NAM THẦN KIÊU NGẠO Ở NHÀ TÔI NÓI YÊU EM 99 LẦN



Editor: May
Những câu nói vừa rồi, anh vốn muốn chờ đến ngày mười một, lúc anh và cô tách ra, anh sẽ dặn dò cho cô nghe.

Nhưng mà, anh sợ, sợ nếu mình không nói, có thể liền không có cơ hội nói nữa.

Đêm nay anh lại mơ thấy cô xảy ra chuyện, giống như hai lần trước, anh cứu cô, nhưng anh lại gặp phải nguy hiểm ...!Giấc mơ đêm nay, không giống như giấc mơ hai lần trước, anh ở trong mộng lại nghe thấy tiếng vang xương cốt gãy đứt lúc xe đụng vào.

Buổi chiều, lúc anh và Tần Dĩ Nam nói chuyện, chỉ là có chút lo lắng chính mình sẽ xảy ra chuyện, nhưng sau khi tỉnh lại từ giấc mộng đêm nay, loại dự cảm anh xảy ra chuyện kia càng thêm mãnh liệt.

Cho nên anh mới mang cô tới nơi này...!
Tô Chi Niệm vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô trong kính chiếu hậu, sau khi qua thật lâu, anh mới nhẹ nhàng chớp chớp mắt, phục hồi tinh thần lại, sau đó tiếp tục nhìn cô chăm chú vài lần, mới buông tay phanh, giẫm ga, chuyển tay lái rời đi.


Tốc độ xe trở về, Tô Chi Niệm giống như là tận lực lái rất chậm, trở lại biệt thự, trời đã tờ mờ sáng.

Một đêm không ngủ, Tống Thanh Xuân dựa vào lưng xe, ở nửa đường liền nhắm hai mắt lại.

Thời điểm Tô Chi Niệm dừng xe lại, cô không ngủ say, mở to mắt ra, ngữ khí mơ hồ hỏi một câu "Đến?", sau đó thấy căn nhà quen thuộc trước mặt, liền vừa ngáp, vừa đẩy cửa xe ra, xuống xe.

Khi Tống Thanh Xuân vừa đi đến đầu xe, Tô Chi Niệm cũng đi xuống xe theo, anh nhìn Tống Thanh Xuân nhanh chóng chạy vô nhà, trước lấy chìa khóa xe khóa cửa xe, sau đó mới mở miệng, gọi cô lại: "Thanh Xuân."
Tống Thanh Xuân ngừng bước chân, quay đầu, trong tiếng nghi ngờ "Hở?" của cô, anh đã sải bước nhanh chân đi đến trước mặt cô.

Tiếng nói của cô còn chưa rơi xuống, ánh mắt anh liền hơi híp lại, khống chế ý thức cô, khiến cho cô giống như là một pho tượng, không nhúc nhích đứng ngốc ngay tại chỗ.


Một giây sau, anh liền đưa tay ra, kéo cô vào trong lòng, ôm lấy thật chặt.

Tay anh để ở trên đầu cô, đè cô về phía cổ của mình, sau đó liền hơi hơi cúi người, chôn đầu ở trong cổ của cô, anh cọ xát da thịt ấm áp, sau đó nghiêng đầu mở miệng thủ thỉ bên tai cô, dịu dàng nhu tình nói ra từng chữ anh vừa mới muốn nói ở trên xe nhưng lại không thể nói ra miệng.

"Đình Đình, nếu như về sau khổ sở, đừng len lén trốn đi khóc một mình, muốn khóc liền khóc ở trước mặt người khác, cô gái không cần mạnh mẽ như vậy, khóc cũng không xấu mặt, như vậy còn có người dỗ."
"Có tật xấu đau bụng kinh, thì đừng nên ăn kem vào mấy ngày trước kỳ sinh lý, lúc trời lạnh, nhớ ngâm chân nhiều lần, trên sách viết, như vậy có thể hóa giải đau đớn."
"Lúc dạo phố, không nên luôn vì xinh đẹp mà mang giày cao gót, vóc dáng em không thấp, cho dù là giày đế bằng, đi ở trong đám người, cũng rất xinh đẹp."
"Còn có, em không mập, không nên luôn vì giảm béo mà không ăn cơm ngon."
"Buổi tối đừng luôn thức đêm, cho dù là sản phẩm dưỡng da dùng tốt hơn nữa, có thể xóa bỏ vành mắt đen, nhưng cũng sẽ không xóa bỏ được tổn thương với thân thể."
"Buổi tối một cô gái, không nên luôn dạo ở trên đường cái, cho dù là thủ đô Bắc Kinh, trị an rất tốt, nhưng cũng không nhất định là tuyệt đối an toàn ."
"Nếu như ở nhà một mình, nhất định phải khóa chặt cửa."
"Sinh bệnh nhớ đi bệnh viện tìm bác sĩ khám, đừng luôn tùy tiện mua chút thuốc, dù sao em cũng không phải là bác sĩ."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi