NAM THẦN KIÊU NGẠO Ở NHÀ TÔI NÓI YÊU EM 99 LẦN



Thì ra cơn ác mộng và lo lắng anh thấy mấy ngày trước, thật sự là một loại ám hiệu như anh dự đoán.
Chỉ là anh không ngờ, tất cả lại tới nhanh như vậy.
Nhưng sáng nay anh vừa muốn hết những lời nói trong lòng mình, muốn làm hết tất cả mọi chuyện với cô.

.

.

.

.

.
Sáng sớm trên đường trở về nhà cô anh còn đang suy nghĩ, nếu như Tống Thanh Xuân thật sự gặp phải nguy hiểm như những điều anh nằm mơ thấy mấy ngày nay, như vậy rất có thể là có gì đó sao xót bên chuyện tên chuyển phát nhanh, cho nên sau khi anh xử lý hết mọi chuyện ở công ty liền tiến đến cục Công An, nhưng anh không ngờ, vẫn là chậm một bước.

.

.

.

.

.

Nếu như anh nghĩ đến chuyện tìm tên chuyển phát nhanh sớm một chút, có phải đã có thể tránh khỏi trận sự cố này hay không?
Bởi vì đau đớn mà dung nhan tuấn mỹ của anh trở nên vặn vẹo, anh cố gắng đè nén tiếng kêu rên muốn phát ra khỏi miệng, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve da thịt của cô, đáy mắt nhìn cô nhu tình như nước, khóe môi cũng gợi lên nụ cười cưng chiều.
Chỉ có điều cũng không tính là muộn, không phải sao?
Anh vẫn chạy tới vào lúc nguy cấp nhất để che chở cho cô.
Huống chi, anh đưa cô đến đầu hẻm nơi anh và cô gặp nhau lần đầu tiên khi còn nhỏ, tuy rằng không phải anh suy ngốc đứng đợi cô đến như trong giấc mộng, nhưng anh và cô đúng là đã cùng thăm lại chốn xưa một lần.

.

.


.

.

.

Còn nữa, anh còn muốn nhắc nhở cô.

.

.

.

.

.

Còn, còn có, anh còn ám chỉ với Tần Dĩ Nam, để cho anh ta chăm sóc cô thật tốt.

.

.

.

.

.
Cho nên, anh nên vui mừng, bởi vì cho dù anh có ra thì cô cũng không gặp chuyện gì lớn, không phải sao?
Nhưng rõ ràng tại sao anh đã sắp xếp xong xuôi tất cả cho cô, mà vẫn còn cảm thấy không yên lòng như vậy chứ?
Cuối cùng, Tô Chi Niệm vẫn không nhịn được mà phát ra tiếng kêu đau đớn thật thấp từ trong miệng.
Anh không sợ chết, huống chi là còn chết vì cô, anh chỉ sợ khi mình chết rồi, thì sẽ không còn người nào có thể chăm sóc tốt cho cô như anh được nữa.

.


.

.

.
Nếu như có thể quay về đường sống dù chỉ một chút , anh cũng sẽ không bằng lòng đưa mình vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế.
Tần Dĩ Nam cô đồng thời gặp được nguy hiểm đến tính mạng, anh không thể chỉ cô mà không cứu anh ta, huống chi, nếu như anh ta chết thì nhất định cô sẽ đau lòng muốn chết, cuộc đời này của anh sợ nhất chính là thấy cô đau khổ mà khóc.

.

.

.

.

.
Anh không thể khiến một người đánh mất tính công kích của vũ khí, đánh ngã một người khác rồi lại đối phó người tiếp theo, huống chi lúc đó anh cách cô khá xa.

.

.

.

.

.

Anh sợ mình không cản nổi, anh sợ khi mình bị tên béo giữ chân thì cô sẽ gặp nguy hiểm.

.

.

.

.

.

Cuộc đời này, điều anh không dám nhất chính là lấy cô ra đặt cược.
Sức lực vuốt ve gò má Tống Thanh Xuân của Tô Chi Niệm bắt đầu biến mất từng chút từng chút, anh dốc sức để đầu ngón tay dừng lại trên gò má cô thêm một ít thời gian, nhưng ngón tay của anh lại trượt từng chút từng chút một xuống khỏi mặt cô.
Một số ký ức của anh và cô chôn giấu thật sâu, đối với anh mà nói rất đau rồi lại rất trân quý, bắt đầu thoáng hiện lên trong đầu anh.
Khi anh vào nhà cô ở, cô bắt tay anh chào hỏi, anh không nên bởi vì ghen tỵ với Tần Dĩ Nam mà để lại ấn tượng xấu xa trong lòng cô, anh nên nói: "Rất hân hạnh được biết cô, tôi tên là Tô Chi Niệm."
Anh và cô cùng vùi dưới ánh nắng tươi sáng trên ban công mà chơi game, cô bá đạo vô lại đoạt đi trang bị của anh, khi cô đúng lý hợp tình nói "Đồ vật của ông xã dĩ nhiên là của bà xã" anh, anh không nên im lặng không nói , anh phải nói: "Chỉ cần là em muốn, anh bằng lòng cho em tất cả.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi