NAM THẦN KIÊU NGẠO Ở NHÀ TÔI NÓI YÊU EM 99 LẦN



Editor: Thu Lệ
Anh lập tức mở đèn pha ra, tầm mắt của anh vẫn luôn rất tốt, mượn ánh sáng mạnh mẽ của đầu xe để nhìn rõ tình hình phía trước.
Một người cầm dao găm nhanh chóng đâm về ngựcTống Thanh Xuân.
Một người khác nắm khúc gỗ đã được vót nhọn một đầu, nhẫn tâm đấm xuống ngực Tần Dĩ Nam.
Anh có năng lực vượt qua người bình thường, nhưng trong một lần chỉ có thể khống chế được một người, nếu như anh cứu Tống Thanh Xuân, như vậy Tần Dĩ Nam sẽ gặp phải nguy hiểm.

.

.

.

.

.
Cùng với ý niệm chợt loé lên trong đầu Tô Chi Niệm, xe đã dồn đến trước chiếc xe tải màu vàng.

Anh mạnh bạo đap vào chân thắng gấp, cũng không chờ xe hoàn toàn dừng hẳn, đã đẩy cửa xe ra, nhanh chóng nhảy xuống, sau đó không hề dừng lại một chút nào nhanh chóng dùng sức lực bộc phát mười phần chạy tới tên béo cách mình gần nhất.
Từ một loạt hành động nhanh chóng này của anh, động tác nắm dao găm đâm về phía ngực Tống Thanh Xuân cách đó không xa của tên lái xe đột nhiên dừng lại một chút.
Một tíc tắc này, Tô Chi Niệm giống như đang chụp lại hình ảnh, động tác chạy trốn cũng đột nhiên dừng lại.
Một giây sau, bỗng nhiên cổ tay của tên tài xế nắm dao găm xoay lại, hung hăng đâm vào bụng mình.
Kèm theo một tiếng hét tan nát cõi lòng, Tô Chi Niệm đột nhiên nhảy thật cao, giơ chân lên, vung mạnh vào đầu tên béo, khiến thân thể mập mạp của hắn ta bay xa gần một mét.
"Mẹ nó, là ai đá bố mày.

.

.

.

.

." Tên béo ngã ầm ầm trên mặt đất, bị đụng vào đầu, hoa mắt chóng mặt, những lời thô tục trong miệng hắn vừa mới nói ra một nửa, chợt cảm thấy trên ngực nặng nề, giống như là bị người nào dẫm lên ngực.
Tên béo hung hăng lắc đầu một cái, vừa định trấn tĩnh nhìn xem là ai đang dẫm mình, thì lại cảm thấy có từng giọt từng giọt chất lỏng, nhỏ xuống mặt mình, nồng nặc mùi tanh.

Hắn giơ tay lên, hung hăng bôi đi chất lỏng đang che khuất tầm mắt, mới mơ hồ nhìn thấy có một người đàn ông từ trên cao nhìn xuống đang giẫm lên ngực của mình.
Bởi vì ý thức có chút mơ hồ, cũng bởi vì người đàn ông này vừa vặn đang đứng ngược với ánh sáng, nên hắn ta không nhìn rõ được diện mạo của anh, nhưng lại nhìn đến máu ở bụng anh, lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được nhất định đã thấm ướt hơn nửa thân quần áo của anh.
Anh hô hấp từng ngụm từng ngụm, thoạt nhìn vô cùng suy yếu, giống như là bất cứ lúc nào cũng sẽ té ngã trên đất, nhưng ngay cả như vậy, hơi thở lộ ra quanh người anh, vẫn bén nhọn lạnh lùng, khiến lòng người run sợ như cũ.
Anh đẫm máu mà đứng như vậy, khiến tên béo cực kỳ khủng hoảng, hắn run rẩy môi, mở miệng, mới vừa hỏi hai chữ “Anh là.

.

.

.

.

.", bỗng nhiên anh nâng chân đang giẫm trên ngực hắn lên, hung hăng đạp vào đầu hắn khiến hắn dứt khoát chìm vào hôn mê.
Vốn dĩ là một hiện trường náo loạn và thảm thiết, trong nháy mắt bỗng trở nên yên tĩnh không tiếng động.
Một cơn gió lạnh thổi qua , xen lẫn mùi máu tươi nặng nề.
Một tay Tô Chi Niệm chống đất, quỳ trên mặt đất, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, liền run thân thể, bắt buộc mình đứng lên từ trên mặt đất.
Anh cắn mạnh hàm răng, cố hết sức lê bước chân, từ từ đi về phía Tống Thanh Xuân.
Mỗi một bước anh bước cũng lảo đảo muốn ngã, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ té xỉu trên đất.
Khi cách cô khoảng chừng một mét, cuối cùng anh vẫn không chịu được mà té lăn trên mặt đất.
Trước tiên, anh nhìn thoáng qua tên tài xế, xác định hắn ta đã hoàn toàn hôn mê, mới bò đến bên cạnh Tống Thanh Xuân, chậm rãi đưa bàn tay đã bị máu nhuộm đỏ, vuốt lên mặt cô..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi