NĂM THÁNG NGỌT NGÀO CỦA ANH VÀ EM

Edit: Ngân Nhi

​Đảo mắt đã đến gần cuối tháng mười hai, Cố Tư Ức cực kỳ bận rộn, trong khoa muốn tổ chức tiệc mừng năm mới, lớp cũng có liên hoan. cô ở trong ban cán sự lớp và ban cán sự hội sinh viên, có cả đống việc cần chuẩn bị và thu xếp.

Cố Tư Ức bận việc tổ chức hoạt động trường lớp, Hạ Chi Tuyển chỉ còn biết ngâm mình trong phòng thí nghiệm nghiên cứu học thuật.

Trương Tư Thành đảm nhiệm chức phó chủ tịch hội sinh viên, lớp của Cố Tư Ức trừ cô ra thì còn có Văn Dĩnh cũng ở trong hội, hơn nữa còn chung một bộ phận công tác. Trong nhóm của cô còn có Tề Hiên ở lớp bên cạnh, người đã âm thầm nhét tờ giấy vào sách của cô, nhưng sau đó đã không nhận về được bất kỳ lời hồi đáp nào.

Việc tổ chức đêm tiệc mừng năm mới quan trọng nhất là lôi kéo được nhà tài trợ, có người cho tiền thì buổi tiệc mới có thể bố trí hoành tráng được. Trương Tư Thành chịu trách nhiệm việc này, sau khi ấn định mấy công ty, hắn liền dẫn theo Cố Tư Ức và Văn Dĩnh đi đến tận nơi để xin tài trợ.

Mặc dù Trương Tư Thành cũng là con nhà giàu, nhưng mấy chuyện này không nên lấy tiền nhà mình ra dùng, nếu bị đồn ra ngoài thì chắc chắn người ta sẽ cười, chỉ có đi xin tài trợ của các công ty thì mới có thể bộc lộ được năng lực của hắn. Lần đầu tiên gánh vác nhiệm vụ cao cả này, hắn muốn hoàn thành nó thật tốt cho mọi người thấy.

Công ty Khoa học Kỹ thuật Lam Hồ là mục tiêu quan trọng nhất của hắn trong lần xin tài trợ này, sau khi hẹn thời gian gặp mặt, hắn cùng với hai cô gái xinh đẹp lập tức lên đường đi đến đó.

Công ty Khoa học Kỹ thuật Lam Hồ là công ty mới thành lập trong mấy năm gần đây, rất nhiệt tình trong việc giúp đỡ những người trẻ, đặc biệt là sinh viên. Cho nên Trương Tư Thành khá tự tin rằng mình sẽ xin được tài trợ.

Đến công ty, bọn họ được nhân viên dẫn đến phòng họp, Trương Tư Thành mở PPT ra, sau khi chậm rãi thuyết trình mười lăm phút thì nghe được đối phương mỉm cười nói: “Chuyện này chúng tôi cần thảo luận một chút, trong tuần này sẽ có câu trả lời cho các bạn.”

Trương Tư Thành nói: “Nếu như anh không có quyền quyết định, vậy chúng em có thể gặp trực tiếp tổng giám đốc công ty được không ạ?”

“thật ngại quá, tổng giám đốc rất bận, không có thời gian.” Vị lãnh đạo họ Vương tiếp tục mỉm cười đáp lại.

Trương Tư Thành cảm thấy không thoải mái lắm, nhưng ở thành phố này đâu đâu cũng có những trường đại học trọng điểm, mà hắn chỉ đảm nhiệm một chức vụ trong hội sinh viên của trường, đúng là không đủ hào quang khiến cho người ta phải tiếp đón chu đáo.

Sau khi hai bên chào tạm biệt nhau, Trương Tư Thành có cảm giác công ty này không có hi vọng gì rồi.

Ba người đi ra khỏi văn phòng, đứng đợi thang máy.

Cửa thang máy mở, một người đàn ông mặc vest sang trọng bước ra trong vòng vây của nhiều người.

Ai nấy đều gật đầu chào “Chu tổng.” “Chào Chu tổng ạ.”

Cố Tư Ức liếc nhìn người đó, lập tức sững người.

Tầm mắt của người đàn ông cũng hờ hững quét một lượt, nhìn thấy cô thì đột ngột dừng bước, quay người nói với cô: “Cố Tư Ức, sao em lại ở đây?”

Hỏi xong, đối phương lại nhìn cô từ trên xuống dưới.

Mới mấy năm không gặp mà đã trở thành một cô gái duyên dáng yêu kiều rồi.

Cố Tư Ức nhớ Chu Trác, lúc cô học lớp bốn thì anh ấy đã tốt nghiệp đại học, sau đó vào làm việc trong công ty của bố cô, là người mà bố cô cực kỳ xem trọng. một thời gian sau anh ấy đảm nhiệm chức trợ lý cho bố cô, thỉnh thoảng cũng tới nhà cô để báo cáo công việc, lúc cần thì có thể hỗ trợ đưa đón cô đi học, dần dần cũng trở nên thân quen. Tuy nhiên sau khi cô lên cấp hai thì anh ấy chuyển công tác, nhưng mấy dịp lễ Tết anh ấy vẫn tới nhà cô thăm hỏi, một năm ít nhất cũng gặp mặt một lần. Đến khi cô lên cấp ba thì nơi làm việc chính của anh ấy chuyển sang Đế Đô, từ đó hai bên chưa gặp lại nhau lần nào.

Bỗng dưng gặp lại người quen cũ ở đây, Cố Tư Ức thật sự rất bất ngờ, cô vốn cũng không hay quan tâm xem những người đồng nghiệp bạn bè của bố họ đang làm gì.

Cố Tư Ức lễ phép gật đầu chào: “Cháu chào chú Chu.”

“…??” Chu Trác bị gọi là chú, trong lúc nhất thời cảm thấy như bị nhồi máu cơ tim vậy.

Mình mới 28 tuổi thôi mà, đi ngoài đường còn được bao nhiêu cô gái trẻ đẹp gọi tên, sao bây giờ đã lại thành chú rồi.

Hồi trước lúc anh bước ra xã hội thì cô vẫn đang học tiểu học, một người trưởng thành và một đứa bé, khi đó cô bé gọi anh là chú anh còn thấy rất vui. Với lại cô bé còn là thiên kim nhà sếp tổng, được gọi như vậy khiến anh có cảm giác được tôn trọng.

Bây giờ cô bé đã lớn thế này, nhưng vẫn gọi anh là chú…

Trong những trường hợp xã giao thông thường, những người được gọi là chú hầu như đều là những ông già tóc hoa râm thôi.

Chu Trác đang yên lặng tiêu hóa từ chú kia thì Cố Tư Ức hỏi: “Chú Chu làm việc ở công ty này ạ?”

Mấy nhân viên cấp dưới đứng bên cạnh Chu Trác đều đang cố nhịn cười.

Chu Trác đáp: “Ừ. Thế em tới đây làm gì vậy?”

cô nói: “Trường cháu tới đây để xin tài trợ ạ.”

“Sao? Trường nào cơ?”

Cố Trí Viễn khi mở tiệc liên hoan anh không tham dự được, nhưng cũng đã bảo cấp dưới gửi quà và tiền mừng, lúc đó thật sự anh quá bận nên cũng không để ý xem là cô bé thi vào trường nào.

Cố Tư Ức còn chưa kịp nói thì Trương Tư Thành đã trả lời hộ: “Trường bọn em học là trường Đại học Hàng không Vũ trụ XX ạ.”

hắn không ngốc như Cố Tư Ức, từ nãy đến giờ vẫn luôn quan sát tình hình, từ khí chất toát ra trên người anh ta, cùng với thái độ cung kính của những người xung quanh, hắn có thể nhận định ngay người này chắc chắn là sếp tổng của công ty.

Nếu là người quen thì việc xin tài trợ có hy vọng rồi.

Chu Trác gật đầu, Trương Tư Thành lại nói: “Bọn em là sinh viên khoa Quản trị, muốn cùng quý công ty thảo luận một chút về chuyện tài trợ cho đêm tiệc chào năm mới. không biết Chu tổng có thời gian lắng nghe qua về kế hoạch của bọn em không ạ?”

Chu Trác hỏi trợ lý về lịch trình hôm nay, sau khi phân phó dời lại thời gian họp nội bộ, anh đồng ý với lời đề nghị của Trương Tư Thành.

Dù thế nào đi nữa thì anh cũng không bao giờ quên ơn Cố Trí Viễn, ông chính là người thầy đầu tiên dẫn dắt anh khi mới bước chân vào xã hội, bây giờ con gái ông có việc cần đến anh, chút chuyện nhỏ này anh có thể giúp được.

Mấy người đi vào phòng họp, ánh mắt Chu Trác một lần nữa nhìn Cố Tư Ức, cảm thấy không thể thoát ra được.

Hồi nhỏ là một cô bé đáng yêu hay cười, lớn lên sao lại càng xinh đẹp hơn thế này?

Cố Tư Ức mặc áo khoác dài, đi bốt cổ ngắn, bên trong là áo len mỏng và váy ngắn, chiếc áo khoác làm đường cong trên người cô như ẩn như hiện, dưới tà váy là cặp chân dài thon thả…

Chu Trác cũng không muốn mình chú ý quá đến cô bé, nhưng thật sự là cô rất xinh đẹp và quá cuốn hút.

Đáng nói nhất chính là cô bé không giống như những cô gái thuộc tầng lớp trí thức, dày dặn kinh nghiệm trên bàn rượu, cũng không có vẻ mọt sách như những nữ học bá trong trường đại học, ở cô bé toát lên một vẻ đẹp rất tự nhiên đơn thuần, lại không kém phần quyến rũ, vô tình mê hoặc người ta lúc nào không hay.

đi vào phòng họp, không đợi Trương Tư Thành mở miệng, Chu Trác đã cười nói với Cố Tư Ức: “Bạn học Cố, nói cho tôi nghe về kế hoạch của các em đi nào.”

Trương Tư Thành đối phó rất nhanh, sau khi kết nối laptop với máy chiếu, hắn liền trao lại vị trí thuyết trình cho Cố Tư Ức.

Lúc Cố Tư Ức giới thiệu bản kế hoạch, Chu Trác luôn nhìn cô mỉm cười.

không hổ là thiên kim nhà họ Cố, cô bé này tỏ ra rất tự nhiên, khí chất cao quý, năng lực biểu đạt cũng rất tốt.

Vì quan hệ với nhà họ Cố, nên sau khi nghe xong bài thuyết trình, Chu Trác liền đưa ra quyết định ngay tại chỗ luôn, tài trợ một triệu tệ cho đêm tiệc chào năm mới của trường.

*một triệu tệ ≈ 3,2 tỷ VND.

Chu Trác khen ngợi: “Học sinh sinh viên là đối tượng mà công ty tôi quan tâm nhiều nhất, kế hoạch của các em rất tốt, tôi rất vui khi được hợp tác với các em trong lần này.”

Vốn còn tưởng đi chuyến này không mang về được gì, vậy mà bỗng nhiên lại có một khoản tài trợ rơi xuống đầu, Trương Tư Thành cực kỳ phấn khích.

Cố Tư Ức cũng rất vui, Văn Dĩnh tuy ngoài mặt mỉm cười, nhưng đáy mắt thì không tỏ ra vui vẻ lắm, suốt cả quá trình cô ấy cảm thấy mình giống như đang làm nền cho người ta vậy.

Kết thúc buổi họp, đúng lúc Cố Tư Ức nhận được điện thoại của mẹ, sau khi nhắc với mẹ về Chu Trác, Chu Trác còn tranh thủ cầm máy hỏi thăm bố mẹ cô. Trương Tư Thành vừa nhìn đã biết chắc mối quan hệ của bọn họ không phải chỉ là quen biết bình thường.

Trò chuyện xong, Chu Trác nhìn đồng hồ, nói: “Bạn học Tiểu Cố, tối nay em có rảnh không? Tôi mời em ăn tối.”

Cố Tư Ức đang do dự thì anh lại nói đùa: “Tôi đã báo cáo trước với bố mẹ em rồi.”

Cố Tư Ức nhìn Trương Tư Thành, hắn nói: “Hôm nay cũng không còn việc gì nữa, em cứ tự do thu xếp thời gian.”

Trương Tư Thành ra về cùng Văn Dĩnh, Chu Trác thì bảo trợ lý đặt chỗ tại một nhà hàng sao Michelin, để lái xe của mình đưa anh và Cố Tư Ức tới đó.

Cố Tư Ức có ấn tượng rất tốt với anh đẹp trai mà mình đã quen từ nhỏ này, đi với nhau cũng không cảm thấy gượng gạo, trên đường đi hai người có nói chuyện đôi ba câu.

Ăn cơm với nhau xong, Chu Trác đưa cô về trường học.

Xe đỗ ngoài cổng trường, Cố Tư Ức xuống xe, Chu Trác hạ kính xe xuống chào cô.

“Chú Chu, hẹn gặp lại.” Cố Tư Ức vẫy tay chào rồi quay người đi.

Chu Trác thu hồi tầm mắt, đưa tay lên sờ cằm, hỏi tài xế: “Trông tôi già thế cơ à?”

Tài xế cố nhịn cười, trả lời: “Chu tổng còn chưa đến 30, đẹp trai trẻ tuổi, sao có thể có quan hệ với cái chữ già kia được.”

“…” Thế mà cô nhóc kia cứ khăng khăng gọi anh là chú, làm anh có cảm giác như già đi cả chục tuổi.

Sau khi thành công thu về một nguồn vốn tài trợ không hề nhỏ, Trương Tư Thành không hề nhận hết công lao về mình, mà trong buổi họp chỉ tập trung khen ngợi Cố Tư Ức. Tất nhiên là hắn không nói ra chuyện cô và người đầu tư có quen biết với nhau, chỉ nói là biểu hiện của cô rất tốt, vừa hay cái bài giới thiệu cũng là do cô tự làm, cho nên người có công lớn nhất trong việc này chính là Cố Tư Ức.

Kết thúc buổi họp, Văn Dĩnh và Cố Tư Ức cùng nhau đi về kí túc, Văn Dĩnh cười nói: “Tư Ức à cậu giỏi quá, vừa tài năng lại vừa nhiệt tình, sang năm nói không chừng cậu sẽ được thay thế vào chức phó chủ tịch hội sinh viên đấy.”

Cố Tư Ức nói: “Mình không ham mấy chức vụ đó lắm, chỉ muốn cố gắng làm việc rèn luyện bản thân thôi.”

Văn Dĩnh nghe vậy chỉ cười, không nói gì.

Vốn tưởng rằng vào đại học rồi, cô cũng sẽ được bao người vây quanh ưu ái như hồi cấp ba, nhất là còn học ở một ngôi trường khan hiếm gái đẹp nữa. Nào biết rằng trong lớp còn có Cố Tư Ức, bàn về nhan sắc, cô không hề thua kém cô ấy, thậm chí Văn Dĩnh còn nghĩ là mình xinh hơn Cố Tư Ức. cô có cảm giác mình chỉ thua Cố Tư Ức về chiều cao thôi, cho nên trong mắt mọi người chỉ có thể nhìn thấy Cố Tư Ức, hoa khôi của lớp là cô ấy, hoa khôi của khoa cũng là cô ấy. Hai người lại còn cùng nhau vào hội sinh viên nữa…

Cố Tư Ức vừa mới đi vào trong tòa kí túc thì nhận được điện thoại của Hạ Chi Tuyển.

anh hỏi: “Em đang ở đâu thế?”

Cố Tư Ức nói nhỏ: “Em vừa xong việc ở hội sinh viên, bây giờ đang về phòng ngủ rồi.”

nói chuyện với anh, gương mặt cô không giấu nổi nụ cười, đáy mắt tràn ngập sự ngọt ngào.

Văn Dĩnh đứng bên cạnh vừa nhìn đã biết là cô đang nói chuyện với bạn trai.

Hạ Chi Tuyển nói: “Thế em chờ anh nhé, anh đến gặp em.”

“Vâng.”

cô cúp máy, nói: “Cậu lên phòng trước đi, mình đứng đây chờ bạn trai.”

“Ừ.” Văn Dĩnh cười, “Hai cậu tình cảm thật đấy, làm cẩu độc thân này hâm mộ quá.”

“Người theo đuổi cậu có thể xếp thành một hàng dài nối từ cửa Đông đến cửa Nam trường học đấy, là cậu cứ thích độc thân thôi.”

Văn Dĩnh nói: “Nhưng làm gì có ai được như bạn trai cậu chứ, nếu có người nào đẹp trai như anh ấy thì mình đồng ý ngay.”

Cố Tư Ức cười: “Cảm ơn cậu đã khen.”

Sau khi chào tạm biệt nhau, Cố Tư Ức một mình đứng dưới nhà đợi Hạ Chi Tuyển.

Thấy bóng dáng anh từ xa đi tới, Cố Tư Ức liền chạy nhanh về phía anh, lúc còn cách anh mấy bước thì nhảy ào vào lòng anh luôn.

Hạ Chi Tuyển ôm lấy cô, thấy cô mặc ít áo thì cau mày nói: “Em không lạnh à?”

Cố Tư Ức nhìn anh, hai mắt sáng lên, cười đáp: “không lạnh, em dùng miếng dán giữ nhiệt rồi mà.”

Hạ Chi Tuyển vẫn sợ cô bị lạnh, anh nhanh chóng tháo khăn quàng cổ của mình xuống rồi quàng cho cô, lại nắm lấy tay cô, thấy tay cô lạnh nên liền chà xát ủ ấm trong lòng bàn tay mình.

anh hỏi: “Em ăn tối chưa?”

anh biết cô bận rộn nhiều việc, chuyện chuẩn bị tiệc chào năm mới đã chiếm quá nhiều thời gian của cô trong một ngày.

cô đáp: “Em ăn cơm cùng cả hội rồi.”

“anh vẫn chưa ăn, bọn mình đi ăn đêm đi.” Hạ Chi Tuyển là người rất tận tâm trong mọi việc, đặc biệt là tận tâm chăm lo cho Cố Tư Ức, còn khi Cố Tư Ức không có ở bên thì anh chỉ chuyên tâm vào học thuật, cũng vì chuyên tâm quá như thế nên thường xuyên quên cả ăn cơm.

“Vâng.” Cố Tư Ức cười rất tươi.

Biết cô thích ăn thịt nướng, Hạ Chi Tuyển liền dẫn cô đến một quán ăn nhỏ bán đồ xiên nướng bên ngoài trường.

anh chọn rất nhiều món Cố Tư Ức thích ăn, cô nhìn mà chảy nước miếng, phụng phịu nói: “anh cứ như thế thì em sẽ béo lên đấy!”

anh cầm một xiên thịt dê đưa cho cô: “Béo cũng được.”

Cố Tư Ức lập tức nhận lấy xiên thịt đưa lên miệng ăn.

đang ăn ngon thì bỗng anh lại ghé vào tai cô nói nhỏ: “Nghe nói đẫy đà một chút thì sờ mới thích.”

Cố Tư Ức nghe xong tí thì nghẹn thịt…

“không đứng đắn.” Sắc mặt cô ửng hồng, hờn dỗi quay mặt đi.

Hạ Chi Tuyển nhìn gương mặt đỏ hồng của cô, cảm giác rạo rực trong lòng bỗng nhiên không thể ngăn lại được.

Hai người ăn xong bữa đêm, Hạ Chi Tuyển lại kéo cô đến quán cà phê, nói: “Thời gian này em vất vả rồi, anh với em ngồi đây chơi game thư giãn chút đi.”

Cố Tư Ức cảm động muốn rớt nước mắt luôn, sao cô lại có một người bạn trai ấm áp biết quan tâm như vậy cơ chứ.

đi vào quán, anh dắt cô đến một phòng nhỏ trong góc, kéo rèm che lại, bên ngoài không thể nhìn thấy bọn họ.

Sau khi bưng hai tách cà phê và đồ ngọt vào, nhân viên cũng sẽ không tới làm phiền họ nữa.

Hạ Chi Tuyển ngồi bên cạnh Cố Tư Ức, cô nói: “anh mở trận đi.”

anh nói: “Bọn mình thay phiên nhau chơi, em chết thì anh tới.”

“Được ạ!” Cố Tư Ức hớn hở đáp.

Tuy nhiên lúc cô đang chơi rồi, anh lại cứ ở bên cạnh hôn rồi lại ôm, không an phận chút nào…

Lúc này cô mới nhận ra là mình đã quá ngây thơ.

Sau khi bị đối phương giết, cô liền đặt điện thoại xuống, chuẩn bị kháng cự anh, nào ngờ anh đã nhanh chóng bịt miệng cô lại.

một nụ hôn nóng bỏng mà triền miên, mang theo kỹ thuật trêu ghẹo thành thạo của anh…

Cố Tư Ức bị anh hôn thở hồng hộc, lại nghe anh nói nhỏ vào tai: “Tối nay ở với anh được không?”

Lúc này Cố Tư Ức cũng khó mà kiềm chế được mình, nhưng vẫn cố gắng dùng nốt chút lý trí còn sót lại, nói: “Sáng mai em có tiết…”

anh càng trêu chọc cô quá đáng hơn, Cố Tư Ức lúc này tựa như chim sợ cành cong vậy.

Hạ Chi Tuyển vây chặt cô trong ngực mình, gió thổi cũng không lọt, nhẹ cắn tai cô: “…Em không muốn sao?”

“…” Lý trí của cô đã bay sạch rồi.

Người bạn trai này của cô, không chỉ ưu tú trên phương diện học hành, mà cả trên phương diện kia cũng phát huy đầy đủ tinh thần của một học bá, lần nào cũng cho cô được hưởng thụ hết mức, vui sướng quên cả trời đất…

Cuối cùng, cô đành đầu hàng, bây giờ mà quay về trường thì đêm nay cô cũng chẳng ngủ ngon được.

Hạ Chi Tuyển cười nói: “Sáng mai anh sẽ gọi em dậy, không để em đi học muộn đâu.”



Hạ Chi Tuyển nói được làm được, sáng sớm đã gọi Cố Tư Ức dậy.

Nhưng cô đang buồn ngủ lắm ~ Vừa buồn ngủ lại vừa mệt nữa.

Tối qua anh quá ác độc, quá nửa đêm rồi vẫn chưa chịu thôi, cảm giác như thể lực mãi vẫn không tiêu hao hết được vậy…

Hạ Chi Tuyển nhìn cô mè nheo lăn lộn trên giường, dáng vẻ đáng yêu ngây thơ, cảm giác ấy nói đến là đến, không thể thu hồi được.

Thế là Cố Tư Ức đã bị anh đánh thức bằng cách đó đấy…

cô nhìn cái người đang nằm đè lên mình kia, nũng nịu trách móc: “anh…anh quá đáng…Có chút ít thời gian thôi, mà cũng không cho em ngủ thêm một lát…”

“Em cứ ngủ tiếp đi, anh không quấy rầy em đâu.” anh thở gấp nói.

“…”

Mọi sự kháng nghị của Cố Tư Ức đã bị phá tan thành những mảnh nhỏ trong những đợt tiến công sâu của anh.

Lần này thì cô tỉnh thật rồi, lúc rời giường còn ngoan ngoãn để cho anh vệ sinh thay quần áo cho mình.

Cố Tư Ức đi về trường học, vào lớp ngồi là cảm giác buồn ngủ lại ập tới như dời núi lấp biển.

thật sự không trụ nổi, cô gục xuống bàn ngủ luôn…

Văn Dĩnh ngồi bên cạnh cách cô không xa, thầy giáo có câu hỏi, Văn Dĩnh giơ tay đứng lên trả lời.

Lúc cô ấy ngồi xuống, thầy giáo liền để ý tới Cố Tư Ức đang ngủ say sưa, liền đi tới gõ lên bàn cô mấy cái.

Cố Tư Ức mơ màng ngẩng đầu lên, thầy giáo thấy bộ dạng cô như vậy thì dở khóc dở cười: “Tiết của tôi khô khan đến thế cơ à?”

Trương Vi Lan ngồi cạnh giải vây cho cô: “Thưa thầy, bạn Cố Tư Ức dạo này bận lo chuyện của hội sinh viên quá nên thường xuyên phải thức đêm ạ.”

Thầy giáo gật đầu, nói với Cố Tư Ức: “Chuyện học tập cũng không được lơ là, tháng sau là thi cuối kỳ rồi đấy.”

Trong lòng Cố Tư Ức rung lên một hồi chuông cảnh tỉnh, thi cuối kỳ ư…cô cảm giác như vừa mới nhập học không bao lâu thôi mà, sao đã sắp thi cuối kỳ rồi là sao?!!!

- --

Những nhân vật phụ trong truyện chỉ là mây bay không ảnh hưởng gì đến tình cảm của đôi trẻ, nhưng mà Chu Trác có vẻ như là vệ tinh chất lượng nhất của Ức ca đấy nhỉ )

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi