NÀNG ĐẾN CÙNG ÁNH TRĂNG


Đoàn Lan Khuê vì mình mà ghen, lại còn đồng ý để cho mình đến cửa nghị thân, trên đường đi đôi mắt đào hoa của Lê Trường Quân lóe lên vẻ hưng phấn, ánh mắt không hề rời khỏi người tiểu cô nương nhà mình.
Chung Vô Niệm vì Lã Ý Vi bị đuổi đi nên sợ trong lòng Lã Ý Đình không thoải mái, cũng ở một bên cẩn thận nói chuyện.
Tỷ muội Trương gia vì không quá hợp nhau, lúc trước Trương Hoài còn lớn tiếng với Trương Bình, nên chỉ yên lặng cho ngựa chầm chậm mà đi bên này.
Hai người Trương Đài và Lưu Xương đi cùng nhau, âm thầm lên án Lê Trường Quân và Chung Vô Niệm thấy sắc quên bạn, công khai ngược đãi những người độc thân bọn họ.
Đám người Đoàn Lan Khuê đi đến gần nơi cắm trại, Thu Đào, Tiểu Xuân thấy bọn họ vội vàng tiến đến nghênh đón.

Thấy bọn người Chung Vô Niệm đi theo, được Đoàn Lan Khuê phân phó vội vàng đi chuẩn bị vật cần thiết cho khách nhân.
Lê Trường Quân một bước tung người xuống ngựa, sải bước về phía trước đến trước ngựa ngửa đầu vươn tay đón lấy Đoàn Lan Khuê.
"Nào, cẩn thận chút."
Chứng kiến hắn ân cần quá mức, Đoàn Lan Khuê sớm đã tập thành thói quen.

Chỉ thấy nàng mỉm cười nắm lấy tay Lê Trường Quân mượn lực xuống thân ngựa.
Chung Vô Niệm đứng trước ngựa Lã Ý Đình có chút hâm mộ, hắn ngượng ngùng xoa xoa đôi bàn tay tiến lên giữ chặt dây cương ổn định đầu ngựa.

Bên trên gương mặt béo nở nụ cười, nói với Lã Ý Đình .
"Ý Đình tiểu thư cẩn thận chút."
Được nha hoàn đỡ xuống ngựa, Lã Ý Đình tất nhiên nhìn ra được trong mắt hắn cực kỳ hâm mộ, khuôn mặt nhỏ hơi phiếm hồng.

Giống như phụ thân nói, nam nhân tướng mạo ra sao cũng không bằng trong lòng hắn có ngươi.


Huống chi Chung Vô Niệm thật ra cũng rất dễ nhìn.
Bên kia Trương Hoài nhìn Đoàn Lan Khuê được Lê Trường Quân ân cần chăm sóc thì ghen tỵ đến đỏ mắt, nàng ta nhảy xuống khỏi lưng ngựa.

Mắt thấy Trương Bình vẫn còn chưa xuống, biết Trương Bình mới biết cưỡi ngựa, kỹ thuật còn kém, ánh mắt của nàng ta hơi loé lên, trong tay len lén cầm một hòn sỏi bắn về phía chân ngựa của Trương Bình.
"Hí...hí...."
Con ngựa của Trương Bình bị viên sỏi bắn trúng, nó giật mình giơ hai chân trước lên hí vang.
"Á...aaa..."
Trương Bình kỹ thuật vốn đã không được tốt, nhất thời vô cùng hoảng loạn, sợ hãi thét lên một tiếng, nghiêng ngả mà ngã xuống.
Trương Đài đúng lúc đi gần đó, vội vàng thúc ngựa qua.
Ở lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Trương Đài động tác nhanh nhẹn khom người xuống bắt lấy eo nhỏ của Trương Bình, thành công ôm được nàng lên lưng ngựa của mình.
Trương Bình hai mắt nhắm chặt, môi mỏng cắn chặt, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi.
"Không sao rồi!"
Trương Đài nhẹ giọng an ủi nàng.

Hắn cảm thấy cô nương trong ngực đang cực kỳ sợ hãi.

Hắn ôm nàng tung người nhảy xuống ngựa.
Trương Hoài nhìn thấy Trương Bình không những không bị làm sao, mà còn được Trương Đài ôm trong ngực thì hận đến nghiến răng.
Tuy rằng nàng ta không thích Trương Đài bằng Lê Trường Quân, nhưng cũng không muốn Trương Bình có chỗ tốt.
Đoàn Lan Khuê thấy Trương Bình bình an vô sự trái tim mới bình tĩnh lại, vội vàng chạy tới quan tâm nàng ấy.

"Biểu tỷ, tỷ có sao không? Có bị thương ở đâu không?"
Trương Bình cảm thấy chân đã chạm đất, nghe giọng điệu lo lắng sốt ruột của Đoàn Lan Khuê mới từ từ mở mắt, khẽ lắc đầu.
"Ta không có bị thương."
Nói rồi nàng mới từ từ hồi phục lại tinh thần, thấy mình đang nằm gọn trong ngực của nam nhân, hai tay của nàng vì quá sợ hãi mà đang ôm chặt lấy hắn.
Nháy mắt khuôn mặt nhỏ của Trương Bình đỏ bừng như tôm luộc, chân tay có chút luống cuống, nhưng vì vừa trải qua kinh hãi mà mềm nhũn vô lực.
Trương Đài ôm mỹ nhân trong ngực trái tim bình bịch điên cuồng nhảy loạn, hắn là lần đầu tiên ôm một nữ tử mảnh mai yếu đuối như vậy, hương thơm trên tóc nàng vương vấn bay vào mũi hắn khiến hắn thật sự không nỡ buông tay.
"Đã không sao rồi tỷ còn không mau buông Trương Đài công tử ra đi, nam nữ thụ thụ bất thân, không khỏi khiến người ta chê cười..."
Trương Hoài ở một bên chua ngoa lên tiếng chỉ trích Trương Hoài.
Đoàn Lan Khuê nhìn nàng ta, ánh mắt sắc lạnh.
"Ai cười hở mười cái răng.

Tỷ thử ngã từ trên lưng ngựa xuống xem có thể đứng vững được hay không.

Không thấy Bình tỷ đang sợ hãi hay sao, tỷ không hỏi thăm thì thôi, còn ở đó mà móc mỉa..."
Trương Hoài bị nàng mắng cũng tức giận dậm chân.
"Ta móc mỉa cái gì, ta là quan tâm đến thanh danh của tỷ ấy."
Đoàn Lan Khuê cười lạnh một tiếng.
"Không móc mỉa mà nghe cái giọng the thé của tỷ vang xa thế..."
"Ngươi...!Đúng là có lòng tốt lại bị coi thành lòng lang dạ sói mà..."

Trương Hoài dậm chân xoay sang nhìn Lê Trường Quân với ánh mắt ngấn lệ, như cầu hắn nói giúp vậy.
Lê Trường Quân hoàn toàn không nhìn đến nàng ta dù một chút, nên không thể nhìn thấy ánh mắt ngấn lệ đáng thương ấy, nhưng Đoàn Lan Khuê lại thấy, nàng cười lạnh một tiếng.
"Hoài biểu tỷ lại bị bụi bay vào mắt như Ý Vi cô nương khi nãy hay sao?"
Nghe nàng nói, Trương Hoài lập tức thu lại nước mắt, cắn môi, đáp.

"Không có, ngươi nhìn nhầm rồi, ta rất khoẻ."
Đoàn Lan Khuê gật đầu, nhẹ nhàng nói.
"À! Ta tưởng là tỷ cũng bị như Ý Vi cô nương thì ta sẽ nhờ vương gia cho người đưa tỷ về..."
Trương Hoài hận đến nghiến răng nhưng bên ngoài vẫn cố mà cười.
"Không có, ta rất khoẻ..."
"À! Vậy thì tốt..."
Đoàn Lan Khuê nhàn nhạt mà đáp lời.
Hai biểu tỷ muội lời qua lời lại một chút bên kia Trương Bình đã ổn định cảm xúc, đứng sang một bên nhẹ nhàng hướng Trương Đài cảm ơn.
"Đa ta công tử trong lúc nguy nan đã cứu giúp..."
Trương Đài cười nhẹ đỡ tay nàng.
"Cái này có gì đâu, ai trong tình huống đó cũng không thể đứng nhìn được mà."
Sau một hồi sóng gió nguy hiểm được hoá giải, bọn họ cùng nhau đi tới chỗ cắm trại.
Đoàn Lan Khuê nắm tay Trương Bình, nhỏ giọng nói.
"Con ngựa của tỷ đang ngoan như thế, sao tự nhiên lại như phát điên lên vậy."
Trương Bình nghĩ đến chuyện phát sinh khi nãy khẽ lắc đầu.
"Ta cũng không có biết nữa."
Đoàn Lan Khuê cũng không nhắc đến chuyện này nữa, chỉ nói.
"Ta sẽ nhờ vương gia điều tra cho rõ..."
"Được...!Cảm ơn muội..."

Thấy nhóm người đã tới an vị, hộ vệ dâng thịt thỏ đã nướng chín lên.
Lê Trường Quân cố ý khoe khoang, cầm đao lưu loát đem thịt thỏ trước mặt lóc bỏ xương cắt thịt thành từng miếng.

Sau đó gắp một miếng thịt thỏ thơm ngon bỏ vào trong đĩa trước mặt Đoàn Lan Khuê.
"Tiểu Khuê, nếm thử đi."
Làm như thịt thỏ này là hắn nướng.
Đoàn Lan Khuê gật đầu, cầm đũa kẹp một miếng thịt thỏ nếm thử một miếng.
"Được chứ?"
Lê Trường Quân nghiêng đầu hỏi.
Đoàn Lan Khuê liếc mắt, cũng chẳng cố kỵ gì mặt mũi của hắn.
"Cũng không phải do huynh nướng, huynh đắc ý cái gì chứ?"
Lê Trường Quân bị nàng nói vừa tức vừa buồn cười.
"Là ta cắt cho nàng đó..."
"Vậy thì để ta xem xét..."
Đoàn Lan Khuê nói rồi nghiêm túc xem xét những miếng thịt ở trong đĩa, nhận xét.
"Đao pháp rất tốt, cắt tương đối đều, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể nhận ra có sự chênh lệch của các miếng thịt..."
Khoé mắt Lê Trường Quân nghe nàng nhận xét hơi giật giật mấy cái.
Hắn sao lại quên mất tiểu cô nương này là đại phu, kỹ năng dùng dao của nàng hắn cũng đã được chứng kiến, phải nói là vô cùng chuẩn xác, vậy nên hiện tại để nàng nhận xét đao pháp của mình là hắn đang tự ngược...
Lê Trường Quân ho khan một tiếng, ở bên tai của nàng nói.
"Được rồi, đừng đánh giá cái này, lần sau ta sẽ nướng cho nàng thưởng thức rồi đánh giá vậy."
"Ồ! Cũng được!"
Đoàn Lan Khuê gật gật đầu không đánh giá trình độ cắt thịt của Lê Trường Quân nữa, tiếp tục vui vẻ ăn thịt.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi