NGÀY KẾT HÔN CHỚP NHOÁNG VỚI HỔ TIÊN SINH

Miêu Húc suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hôm đó trên đường tôi gặp một người đàn ông hỏi đường, tôi nói chuyện với anh ta vài câu, cảm thấy anh ta là một con vật, nhưng không có bằng chứng gì nên thuận miệng hỏi thôi."

  Vương Dần Nhất cười nói: "Em ở với chúng tôi lâu rồi giờ đi đường cũng cảm thấy nơi nơi là người có thể biến thành động vật à?"

  Miêu Húc nhìn chằm chằm anh ta: "Tôi không ngây thơ như vậy." Anh có chút xấu hổ nói: "Đôi khi cũng đoán đối phương là loại động vật gì. Rốt cuộc anh có thể nhìn thấu người lạ không?"

  Vương Dần Nhất vòng tay ôm lấy vòng eo thon gọn của Miêu Húc, nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, càng nhìn càng thích, không nhịn được cúi xuống hôn anh lần nữa, trước khi Miêu Húc chuẩn bị nổi bão thì nhanh chóng nói: "Nói như thế này, từ trong đám người chúng ta có thể biết được người này có thể biến thành động vật hay không, nhưng hình dạng động vật cụ thể là gì, nếu là loài quen thuộc thì chúng ta có thể nhận ra, nhưng nếu không quen thuộc, chúng ta không thể."

  Miêu Húc dường như hiểu được, nhưng Vương Dần Nhất nhân cơ hội này lén hôn anh ba cái, nói: "Ví dụ như, em biết anh ta là con người, nhưng em không thể biết anh ta là người Mỹ hay người Anh."

Nói như vậy Miêu Húc hiểu ngay lập tức, có thời gian ngăn cản Vương Dần Nhất tiếp tục xằng bậy, Vương Dần Nhất bị chống lại ngay hầu kết, không thể tới gần, cười nói: "Còn có một tình huống, chính là hổ hay sư tử, loại động vật không thường thấy nhưng rất nhiều người đều có thể trực tiếp biết được. Mà giống chó thì rất khó phân biện, như là lão Bạch, người bình thường thấy cậu ta thì đại đa số đều không rõ là Alaska hay là Husky."

 Miêu Húc gật đầu như có điều suy nghĩ.

  Anh luôn nghĩ đến người đàn ông mà anh gặp ở cửa cơ quan ngày hôm đó, hành động, cử chỉ của người đàn ông đó không phù hợp với hoàn cảnh xung quanh, mục đích người đàn ông đó đến đây chắc chắn không chỉ là để thuê nhà như anh ta nói.

  Miêu Húc lâm vào trầm tư, Vương Dần Nhất cảm thấy bị bỏ rơi, chậm rãi nheo mắt lại.

  Bởi vì bị Miêu Húc khống chế nên anh ta không thể tiếp tục hôn lén, đành đặt lòng bàn tay sau eo Miêu Húc, chậm rãi trượt xuống...

  Ừm, mềm quá.

1

  Miêu Húc đột nhiên giật mình, trừng mắt hỏi: "Anh đang làm gì đấy?"

 Vẻ mặt Vương Dần Nhất đạo mạo, nghiêm túc nói: "Anh đang bổ sung năng lượng."

  Chiếc chăn mỏng vẫn đắp lên hai người, hai người chỉ để hở phần trên mũi để thở, Miêu Húc nhéo bàn tay không thành thật trong chăn, chui cả đầu ra khỏi chăn, hơi ửng đỏ, anh nói: "Muốn ngủ thì về phòng ngủ đi, tôi không ở cùng anh nữa."

  Nói xong anh muốn rời khỏi ghế sofa, nhưng quay lại thì bắt gặp hai đôi mắt to khiến anh gần như sợ hãi.

  Không biết từ khi nào Chiêu Chiêu ngồi xổm bên cạnh ghế sofa, chống cằm, buồn bã nhìn hai người lớn trên ghế sofa.

  Hai người đang chơi gì đó? Nhìn vui quá, con cũng muốn chơi.

  Cũng may vừa rồi anh đã được chăn che lại, Miêu Húc sợ chết khiếp, họ mèo quá đáng sợ, ngau cả con non đi mà cũng không có tiếng động gì.

  Miêu Húc quay lại đấm Vương Dần Nhất: "Anh dạy hư đứa trẻ rồi đó."

  Vương Dần Nhất mỉm cười ngồi dậy khỏi ghế sofa, nói với con trai: "Lần sau bố và chú Miêu ở riêng với nhau con đừng đến quấy rầy, hiểu chưa?"

Chiêu Chiêu tuy không hiểu tại sao nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

  Miêu Húc ôm chăn trở về phòng, Vương Dần Nhất bế Chiêu Chiêu dỗ con trai đi ngủ, thế là qua ngày hôm sau.

  Hôm nay là thứ sáu, Miêu Húc đi làm, sau khi Vương Dần Nhất đưa Chiêu Chiêu đi nhà trẻ như thường lệ, nói với nhóc rằng buổi chiều quản gia sẽ đến đón nhóc, sau đó sẽ đưa nhóc về nhà ông nội.

  Chiêu Chiêu dễ nuôi hơn nhiều so với những đứa trẻ bình thường, lần nào cũng ngoan ngoãn làm theo.

  Vương Dần Nhất vuốt tóc con trai, cảm thấy con trai mình quả thực đã cao thêm một chút, trong lòng cảm thấy rất yên tâm.

  Sau khi Vương Dần Nhất ra khỏi trường mẫu giáo, anh ta đã trực tiếp đến công ty.

  Gần đây anh ta thường xuyên ra vào cơ quan, nghiễm nhiên coi đó là căn cứ của mình.

  Vương Dần Nhất đang ngồi khoanh chân trong phòng làm việc, ngơ ngác xoay cây bút trên tay.

  Văn phòng này đã được sắp xếp lại, nội thất mới từ trong ra ngoài, mỗi ngày đều có người đến dọn dẹp, đãi ngộ cũng tốt hơn trước rất nhiều.

  Các nhân viên trong cơ quan cũng đối xử với Vương Dần Nhất khác với trước đây, mọi người đều tôn trọng, dù sao thì Vương Dần Nhất cũng là sếp mới của họ.

  Điều này khiến Vương Dần Nhất cảm thấy có chút nhàm chán, anh bắt đầu nhớ những ngày mọi người cười nói đùa giỡn, bây giờ chỉ có giám đốc thỉnh thoảng quên mất thân phận và đùa giỡn với anh.

  Vương Dần Nhất từng tò mò hỏi giám đốc: "Tại sao anh không sợ tôi?"

  Giám đốc do dự một lát, quyết định nói ra sự thật: "Mỗi lần nhìn thấy cậu, tôi đều nghĩ đến cảnh sát Miêu, lại nghĩ đến việc cậu sợ vợ mình như vậy, tôi cảm thấy cậu không có uy nghiêm của một ông chủ."

  Vương Dần Nhất: "..."

  Kể từ khi anh ta lừa toàn bộ nhân viên của cơ quan đi ăn máng khác đến nhà họ Vương, giới kinh doanh đều chú ý đến phản ứng của Lạc Thành. Rốt cuộc Lạc Thành vừa mua lại công ty đại lý của người khác mà Vương Dần Nhất đã đào mất người của cậu ta.

Nhưng Lạc Thành hình như không có hành động gì, ngược lại thông qua Vương Diễm gửi tin nhắn tới Vương gia để tỏ lòng thành kính với bến tàu.

  Lạc Thành muốn chiêu đãi các giám đốc điều hành cấp cao của Vương gia tại một khách sạn sang trọng trong thành phố, đồng thời mời những nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh thành phố.

  Mọi người đều nói Lạc Thành đang tỏ thiện chí với Vương gia, Vương Dần Nhất lại cảm thấy là mã hậu pháo*, hiện tại mới nghĩ đến việc mời bọn họ đi ăn tối, có phải đã quá muộn rồi không? Không có thành ý. (bắn rồi mới chào hỏi)

  Nhưng Vương Diễm không thể không nể mặt thế hệ trẻ, cho nên ông vẫn muốn đi dự bữa tối này.

  Vương Dần Nhất vốn không muốn đi, dù sao anh ở hậu trường đã lâu, người ở bên ngoài cũng không nhận ra anh, anh có đi hay không cũng không quan trọng. Nhưng Vương Diễm đã gọi điện kêu anh ta tham dự dù thế nào đi nữa.

  "Ở bên ngoài mày muốn quật thế nào thì quậy, cho dù mày kết hôn tao cũng không quan tâm, nhưng tình huống này cần mày có mặt, mày nhất định phải quay lại." Vương Tam Hỏa gầm lên trong điện thoại.

"Bữa tối này nếu mày không đi, tao sẽ đi tìm vợ cảnh sát của mày." Ông nội Tam Hỏa lập tức nắm rõ vấn đề, biết dùng Miêu Húc để khống chế nghịch tử, "Tao đến cục cảnh sát khiếu nại mày cho vợ mày đi xử lý!"

  Vương Dần Nhất tức giận đến mức tranh cãi với Vương Diễm qua điện thoại rất lâu, cuối cùng sợ ông già quấy rối Miêu Húc nên đành phải đồng ý.

  Bữa tiệc là tối nay, cho nên Vương Dần Nhất đã nói với Miêu Húc trước, buổi tối Vương Diễm cũng phải tham dự, chỉ có thể để Chiêu Chiêu ở nhà để quản gia lo liệu.

  Vương Dần Nhất vốn rất cáu kỉnh, nhưng khi nghĩ đến việc có thể về nhà dành thời gian với Miêu Húc sau bữa tối, tâm trạng của anh đột nhiên trở nên tươi sáng hơn.

  Anh ta suy nghĩ một lúc, đứng dậy gọi cho Sư Diệc Quang hỏi: "Tối nay họ Lạc mời khách, cậu có đi không?"

  Sư Diệc Quang trả lời: "Tôi sẽ không đi. Hầu hết những người ở đó đều bán nhà. Nếu tôi đến đó lại bị lừa mua biệt thự."

  Vương Dần Nhất chặc lưỡi, không có Sư Tử Ngốc, bữa tối lại có chút nhàm chán.

  "Nhưng anh có thể nhìn kỹ tên nhóc họ Lạc kí. Có người nói cậu ta có thể biến thành động vật, nhưng rất thần bí không lộ nguyên hình." Sư Diệc Quang nói ở đầu bên kia của điện thoại.

  Vương Dần Nhất nhướng mày, cuối cùng trở nên thú vị hơn.

  "Mặc dù tôi sẽ không ở đó nhưng tôi sẽ gửi chó của chúng tôi đến đó." Sư Diệc Quang nói, "Cô ấy sẽ giúp anh. Nếu anh có việc gì thì hãy liên hệ với cô ấy."

1

  Sư Diệc Quang xác định địa điểm với Vương Dần Nhất: "Khách sạn Minh Hán phải không?"

  Vương Dần Nhất nhìn ra ngoài cửa sổ, duỗi chân, chuẩn bị ra chiến trường, đáp: "Ừm."

 *

  Miêu Húc hôm nay rất bận rộn, gần đây họ đang tiến hành kiểm tra an toàn đối với hàng nguy hiểm, tập trung kiểm tra các khách sạn lớn và các địa điểm giải trí, công cộng khác trong thành phố. Đội do trưởng nhóm dẫn đầu, chia thành nhiều tổ công tác, hàng ngày đi kiểm tra nhiều nơi, chạy từ sáng đến tối, hầu như không nghỉ ngơi.

  Như thường lệ, Miêu Húc cùng Bạch Dụ cùng nhóm, phải nói mũi chó của Bạch Dụ rất hữu dụng, anh ta kiểm tra không cần dùng chó cảnh sát, có thể đi vào ngửi ngửi xung quanh để biết trong phòng có giấu đồ cấm hay không, khiến khách sạn hỗn loạn, nhân viên có hơi sợ anh ta.

  Nhưng để tránh bị người khác coi là kẻ lập dị, Bạch Dụ tinh tế hơn khi tìm kiếm vật phẩm, Miêu Húc thỉnh thoảng phải che đậy.

  Miêu Húc không nói nên lời nhìn Bạch Dụ, vỗ vỗ vai anh ta nói: "Để anh ở đây thật đúng là đại tài tiểu dụng, thật sự không tính đến chuyện đi gặp cảnh sát Hùng sao?"

  Anh luôn cảm thấy Hùng Hùng chắc chắn sẽ có thể khai thác được nhiều hơn tiềm năng của Bạch Dụ.

  Bạch Dụ sợ đến mức vội xua tay: "Không đi, đừng lừa tôi."

  Sau một ngày bận rộn, nhận thấy đã quá giờ ăn tối mà hành trình vẫn chưa kết thúc, cả nhóm dừng lại để kiểm tra những nơi mình chưa ghé thăm và phát hiện chỉ còn lại một khách sạn.

  "Khách sạn Minh Hàn." Bạch Dụ chặc lưỡi, "Khách sạn hàng đầu trong thành phố."

  Một đồng nghiệp ở bên nói: "Khách sạn này được xếp hạng sao cao, trước đây đã từng kiểm tra riêng lẻ và đã đưa ra đề xuất cải chính. Vốn dĩ hôm nay nghiệm thu báo cáo cải chính, nhưng xem thời gian thì thôi mai đi đi."

  Miêu Húc trầm ngâm một lát rồi nói: "Hay là tôi qua đó lấy báo cáo trước nhé." Dù sao hiện tại ở nhà cũng không có người.

  Cuối cùng mọi người bàn bạc xong, để Miêu Húc Bạch Dụ và hai đồng nghiệp khác cùng nhau đến khách sạn, những người còn lại giải tán tại chỗ và báo cáo lại tình hình tại cuộc họp ngày thứ Hai.

  Thế là Miêu Húc và đồng nghiệp lên đường đến khách sạn sang trọng, trên đường đi, Bạch Dụ lén nói với Miêu Húc: "Tôi đói, không biết ở khách sạn có lấy được gì ăn không."

  Miêu Húc trừng mắt nhìn anh ta: "Trong lúc kiểm tra tham gia tiệc chiêu đãi là vi phạm kỷ luật, hiểu chưa?"

  Bạch Dụ cười nói: "Hiểu, tôi chỉ đùa thôi, tôi biết trên đường cạnh khách sạn có một quán lẩu rất ngon, đợi ổn định xong tôi sẽ đãi cậu ăn lẩu."

Miêu Húc cũng đúng là đói bụng, nghe xong liền cười nói: "Tôi muốn bò cuộn, cừu cuộn, thịt bò phi lê, tôm trượt."

  Bạch Dụ toàn tâm toàn ý đồng ý: "Được, anh đây sẽ dùng hết tiền mua nhà đãi cậu một bữa tối."

  Đồng nghiệp bên cạnh nghe được bọn họ nói chuyện lẩu, lập tức chạy tới muốn cọ cơm, Bạch Dụ hét lên rằng mình sắp phá sản.

  Nhóm người lái xe đến khách sạn Minh Hàn với chờ mong về món lẩu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi