Anh chàng chuyển phát nhanh im lặng không nói dùng mắt đánh giá người chung quanh một vòng, xác định lực chú ý của mọi người đều không ở trên người anh ta và Tống Thanh Xuân, sau đó liền lặng yên không một tiếng động duỗi tay vào trong túi của áo khoác ngoài, lấy từ bên trong ra một đồ vật, giấu ở trong cổ tay áo.
Tống Thanh Xuân ký tên xong, cùng đưa bút và chuyển phát nhanh về phía anh chàng chuyển phát nhanh, cô vừa mới chuẩn bị mở miệng nói tiếng "Cám ơn", tay phải anh chàng chuyển phát nhanh đột nhiên liền vạch tới chỗ cổ họng của cô.
Tống Thanh Xuân thấy rõ ràng, trong tay anh chàng chuyển phát nhanh duỗi tới, đang nắm lấy một thanh dao bấm lò xo sắc bén, lưỡi dao ở dưới ánh đèn chiếu xuống trong phòng, khúc xạ ra ánh sáng lạnh buốt chói mắt.
Tống Thanh Xuân bị biến cố đột nhiên xuất hiện này dọa đến theo bản năng thét lên một tiếng, sau đó chính cô còn chưa nghĩ ra phải làm như thế nào, đầu óc liền giống như là bị cái gì khống chế, mất đi ý thức, trống rỗng, chờ đến khi cô phục hồi tinh thần lại, phát hiện mình lại có thể đã lùi đến nơi cách anh chàng chuyển phát nhanh khoảng hơn hai mét.
Một tiếng thét chói tai kia của cô đã kinh hãi tất cả người trong phòng làm việc, cũng nhìn về phía cửa thang máy.
Anh chàng chuyển phát nhanh giống như không đoán ra được một chiêu của mình lại có thể không trúng, anh ta sợ đợi lát nữa sẽ bị người khống chế, giống như là điên rồi, lần nữa giơ dao nhỏ về phía trái tim Tống Thanh Xuân, không quan tâm đâm tới.
Tiếng thét chói tai trong phòng làm việc, hết đợt này đến đợt khác.
-
Sau một đêm giao thừa kia, liên tiếp hơn một tuần lễ, Đường Noãn không nhận điện thoại của Tần Dĩ Nam, cũng không gặp anh.
Dù cô chạm mặt Tần Dĩ Nam, mặc kệ Tần Dĩ Nam nói bao nhiêu lời dễ nghe, từ đầu đến cuối cô đều bảo trì một vẻ mặt lạnh lùng, đừng nói là nói một câu, đến một tiếng cũng sẽ không đáp lại anh.
Mãi cho đến hôm trước, cô và bạn bè hẹn đi dạo phố, lúc cô ra cửa, Tần Dĩ Nam liền chờ ở cửa nhà cô, cô vẫn là không để ý anh, cứ thế lái xe đi đến cửa hàng đã hẹn.
Tần Dĩ Nam đi theo cô cả một đường, cô vẫn luôn biết, thậm chí thời điểm ăn cơm buổi trưa, anh và cô ở trong một nhà hàng, anh còn bảo người phục vụ để lên trên bàn cô món cá chần nước sôi cô thích ăn nhất, từ đầu đến cuối cô không động một đũa vào món cá kia, thẳng đến xế chiều khi cô đi dạo LV, thấy một cái túi xách số lượng hạn chế, rất xinh đẹp, nhưng giá cả cũng rất đẹp, tuy cô thích, nhưng có chút chịu không nỗi, cho nên liền hai tay trống trơn, khuôn mặt tiếc nuối đi ra khỏi tiệm, cùng bạn bè đi lên nhà hàng trên lầu nghỉ ngơi.
Trên đường đi cô đi nhà vệ sinh một chuyến, lúc đi ra, thấy Tần Dĩ Nam tựa vào trên vách tường đối diện nhà vệ sinh, trong tay còn xách một gói rất to.
Anh thấy cô đi ra, lập tức đứng thẳng người, gọi tên cô: "Đường Noãn."
Cô giống như trước, không để ý anh, trực tiếp cất bước rời đi.
Tốc độ anh rất nhanh, đưa tay ra bắt lấy cánh tay cô, mi tâm cô vừa nhíu, theo bản năng muốn cãi nhau với anh, nhưng anh lại cầm gói to xách trong tay nhét vào trong tay cô: "Cho em."
Lúc này cô mới chú ý thấy, gói to đó là cái túi ở tiệm LV.
Đồ vật bên trong được gói nhiều tầng giấy bảo hộ, cô không biết là cái gì, anh cũng không nói với cô là cái gì, chỉ là trong lúc cô nhìn chằm chằm, lại nói một câu: "Chơi vui vẻ, chơi vui vẻ một chút."