NAM THẦN KIÊU NGẠO Ở NHÀ TÔI NÓI YÊU EM 99 LẦN



Hôm nay Tống Thanh Xuân là thật sự bị dọa, dao kia rất bén, đâm rách áo ngực của cô, lúc đó cô đã cảm giác được nhiệt độ lạnh buốt của mũi dao, cho nên dù không dược cảnh sát tốt bụng nhắc nhở, cô cũng tính toán nghỉ phép một thời gian.

Náo ra chuyện lớn như vậy, lãnh đạo công ty cũng có kiêng dè, sợ cô chẳng may gặp phải nguy hiểm ở trong công ty lần nữa, đến lúc đó công ty sẽ rước lấy phiền phức theo, cho nên khi gọi điện thoại cho lãnh đạo xin phép nghỉ, lãnh đạo hoàn toàn không có quá nhiều suy xét, trực tiếp sảng khoái đồng ý luôn.

Đi ra khỏi cục cảnh sát đã là một giờ trưa, chính là giờ cơm trưa.

Vừa lên xe, Tô Chi Niệm liền hỏi: "Muốn ăn chút gì không?"
Vừa trải qua chuyện nguy hiểm kích thích như vậy, Tống Thanh Xuân bị dọa đến hồn phách bảy vỡ tám nát, vừa mới ổn định, làm gì có khẩu vị ăn cơm gì, cô trầm mặc một lát, nói: "Về nhà trước đi, hiện tại không phải đặc biệt đói."
"Được." Tô Chi Niệm không có bất cứ dị nghị gì, trực tiếp khởi động xe.

Lái đến nửa đường, thừa dịp chờ đèn đỏ, Tô Chi Niệm cầm điện thoại di động lên, nhấn hai cái ở phía trên, sau đó liền đưa tới trước mặt Tống Thanh Xuân.

Tống Thanh Xuân sững sờ, không nhận điện thoại di dộng, ngược lại nghiêng đầu, có chút không giải được nhìn anh, "Hả?" Một tiếng.


Trước mặt đèn đỏ đổi thành đèn xanh, Tô Chi Niệm vừa điều khiển tay lái, nhấn ga tiếp tục tiến về phía trước, sắc mặt vừa đạm đạm giải thích với Tống Thanh Xuân: "Cho dù là không có khẩu vị, cũng nên ăn chút gì đó."
Lúc này Tống Thanh Xuân mới chú ý đến trên màn hình điện thoại di động của anh, là hình ảnh bán bên ngoài của các loại đồ ăn.

Anh theo cô lâu như vậy, cũng vẫn chưa ăn cơm, dù cô không có khẩu vị, cũng không có nghĩa là anh không đói bụng.

Tống Thanh Xuân nhận lấy điện thoại di động: "Anh muốn ăn cái gì?"
Tô Chi Niệm nhìn thẳng trước mặt, đáp lại có chút thờ ơ: "Em xem đi."
Em xem đi...!Anh đây là có ý cho cô chọn món mình thích à?
Cho nên một loạt cử động này của anh, thật ra chỉ là đang biến tướng khuyên cô ăn gì đó sao?
Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm hình ảnh đầy màu sắc rực rỡ trên màn hình, vẻ mặt trở nên hơi mềm mại.

Anh chỉ mới vừa nói hai câu, hai câu nói kia không có bất cứ từ ngữ quan tâm nào, cũng không có chút xíu ngữ khí dịu dàng, thậm chí khẩu khí lãnh đạm đến có thể dùng không có không mang theo bất cứ tình cảm nào để hình dung, nhưng lại khiến cho cô cảm thấy, hai câu nói ít ói kia đã thắng được ngàn vạn lời ngon tiếng ngọt.


Đáy lòng Tống Thanh Xuân phủ kín ấm áp và yên tĩnh nói không nên lời.

Loại cảm giác này đặc biệt quen thuộc...!
Tống Thanh Xuân nhìn chăm chú màn hình điện thoại di động, mi tâm nhẹ chau lại.

Trong đầu cô xoay quanh rất lâu, nhưng có chút nghĩ không ra vì sao mình lại cảm thấy loại cảm giác này rất quen thuộc.

Có lẽ là Tô Chi Niệm thấy cô qua một lúc lâu vẫn không có phản ứng, thốt ra hỏi thăm: "Muốn ăn món ngon nào à?"
"Ừm..." Tống Thanh Xuân đáp lại một tiếng, kéo suy nghĩ về, nhìn lên màn hình điện thoại di động, vừa lúc biểu hiện là món ăn Quảng Đông, sau đó liền nói: "Món ăn Quảng Đông, có thể không?"
"Tùy em, tôi đều có thể." Tô Chi Niệm không chút quan tâm trả lời một câu, chuyển tay lái, rẽ một chỗ ngoặt.

Tống Thanh Xuân thoát ra, đưa điện thoại di động trả lại cho Tô Chi Niệm, sau đó liền nghiêng đầu, xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm, lại rơi vào bên trong nghi hoặc vừa rồi.

Cảm giác anh mới vừa cho cô, thật sự rất quen thuộc, giống như là trước đó không lâu, cũng có người nào đó từng cho cô cảm giác này.

Thời khắc nào, là ai chứ...!
Tống Thanh Xuân cau mày, nghĩ một hồi lâu, sau đó đột nhiên liền giống như nghĩ tới điều gì, lấy điện thoại di động của mình ra..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi