NGÀY TÀN

“Chanh ơi, xem trong tay mẹ đang cầm gì này?”

Hai tay của Trình Kiến bé con đang nắm máy bay nhỏ chơi đùa, em quay khuôn mặt bầu bĩnh qua, trợn tròn đôi mắt long lanh nhìn thuốc nước màu hồng trong tay mẹ.

“Nước trái cây.” Em bỏ máy bay xuống, khua hai chân bụ bẫm nhào vào lòng mẹ, mím môi lom lom nhìn ống thuốc.

“Chanh có muốn uống không? Uống vào có thể sẽ bị đau bụng, vì trước Chanh chưa có bạn nhỏ nào từng uống.”

“Đau bụng ạ?” Trình Kiến hơi sợ sệt, em ngẩng đầu, ánh mắt hướng lên nhìn người phụ nữ, xem chừng có vẻ hơi băn khoăn.

“Nhưng nếu Chanh uống rồi mà không bị đau bụng, sẽ có rất nhiều cô chú không thích cơ thể mình trở nên vui vẻ hơn.”

Trình Kiến nghe không hiểu mẹ có ý gì, em chỉ ngây ngô nhìn bà. Người phụ nữ ngồi xổm, một tay ôm em, một tay vặn nắp ra, giơ ống thuốc lên ngang mặt Trình Kiến bé nhỏ.

“Chanh có uống không? Dám uống là đứa bé dũng cảm.”

“Có!” Trình Kiến đáp một tiếng dõng dạc, sau đó đưa hai tay nắm ống thuốc, hơi e dè đặt bên miệng ngửi thử rồi nhấp từng ngụm chấp lỏng bên trong uống vào bụng.

“Mẹ, vị lạ quá.” Em uống được một nửa thì dừng lại, nhìn về phía người phụ nữ xin trợ giúp, nhưng người phụ nữ chẳng hề dừng lại, bà dùng nụ cười giấu đi căng thẳng và do dự trên mặt, trong mắt dâng lên ánh lệ.

“Chanh, uống tiếp đi con, uống xong sẽ biến thành vị nước trái cây mà Chanh thích nhất.”

“Thật ạ?” Trình Kiến cầm ống thuốc, nhìn chất lỏng màu hồng bên trong, nhắm mắt một lần nữa ngửa cổ lên, ừng ực nuốt thuốc xuống.

Uống xong rồi, nhưng trong khoang miệng vẫn chẳng có vị nước trái cây em thích nhất.

Em muốn uống nước.

Nóng, nóng như muốn làm bốc hơi tất thảy lượng nước trong cơ thể.

Trình Kiến siết chặt lớp vải thô cứng dán chặt vào cơ thể mình, không cầm được khó chịu mà rên rỉ, còn pha lẫn chút nghẹn ngào dày đặc không nhịn xuống nổi.

“Nước trái cây.”

Hứa Úy nghe cô lẩm bẩm nói mớ cả một đường, chỉ cho là cô bị sốt mê sảng, không hề có ý định dừng bước vì cô.

Thế giới dưới khe núi thần kì mà phong phú, là một khu rừng mưa nhiệt đới bát ngát, có vô số sinh vật quý hiếm, làm người ta có cảm giác như trở lại thời viễn cổ. Nơi này có một dòng nước xiết rất nguy hiểm, nhưng nếu đi dọc theo dòng nước, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được mọi nguồn sống cần thiết.

Tín hiệu đã sớm được phát ra ngoài, muộn nhất trong vòng 48 tiếng đội cứu viện sẽ chạy tới, bảo Hứa Úy sống một mình trong rừng cây này hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng nhiệt độ cơ thể Trình Kiến đã sắp vượt quá bốn mươi độ, tiếp tục như vậy cô sẽ bị mức độ nhiễm trùng cao trong cơ thể giết chết.

Rừng mưa nhiệt đới có rất nhiều chất độc có thể lấy mạng con người, song cũng cất chứa rất nhiều tài nguyên, anh tìm được thảo dược có thể ứng phó nhu cầu bức thiết, đồng thời chuẩn bị vài loại quả rừng có thể cung cấp vitamin và thịt chim rừng giàu protein. Anh mang Trình Kiến leo lên một khoảng đất cao tương đối bằng phẳng, im lặng nhóm lửa.

Mồi lửa nổ lách tách, Hứa Úy nghiền thảo dược lấy nước, dồn hết sức tập trung tìm kiếm vết thương trên người Trình Kiến. Trên người cô không có vết thương nào quá sâu nhưng dở ở chỗ dẫu chỉ là một vết xước chảy máu không được xử lí, hiện giờ cũng đã nhiễm trùng nặng.

Da non thịt mềm cứ như giới omega yếu đuối cần được bảo vệ không góc chết vậy.

Hứa Úy xuống tay chẳng nhẹ nhàng gì cho cam, ngón tay anh lạnh băng, ngồi xổm bôi thuốc cho Trình Kiến, kết quả là giữa chừng trực tiếp làm Trình Kiến kêu thảm, bị đau tỉnh lại. Cô vừa rưng rưng nước mắt vừa che eo co rúm ra sau, đầu óc xoay chuyển mấy chục vòng mới nhớ ra người đàn ông trước mắt là thượng tá Hứa Úy.

Cô vốn định hỏi đây là đâu nhưng môi run rẩy mãi mà vẫn không phát ra tiếng được, dưới cảm giác áp lực khủng khiếp, cô không thể không thừa nhận rằng mình sợ anh ta muốn chết, đến nói chuyện bình thường với anh ta cũng không làm được.

Rõ ràng đối phương còn chưa làm chuyện gì hung ác với cô, nhưng Trình Kiến lại đã báo động nguy hiểm trước.

Thực chất, có thể lí giải đó là do sát khí của Hứa Úy, sau khi đã trải qua vô số chiến trường đẫm máu, trở thành một binh khí hình người có thể chém đầu người ta dễ như trở bàn tay, chỉ một ánh mắt liếc qua thôi cũng đủ khiến người khác sợ anh phát run rồi.

“Lại đây.” Giọng Hứa Úy luôn mang đậm phong cách mạnh mẽ cá nhân, lạnh nhạt nhưng rất vững vàng, ngữ điệu ra lệnh trước sau như một.

Trình Kiến có cảm tưởng không khí quanh mình bị rút sạch, mũi và họng cô đau rát khủng khiếp, nhưng cô không dám trái lệnh đối phương. Lúc dùng cả tay cả chân bò qua, cô còn rơi xuống một giọt nước mắt. Cô ngồi quỳ cách Hứa Úy một mét, thật sự không muốn lại gần anh hơn nữa.

Mấy giây sau cô mới ý thức được là rất có thể đối phương muốn bôi thuốc cho mình, nhưng đi qua bây giờ cũng không ổn. Trình Kiến muốn liếc trộm sang phía bên đó, kết quả lại thấy đối phương chống đầu gối đứng dậy bước lên trước hai bước, đôi ủng quân đội dính bùn và cành lá, hai chân vẫn thẳng tắp rắn rỏi.

Anh một lần nữa ngồi xổm xuống, vén quần áo rách bươm của Trình Kiến lên, dùng tay quệt một ít thảo dược nghiền nát bôi lên lưng cô, lần này nhìn chung động tác đã nhẹ nhàng hơn chút.

“Khóc cái gì?” Giọng anh trầm thấp gây áp lực nặng nề, khiến Trình Kiến nảy sinh ảo giác bị tra hỏi.

Trình Kiến cứng ngắc toàn thân, đầu óc căng thẳng mà tứ chí cũng chẳng chịu nghe sai khiến, cánh tay chống đỡ nửa người trên hơi tê, bỗng chốc thoát khỏi khống chế, cả người cô tức thì trầm xuống.

Biến cố này khiến cô có cảm tưởng mình đã hoàn toàn thu hút sự chú ý của người đàn ông bên cạnh, cô vội giơ tay lên che mặt, bắt chước đà điểu vùi đầu xuống đất, nổi da gà khắp mình.

“Hơi hơi hơi, hơi, hơi hơi, hơi đau.”

Lắp bắp một hồi, vất vả lắm mới gắng sức nói được một câu phản kháng ra khỏi miệng, giọng nhỏ đến gần như nghe không ra, nếu không phải tai alpha thính hơn beta mười mấy lần thì suýt nữa Hứa Úy đã nghĩ không phải cô đang nói mà chỉ là run răng.

“Chịu đi.”

Đó là câu trả lời của anh, đáng ra Trình Kiến nên biết từ sớm rằng giữa mình và anh tuyệt đối sẽ không có bất kì giao lưu ngoài dự liệu nào, chỉ có thể cắn môi tựa đầu lên bàn tay siết chặt của mình, vừa đổ mồ hôi lạnh vừa cảm nhận những vết thương phát sốt khác lần lượt truyền tới đau đớn mãnh liệt hơn.

Họ trốn ra được rồi à? Hiện giờ đang ở đâu? Rõ ràng trước đó còn nhớ bốn phía chỉ toàn zombie, nếu không thì cũng là phòng thí nghiệm ngập tràn không khí khoa học kĩ thuật hiện đại, tại sao vừa mở mắt ngẩng đầu, cả thế giới đã thay đổi như thế?

Rừng mưa nhiệt đợi đại thụ rợp trời này là sao? Rốt cuộc cô đã ngủ bao lâu? Chẳng lẽ đã là ba năm sau rồi?

Sự thật luôn khác xa tưởng tượng, Trình Kiến cảm thấy mình đã chịu khổ ba năm, nhưng từ khoảnh khắc phòng thí nghiệm xảy ra tai nạn cho đến lúc này cô trốn ra được khỏi Dahl mới chỉ qua ba ngày mà thôi.

“Eo trái của cô có một vết thương rất sâu, phải khâu vài chục mũi.”

“Cái, cái gì!” Trình Kiến bị dọa hét ầm lên, cô vội vã điên cuồng lắc đầu, vừa khóc vừa kêu gào từ chối.

“Đừng mà đừng mà! Tôi không chịu nổi đâu, không khâu đâu, anh muốn dùng kim à? Cứ để nó thế đi, tôi không muốn khâu!!!” Đến lấy máu kiểm tra sức khỏe thôi Trình Kiến cũng phải chuẩn bị tâm lí trước cho mình hẳn hai ngày, khâu vết thương căn bản là chẳng khác nào trực tiếp đòi mạng cô, chẳng thà cô chết luôn cho rồi.

Cô vừa khóc vừa bò về phía trước, nhưng mắt cá chân trái bị Hứa Úy tóm được kém về, anh chẳng buồn đếm xỉa Trình Kiến hết đá lại quấy, tiện tay bôi luôn thuốc lên vết trầy bị cỏ cây cào xước trên chân cô.

“Không bảo cô khâu bây giờ, câm miệng!”

Câu cuối rất có sức hù dọa, nỗi sợ khâu kim của Trình Kiến lập tức bị anh đè bẹp, cô cắn môi nhịn đau, cũng không muốn cử động nữa, chỉ rầu rĩ mất khống chế nằm sấp ở đó nghẹn ngào hít hà, nhiều lần suýt nữa tắt thở.

Cô cảm thấy mình sẽ nhếch nhác đến chết ở đây.

Trình Kiến hít hà mệt, miệng khô lưỡi đắng, cũng dần bình tĩnh lại, Hứa Úy đã sớm mặc kệ cô, ngồi một bên dùng cành cây xiên cá bắt đầu nướng, cô ngửi thấy mùi thơm nguyên thủy của thức ăn, bụng rất thành thật đánh trống reo hò.

Cô trở mình, không tình nguyện bò dậy, ôm đầu gối vùi mặt ngồi kế bên, hai mắt nhìn chằm chằm cá nướng trong tay Hứa Úy không rời.

Bầu không khí này kéo dài một lúc lâu, nướng cá chín rồi, Hứa Úy mặt không biểu cảm đưa cành cây trong tay cho cô. Trình Kiến vội thò hai tay lại nhận, nhanh chóng nói một câu “Cảm ơn” dõng dạc.

Đối phương không đáp, tiếp tục nướng thịt trên giá đỡ đơn sơ. Trình Kiến cắn một miếng, bị bỏng chỉ thiếu điều phun ra lửa. Cô vội che miệng, sợ bị Hứa Úy khinh bỉ, không ngừng thổi con cá nóng hổi kia, sau đó mới thận trọng cắn lại.

Không có bất kì vị gia vị nào, nhưng lại có vị ngọt lành thiên nhiên, khẩu vị của Trình Kiến vốn nặng, thế mà lúc này cô lại suýt cảm động rơi nước mắt trước vị ngon của một con cá tươi.

Quả nhiên sống sót vẫn sẽ gặp được chuyện tốt.

Không biết có phải sợ hãi bị vị ngon và ngọn lửa xua tan bớt không, đầu óc Trình Kiến cuối cùng cũng có chút ít sức lực, bắt đầu suy nghĩ vài chuyện linh tinh.

Tuy hiển nhiên Hứa Úy không phải một người thích trò chuyện với người khác nhưng được anh chăm sóc như vậy, có phải ít nhiều gì mình cũng nên nói gì đó biểu đạt thiện ý không?

“Thượng tá Hứa Úy, cá ngon thật đấy.” Trình Kiến đánh bạo cất tiếng, cô nhút nhát nhìn sườn mặt Hứa Úy dưới ánh lửa, chợt phát hiện ra người đàn ông trước mắt ngoài vẻ anh tuấn còn có cảm giác rất dễ gây ấn tượng. Vẻ đẹp của anh có thể từ mắt khắc thẳng vào tim, tự nhiên toàn vẹn như tạo tác nghệ thuật thiêng liêng vậy, từ đầu tới chân không soi mói được bất kì chỗ tì vết nào, tướng mạo quá xuất sắc tạo nên khí chất xa cách ngàn dặm, đoạn đường cong từ môi đến cằm kia Trình Kiến có thể ngắm không chớp mắt trọn một đêm.

“Nói ít thôi.” Hứa Úy quả quyết kết thúc cuộc hội thoại, câu trả lời cho cô thậm chí còn là bảo cô tiếp tục im miệng.

Trình Kiến chớp mắt liền mấy cái, lúng túng nhoẻn miệng, xoay người định nằm xuống.

Đầu óc cô đúng là chập cheng rồi mới cảm thấy thượng tá Hứa Úy cần cảm nhận thiện ý của cô, cô có cầm dao đi giết anh ta phỏng chừng anh ta cũng chẳng để cô vào mắt ấy chứ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi