Hung ác cùng lạnh lùng không hẳn đều là trời sinh. Có lẽ bởi vì không có đường lui nữa, mất chỗ dựa chỉ có thể tự mình trở thành chỗ dựa của người khác.

Trương Tứ vẫn còn nhớ về quá khứ của mình.

"Ta trời sinh chính là trộm cướp, trộm một năm cũng không bị quan phủ bắt được, thậm chí kinh động thế ngoại cao nhân đi ngang qua hương trấn. Vị cao nhân kia vì dân trừ hại bắt được ta. Vốn định đem ta giao cho quan phủ, nhưng hỏi rõ ta vì sao ăn trộm, cao nhân lại động lòng trắc ẩn, thậm chí thu ta làm đồ đệ. Chỉ tiếc ta còn làm cho hắn thất vọng rồi. Mẫu thân ta cũng vẫn phải chết, ta là thứ gieo vạ lại còn sống."

"Ngươi không phải là thứ gieo vạ."

Tiết Dao không vui nói:

"Trương Tứ, ngươi đã đáp ứng làm bằng hữu với ta. Ta là người chỉ kết bạn cùng anh hùng hảo hán, không truy xét xuất thân. Ngươi phải sống thật tốt và quý trọng người bạn này, nửa đời sau phải là anh hùng hảo hán."

Trương Tứ nhếch miệng nở nụ cười.

"Được, ta nhất định tận lực bảo vệ người bằng hữu này."

Đến huyện Bình Dung, những cánh đồng lúa miên man làm Tiết Dao có chút nhẹ nhõm.

Hoa mầu không có bị bỏ bê chăm sóc, nói rõ tình hình bệnh dịch còn chưa quá nghiêm trọng. Hơn bảy mươi người bị ôn dịch, tình huống hẳn là không báo cáo láo.

Nhóm thái y kinh thành tới, có người chờ đón, đưa đến nơi nghỉ ngơi. Là một phủ viện chuyên môn tiếp đón quan chức, có bốn khu phòng ở và hoa viên, đãi ngộ rất tốt.

Tiết Dao hỏi người gác cổng:

"Có người bệnh đến đây khám bệnh hay không?"

Người gác cổng trả lời:

"Các đại phu đều là tới nhà xem bệnh. Trong phủ vốn có hai vị đại phu nhiễm bệnh. Một vị nửa tháng trước qua đời, đã đưa về quê cũ, một vị khác đã rời khỏi Bình Dung."

Tiết Dao gật gật đầu, dẫn theo Trương Tứ vào khu phòng ở. Hắn cho mang nước khử trùng tưới quanh căn phòng người bệnh từng ở một lần, mở rộng cửa sổ thông gió.

Hành động như vậy khiến đại phu đi theo rất khó hiểu. Ở cổ đại cũng không có khải niệm khử trùng. HunhHn786 Hành động Tiết Dao không thấy thế nào, trong mắt người khác ngược lại là cử chỉ cổ quái.

Ngày hôm sau, Tiết Dao mang khẩu trang mặc đồ bảo hộ, cùng đại phu đi xem bệnh, khiến cho không người nào có thể hiểu.

Loại biện pháp khoa học an toàn này ở trong mắt đại phu cổ đại xem ra là rất không tôn trọng bệnh nhân.

Tiết Dao trước khi tới đã dự liệu được tình huống như thế, nhưng cũng không cách nào giải thích với người cổ đại cần dùng kính hiển vi mới có thể thấy rõ mầm bệnh, mầm bệnh có thể lan truyền trong không khí. Hắn chỉ có thể thành kẻ kỳ quái làm theo ý mình.

Hai ngày quan sát lâm sàng, Tiết Dao cảm thấy bệnh trạng người bệnh có chút giống tình trạng bệnh dịch ghi chép trong cuốn "Sùng Trinh thực lục".

Người bệnh có ho ra máu chẳng hề hiếm thấy, mà háng cùng dưới nách xuất hiện tình trạng sưng tuyến dịch lim pha, rất có thể là bệnh dịch hạch.

Chuyện này quả thật là bắt đầu một cơn đại dịch.

Tiết Dao hãi hùng khiếp vía. Rời khỏi chỗ người bệnh, hắn lập tức lấy ra dung dịch xà phòng tự chế yêu cầu đại phu tiếp xúc qua người bệnh rửa tay rửa mặt.

Thái y cùng đại phu đi theo đối với yêu cầu quái lại của Tiết Dao rất là xem thường, không biết sao hắn lại được Thái tử đặc phái tới. Mọi người cũng không tiện nói gì, đều im lặng không nói ngoan rửa sạch tay.

Sau khi rửa sạch xong liền bắt đầu hội chẩn khẩn cấp.

"Loại bệnh trạng này sử sách chưa từng ghi chép."

Thái y dẫn đầu nói.

"Từ mạch tượng phán đoán chứng bệnh thuần âm, kê một phương thuốc làm nóng điều trị, có lẽ có thể tạm thời giữ được tính mạng."

Vài vị đại phu vuốt râu, dồn dập bổ sung ý kiến.

Tiết Dao kiên nhẫn nghe mọi người nói xong, mới cung kính nhắc nhở.

"Đại nhân, bệnh này không giống với chứng âm bình thường. Người một nhà liên tiếp nhiễm bệnh, đây là dấu hiệu đại dịch. Ta cho là tốt nhất tập trung người nhiễm bệnh lại đưa đến vùng ngoại ô, cách ly trị liệu, để tránh bệnh lan đến nhiều dân chúng vô tội."

Các thái y đại phu nhìn nhau, hiển nhiên đối với hành động quái lạ của người ngoài nghề như Tiết Dao có chút phản đối.

Thái y dẫn đầu nói.

"Coi như là dịch, chỉ cần không có trực tiếp tiếp xúc, liền sẽ không nhiễm bệnh. Tiết công tử, nếu không yên tâm, về sau có thể không cần theo chúng ta đi khám bệnh. Hành y chữa bệnh chính là bổn phận của đại phu, chưa hề có đạo lý đem người bệnh bắt lại ném đến nơi xa."

Trong lòng Tiết Dao hồi hộp, cảm giác không ổn.

Nếu như là bệnh dịch hạch, trước mắt chưa có cách nào chiết xuất vắc xin phòng bệnh.

May mắn là cái huyện này dân chúng không ở tập trung, bằng không ôn dịch đã không khống chế nổi.

Đối với loại dịch hạch này, ở cổ đại có cuốn sách "trị bệnh dịch chuột" của Ngô Tuyên Sùng. Phương pháp phối chế thuốc công dụng có hạn, nhưng phương pháp phòng tránh vẫn tính có thể dùng được.

Với trình độ trước mắt mà nói, cách ly người bệnh mới là biện pháp hữu hiệu nhất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi