NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

"Nó muốn uống bia, các người chuẩn bị chưa?" Vương Chí Đào nhỏ giọng nói với một người đàn ông đứng gần đó.

"Yên tâm đi thiếu gia, cam đoan nhìn giống như Nguyên Hán thành phẩm!" Người đàn ông nói.

"Tốt rồi, A Bưu, lát nữa ông an bài cho phục vụ đem bill tính tiền đến, đừng làm cho hắn tính sai" Vương Chí Đào gật đầu nói: "Đúng rồi, chuyện kế tiếp sao rồi?"

"Đã để cho các anh em ra ngoài xem xét!" Trương Bưu nói.

"Kha kha, Dương Minh, lần này tao thấy mày chết chắc!" Vương Chí Đào cười nham hiểm, nói: "Tốt, ông xuống trước đi, tôi quay về đã, đi lâu nó sẽ nghi ngờ!"

………………

Dương Minh nghĩ đến đây, vôi vàng nhìn qua khe cửa, kết quả phát hiện ra Vương Chí Đào đang nói chuyện với cái người hôm đó được gọi là" Bưu ca". Dương Minh chỉ có thể nhìn, chứ không nghe thấy bọn họ đang nói gì! Dương Minh thầm tiếc rẻ, bản thân đã có năng lực trong truyền thuyết là Thiên Lý Nhãn, nếu có thêm Thuận Phong Nhĩ nữa thì quá tốt rồi! Bất quá cái này cũng chỉ là tưởng tượng của hắn, bởi vì hắn biết cái này là không thể, một người có được một năng lực đặc biệt là đã rất hiếm rồi, do ông trời chiếu cố rất nhiều rồi. Sao lại có thể đòi hỏi thêm nữa, bản thân đâu phải là thần tiên đâu? Cho nên Dương Minh đã quyết tâm, sau khi kỳ thi đại học kết thúc, nhất định phải đi học môi ngữ, nhưng vậy có thể gián tiếp đạt được mục đích có được Thuận Phong Nhĩ.

Chẳng lẽ mấy tên này còn muốn kiếm người đến đánh mình một trận? Vậy chẳng phải muốn kinh động dân chúng sao? Vậy sao còn mời mình đi ăn một bữa tại cái nhà hàng đắt tiền này? Dương Minh mặc dù biết Vương Chí Đào là một tiểu nhân, nhưng chắc chắn không phải là thằng ngu. Nếu Vương Chí Đào không lén đi, thì hắn cũng đã không quan tâm rồi. Thôi kệ, binh đến thì tướng đỡ, nước dâng thì đất cản … ăn trước tính sau.

"A, đợi lâu chưa?" Vương Chí Đào đẩy cửa bước vào, nói: "Mới vừa rồi gặp một người bạn, trò chuyện hai câu. Đúng rồi, cái tên dẫn người đến đánh cậu lần trước, tôi đã nói với hắn, cậu là bạn của tôi, sau này phải tôn kính với cậu!"

Vương Chí Đào quả thật không phải thằng ngu, vừa rồi hắn ra ngoài gần nửa ngày, cũng sợ Dương Minh sẽ nhìn lén qua cửa, cho nên hắn cũng không gạt Dương Minh, chủ động đem sự tình gặp Trương Bưu nói ra, còn nội dung bên trong thì sửa lại một chút. Hắn nhận thấy Dương Minh tuyệt đối không thể nghe được hắn nói cái gì, mà thật ra thì … Dương Minh quả thật cũng nghe được gì.

Nghe Vương Chí Đào giải thích, sự nghi ngờ trong lòng Dương Minh không những không biến mất, còn tăng lên rất nhiều. Hắn nghĩ không ra Vương Chí Đào cuối cùng muốn gì, chỉ là Vương Chí Đào càng làm như vậy, Dương Minh càng cảm thấy kỳ quái.

Rất nhanh, người phục vụ đã đem bia đến, cả một kết đầy! Bia được để trong một chai thủy tinh, cái này phải nói thêm một chút, người phương Bắc uống bia dường như rất hào sảng, rất ít khi đi uống cái loại này. Chỉ có những nhà hàng đắt tiền hay những người có tiền dùng cơm, mới hoan nghênh cái loại Đại Pha Ly Bổng Tử này.

"Tiên sinh, có khui bia không?" Phục vụ hỏi.

"Khui mười chai trước đi, tôi và vị tiên sinh kia mỗi người năm chai!" Vương Chí Đào phân phó xong, quay lại nói với Dương Minh: "Hai ta chỉ uống một chút thôi, đừng quá chén, mất công gặp phiền toái!"

Đề nghị của Vương Chí Đào rất hợp với tâm ý của Dương Minh, trước kia cùng với đám Từ Bằng uống rượu đều là mỗi người một bình.

Hiển nhiên người phục vụ này cũng là do Trương Bưu thu xếp, đưa cho Dương Minh và Vương Chí Đào hai loại bia khác nhau. Dương Minh lại không có chút kinh nghiệm trong chuyện này, nên tự nhiên cũng không chú ý đến chi tiết nhỏ nhặt đó, cầm ly lên nói: "Lớp trưởng, tôi kính cậu một ly!"

"Là tôi kính cậu mới phải! Nào, bạn bè tình thâm, mấy cái buồn bực trước kia quên đi!" Vương Chí Đào cũng giơ bình lên nói.

Khá vậy, tửu lượng cũng không nhỏ, có thể uống 100%! Dương Minh nghĩ thầm, bất quá hắn cũng không sợ, năm đó nhậu chung với đám anh em, Dương Minh uống lần đó được hai kết, sau đó xỉn một ngày một đêm luôn.

Dương Minh thấy Vương Chí Đầu đã hướng đầu xuống dưới, sao có thể để hắn đi xuống, vội cầm bình bia trong miệng hướng đến.

Nhưng vừa buông bình bia ra, Dương Minh đột nhiên thấy chóng mặt, tựa hồ có chút say say, bia này mạnh dữ vậy sao? Cái này trước kia cũng có uống, cứ giống như nước lã vậy? Chẳng lẽ mới mấy tháng không uống, tửu lượng đã giảm? Dương Minh lắc lắc đầu.

Cái Vương Chí Đào quả thật là nước, nói chính xác hơn là nước trà, là do Trương Bưu thu xếp, còn cái Dương Minh uống, chính là bia đặc chế.

Đã sớm nghe tửu lượng của mày mạnh, xem ra tao đã chuẩn bị rất chu đáo, lần này mày khó tránh khỏi cái chết! Vương Chí Đào cầm một chai khác lên nói: "Bạn thân, lần trước là tôi không đúng, nên chai này, tôi xin bồi tội, kính!" Nói xong đem" bia" đổ vào họng.

Lúc này tửu ý của Dương Minh đã thịnh, cũng sảng khoái mà cụng liên tục: "Được, tôi đến với cậu!"

"Bạn thân, cậu sảng khoái lắm! Đến, chúng ta vừa ăn vừa uống!" Vương Chí Đào ý bảo thằng phục vụ khui thêm mấy chai nữa, xem ra muốn lấy mạng của Dương Minh rồi. Vì nếu đổi lại người bình thường, uống nửa chai là muốn xỉn rồi.

Hai người, kẻ cụng người cụng, thế rồi cũng hết bốn năm chai, lúc này Dương Minh đã quên mất cái lời khuyên ban đầu của Vương Chí Đào, cầm chai vào liên miên.

Vương Chí Đào nhìn thấy tình hình trước mắt dần dần theo kế hoạch, mà cái bụng đầy nước trà cũng đã rất khó chịu rồi, rất muốn ói ra ngay tại chổ! Hắn không rõ Dương Minh còn muốn uống đến chừng nào.

Rốt cục, Dương Minh đã không thể chịu được! Hắn cảm thấy mơ hồ, sau đó cái g2i cũng không biết.

Vương Chí Đào lúc bấy mới lắc đầu đứng dậy, hắn cảm thấy thân thể bây giờ toàn là nước trà, nhúc nhích một chút là nghe được âm hưởng của nó.

"Thiếu gia, người thế nào? Sao sắc mặt khó coi vậy?" Trương Bưu hỏi.

"Không có việc gì, chỉ là uống trà hơi nhiều, đở tôi đi toilet đi, phải đi giải quyết một chút. Mẹ kiếp, no chết mất!" Vương Chí Đào oán giận nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi