NÀNG ĐẾN CÙNG ÁNH TRĂNG


Diệp ma ma day day trán.
"Tiểu thư...!Là Cửu Vương Gia tìm ngài..."
"Cửu vương gia không có mắt hả???"
Đoàn Lan Khuê cáu kỉnh một tiếng mới ngồi dậy, day day mắt, lẩm bẩm hỏi thăm Lê Trường Quân một lượt mới xuống giường...
Khoé miệng Diệp ma ma giật giật liên hồi mấy cái.
Bên này Lê Trường Quân đang xem công văn, bỗng nhiên hắt xì liên tục đến ba cái xây xẩm mặt mày.
.....
Đoàn Lan Khuê mệt mỏi theo Khương thúc đến Mộng Điệp Y Đường.
Lê Trường Quân nhận được thông báo lập tức chạy đến.
Bạch Trì Ý và Mộc Uyển nghe tin Đoàn Lan Khuê đến, cũng chạy tới góp vui.
Vị sư phụ này của bọn họ rất chú trọng nghỉ ngơi, ngày nghỉ của nàng mà đến làm phiền nàng thì chính là tìm chết, không nghĩ đến Cửu Vương Gia mới có bản lĩnh lôi nàng đến đây trong ngày nghỉ.
Mà cũng đúng thôi, cường quyền mà...
Lê Trường Quân đến, Đoàn Lan Khuê nhìn thấy hắn thì chỉ hừ lạnh một tiếng.
Những người bên cạnh rối rít hành lễ, chỉ có một mình nàng ung dung ngồi đó.

Đây chính là đặc quyền của Mộng Điệp Y Tử, ân nhân cứu mạng Cửu Vương Gia...
Lê Trường Quân biết nàng cáu kỉnh chỉ có thể nhún một bước, nói.
"Làm phiền ngày nghỉ của cô nương là ta không phải, nhưng thật sự có chuyện rất gấp nên ta cũng không có cách nào..."

"Vào...!Ngài vào trực tiếp vấn đề đi, đừng vòng vo nữa đi..."
Lê Trường Quân khoé mắt giật giật mấy cái, nữ nhân này đúng là được đằng chân lân đằng đầu mà, lá gan ngày càng lớn, dám nói với hắn giọng điệu như thế, trên đời này chỉ có nàng là còn tồn tại.

Đến cái vị ngồi trên ngai vàng ở trong cung cấm kia, còn phải cúi đầu gọi hắn một tiếng hoàng thúc đấy.
Nhưng cố tình nàng như thế, hắn lại không cảm thấy chán ghét, thậm chí còn cảm thấy thân thiết tự nhiên mới khổ chứ, hay là hắn sau khi bị cổ mẫu kia cắn, liền mắc bệnh thích ngược rồi...
"Là Luân Hoà Thái hậu trong cung, cũng là hoàng tẩu của bổn vương, không hiểu vì lý do gì mà bỗng nhiên mắc bệnh nặng.
Bổn vương muốn nhờ ngươi giúp đỡ..."
"À!...!Thái y trong cung đâu hết cả rồi, nuôi một cái thái y viện to như thế, hằng năm tốn bao nhiêu bạc cơ mà."
Lê Trường Quân biết nàng móc mỉa chỉ biết cười trừ.
"Bọn họ làm sao có bản lĩnh sánh được với cô nương."
"Hừ!!!"
Đoàn Lan Khuê bĩu môi một cái đứng lên phất tay với Bạch Trì ý vào Mộc Uyển.
"Chúng ta đi..."
Lê Trường Quân khẽ cong nhẹ khoé môi, hắn chọn dừng lại đi ở phía sau, ánh mắt rơi trên đằng sau tai của Đoàn Lan Khuê.
Đoàn Lan Khuê cảm thấy vành tai hơi nóng, vô thức đưa tay xoa xoa mấy cái.
....
Lê Trường Quân đưa bọn họ một đường đi thẳng đến điện của Luân Hoà thái hậu.

Ở nơi đây khá thanh tịnh, có tiếng chim hót, hồ cá có những con cá chép vàng bơi lội tung tăng, khắp nơi hoa nở đẹp vô cùng.
Đoàn Lan Khuê chậc lưỡi, nơi này thật quá đẹp, đẹp hơn cái chỗ ở của hoàng hậu trước kia nàng được đến nhiều.
Bên trong tẩm cung của Luân Hoà thái hậu, thái hậu sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường lớn, xung quanh thái y đang nhìn nhau, mồ hôi hột túa ướt đẫm y phục, cung nữ hầu hạ ai cũng không cả dám thở mạnh.
Luân Hoà Thái hậu là chính cung hoàng hậu của tiên đế, dưới gối của bà chỉ có một nữ nhi là Quý Hoà công chúa đã gả đến Mã Quốc...
Hoàng đế hiện tại là nhi tử của Hoàng quý phi của tiên đế, hiện là Mã Giao thái hậu.
Từ sau khi tiên đế băng hà, tân đế đăng cơ Luân Hoà thái hậu liền đóng cửa, ở trong cung của mình tụng kinh niệm phật không muốn hỏi đến thế sự bên ngoài.
Tân đế đối với bà vẫn một mực cung kính, Mã Giao thái hậu tuy không thích Luân Hoà thái hậu, nhưng thấy bà không có nhúng tay đến chuyện hậu cung hay triều đình, nên cũng không tìm bà gây chuyện, nước sông không phạm nước giếng.
"Cửu Vương Gia đến..."
Âm thanh của đại thái giám bên ngoài truyền vào, Luân Hoà thái hậu đang nằm trên giường bệnh, nghe thấy ba chữ Cửu Vương Gia lập tức khó nhọc mở mắt.
"Trường Quân..."
Ánh mắt nàng nhìn về phía cửa như ánh lên ý cười dịu dàng mong chờ.

Bà không khỏi nhớ đến mấy chuyện ngày trước.
Lê Trường Quân là đệ đệ của tiên đế, sau khi lão tiên đế qua đời, năm năm sau thái hoàng thái hậu, tức mẫu hậu hắn cũng rời xa nhân thế.

Luân Hoà thái hậu khi đó là chính cung hoàng hậu, cũng vừa mất đi nhi tử duy nhất của mình, vì quá đau lòng mà ngã bệnh.
Lê Trường Quân vì chuyện mẫu hậu băng hà đau lòng mà u buồn, tiên đế thương xót hai người nên thường xuyên mang theo hắn đến thăm Luân Hoà thái hậu, khi đó còn đang nằm trên giường bệnh.
Hai người ở bên cạnh nhau, nhìn đệ đệ tuổi còn nhỏ không ai chăm sóc, còn mình cũng không thể sinh nữa, Luân Hoà thái hậu đã xin với tiên đế được chăm sóc cho hoàng đệ đệ nhỏ tuổi này.
Hai người tẩu tẩu và đệ đệ ở bên nhau, nương tựa vào nhau, bảo vệ nhau mà vượt qua những khó khăn.
Nhớ năm đó khi Lê Trường Quân mắc bệnh nặng, Luân Hoà thái hậu đã ở bên cạnh chăm sóc hắn hơn một tháng trời, khi hắn khỏi bệnh cũng là lúc nàng kiệt sức ngất đi, trước khi ngất còn không quên nhắc mọi người chú ý hắn...
Sau đó, có lần Mã Giao thái hậu khi đó còn là Hoàng quý phi, cậy sủng, đắc ý dưới gối có nhi tử, nhìn đến vị trí chính cung mà đỏ mắt, bà ta cùng nhà ngoại của mình lên lập mưu muốn vu oan cho hoàng hậu, muốn tiên đế phế hậu.
Lê Trường Quân biết truyện đã mang theo ngự bút của lão tiên đế, ở trên triều đường, trước văn võ bá quan xin tiên đế thời gian để điều tra sự việc...
Không ai có thể nghĩ đến, hắn một hài tử mới khi đó 11 tuổi, dùng thời gian nửa tháng vạch trần âm mưu kéo sập nhà ngoại của Mã Giao thái hậu xuống đài...
Mã Giao thái hậu được người nhà dốc toàn lực bảo vệ, mới thoát được một kiếp nhưng về sau đã không thể gây sóng gió được nữa.
Hoàng đế hiện tại sau này cũng sợ hãi, thành thật làm người, thể hiện tài năng chứ không dám ngông cuồng dùng thủ đoạn nữa...
Lê Trường Quân qua chuyện này đã thể hiện tài năng của mình, nhất tiễn thành danh...
"Hoàng tẩu..."
Lê Trường Quân vào trong nội điện, đến thẳng bên giường của Luân Hoà thái hậu.
"Trường Quân...!Đệ đến rồi sao?"
"Đệ ở đây..."
"Ừm..."
Đoàn Lan Khuê đi vào nhìn thấy cảnh này khoé mắt bỗng có chút cay cay...
"Dân nữ bái kiến thái hậu...!Thái hậu nương vạn phúc..."
Bên cạnh nàng Bạch Trì Ý và Mộc Uyển cũng lên lượt hành lễ.
Thái hậu mệt mỏi, chậm rãi đưa mắt nhìn sang bọn họ, khẽ gật đầu.
"Miễn lễ..."
Lê Trường Quân vẫy tay với Đoàn Lan Khuê.

"Ngươi tới đây đi..."
Nói rồi hắn nhìn Luân Hoà thái hậu mà nhẹ giọng giải thích.
"Đây chính là Mộng Điệp Y Tử cô nương, nàng ấy y thuật cao minh, chính là người đã cứu sống Lưu Xương.

Ta để nàng chữa bệnh cho tẩu, tẩu đừng lo..."
Luân Hoà thái hậu khẽ gật đầu.
"Ta nghe theo đệ..."
Đoàn Lan Khuê quan sát, Luân Hoà thái hậu được bảo dưỡng rất tốt, tuổi đã ngoài 50 mà trông chỉ như hơn 40 một chút mà thôi.
"Thái hậu, dân nữ xin phép được xem mạch tượng của người."
"Được..."
Luân Hoà thái hậu lộ ra cổ tay, Lê Trường Quân đưa đến cho nàng một cái ghế nhỏ.
(còn tiếp)
(Cảm ơn các bạn đã đọc truyện.

Mất điện nên up chương muộn, các bạn thông cảm nhé.
Like, theo dõi, vote, để lại bình luận ủng hộ mình nhé.
Thông báo ngày mai có bão chương nho nhỏ...


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi