Tống Thanh Xuân biết, Tần Dĩ Nam này vừa đi, tám chín phần sẽ không trở về nữa, có thể sẽ phái anh Chương Tử tới chăm sóc cô, nhưng cô không nghĩ tới, chỉ vừa qua năm phút, Tần Dĩ Nam liền quay trở về, trong tay còn xách mấy cái gói to, là quần áo mua cho cô.
Tống Thanh Xuân có chút ngoài ý muốn, bỗng chốc ngây ngẩn, liền hỏi: "Đường Noãn cô ấy có sao không?"
"Anh bảo Chương Tử đưa cô ấy đi bệnh viện rồi, em nghỉ ngơi một lát đi, chờ tinh thần tốt rồi, anh sẽ cùng em đi cục cảnh sát báo án, sau đó đưa em về nhà."
-
"Anh bảo Chương Tử đưa cô ấy đi bệnh viện rồi, em nghỉ ngơi một lát đi, chờ tinh thần tốt rồi, anh sẽ cùng em đi cục cảnh sát báo án, sau đó đưa em về nhà."
Tô Chi Niệm nghe được câu này, mới đi ra từ phía sau cây cổ thụ trăm tuổi.
Trên người anh chỉ mặc một áo sơ mi đơn bạc, vải vóc ướt đẫm, bởi vì đứng ở bên ngoài quá lâu, có chút kết sương.
Toàn thân anh cực kỳ lạnh, hàm răng đều đang run lên, nhưng anh không vội vàng trở về trên xe, ngược lại đạp bước chân, chậm rãi đi đến nơi anh kéo Tống Thanh Xuân lên bờ.
Khuôn mặt tĩnh đạm của anh nhìn chằm chằm nơi cô vừa nằm qua, cảnh tượng anh và cô hôn môi, lần nữa xoay quanh trong đầu.
Anh chậm rãi ngồi xổm người xuống, sờ sờ cỏ khô lạnh buốt trên mặt đất, ánh mắt trở nên có chút ấm áp.
Cú điện thoại kia của Tần Dĩ Nam, là anh gọi, cho dù anh hiểu rõ Tần Dĩ Nam thích là Đường Noãn, nhưng anh cũng biết, Tần Dĩ Nam đặc biệt coi trọng Tống Thanh Xuân.
Anh không thể cho cô biết, anh cứu cô, càng không thể cho cô biết, là anh hôn cô, nhưng anh lại không thể bỏ lại mặc kệ cô, cho nên Tần Dĩ Nam là lựa chọn tốt nhất của anh.
Nhưng cuối cùng Tần Dĩ Nam cũng không phải là anh, anh vẫn có chút không yên lòng, vẫn luôn nghe đến Tần Dĩ Nam nói đưa cô về nhà, tâm nhớ mong của anh mới ổn định xuống.
Lại lần nữa kết thúc một trận công việc anh bảo vệ cô khỏi nguy hiểm kích thích, hiện tại anh nên lặng yên không một tiếng động lui thân.
Anh rất yêu cô, nhưng anh đối tốt với cô, mãi mãi cũng chỉ có thể đến đây thôi.
Luôn luôn bảo vệ cô chu toàn, nhưng từ đầu đến cuối đều không thể ở bên cạnh cô.
Bởi vì anh sợ, sợ chính mình một khi bắt đầu quang minh chính đại đối tốt với cô, tình cảm kiềm nén nhiều năm liền sẽ vỡ đê, sẽ sụp đổ.
Không có ai biết, rốt cuộc đáy lòng của anh đang không thể dừng xoay quanh một chấp niệm điên cuồng tiếp cận đến cố chấp như thế nào.
Gặp gỡ cô, là may mắn của anh; yêu cô, là kiếp nạn của anh.
Cõi lòng anh từng tràn đầy hy vọng cho rằng, cô sẽ là ấm áp nhất trong sinh mệnh của anh, nhưng về sau biết được bí mật kia, cho anh biết, ấm áp nhất trong sinh mệnh này, cả đời anh sẽ đều không thể nhận được.
Tận cuối cuộc đời, yêu sai một người.
Cho dù là sai, anh cũng sẽ luôn yêu.
Giống như là một người điên, luôn tự mình nhìn mình yêu sai ở trong thế giới của mình.
Ngọn đèn không xa, phát ra ánh sáng mờ nhạt, chiếu rọi ở trên mặt anh, khiến dung nhan của anh giống như cách một tầng sương mù, khiến cho người ta không thấy rõ vẻ mặt của anh, đầu ngón tay của anh vuốt ve không ngừng trên bãi cỏ khô cô vừa nằm qua, lưu luyến, giống như là muốn vững vàng khắc nụ hôn điên cuồng và nhiệt tình vừa rồi ở trong đáy lòng của anh.
Hồi ức tốt đẹp giữa anh và cô quá ít, anh luôn như vậy, sẽ luôn nhớ, nhớ đến dung nhập vào trong cốt nhục, cả đời đều sẽ không quên..