NGHE BẢO ANH MUỐN ĐÁNH EM

eong: Tác giả đột nhiên sửa tên mẹ của Trần Mưu là Trương Thư Nhã, mình không biết là do tác giả nhớ lộn hay sao đó nhưng mà chắc mình sẽ sửa từ từ.

Nhà họ Vương sụp đổ, chuyện này xảy ra rất đột nhiên.

Nhà của họ trong lúc nhất thời bị lượng lớn truyền thông đăng tin. Tham ô, nhận hối lộ, buôn lậu, buôn ma túy... Qúa nhiều chứng cứ phạm tội bị vạch trần, người ra tay không cho người nhà bọn họ một chút cơ hội bàn bạc nào.

Người muốn bẻ gãy nhà họ Vương dường như đã chuẩn bị thật lâu, không cho nhà họ Vương quá nhiều thời gian để phản ứng đã nhổ tận gốc gốc đại thụ này, thủ đoạn hung ác đến mức làm người biết chân tướng trong giới đều có chút sợ hãi,

Vương Tử Chiếu hoàn toàn không dự đoán được chuyện sẽ phát triển đến mức này, căn cứ theo nội dung mà gã điều tra được, Nguyên Phi Hòa vốn chỉ nên là một giám đốc nhỏ nhoi trong một công ty nhỏ, mà Trần Mưu thì là một tên dù sống hay chết cũng không quan trọng.

Đáng tiếc, khi biết chuyện của nhà mình là do Nguyên Phi Hòa làm thì đã quá muộn.

Thanh niên thoạt nhìn vừa dịu dàng vừa ưu nhã kia lại dùng thủ đoạn như sét đánh, hắn vừa thấy Vương Tử Chiếu liền bảo gã bỏ đơn kiện cáo Trần Mưu đi.

Vương Tử Chiếu lúc đầu còn có chút đắn đo Nguyên Phi Hòa, gã uy hiếp:

"Nguyên Phi Hòa, lạc đà gầy còn to hơn ngựa, cậu thật sự cho rằng tôi sẽ không dám đụng đến Trần Mưu sao?"

Nguyên Phi Hòa ngồi trước bàn gỗ màu đen cách Vương Tử Chiếu không xa, nghe Vương Tử Chiếu nói xong, hắn không nói gì chỉ tùy tay ném chồng tư liệu đến trước mặt Vương Tử Chiếu.

Vương Tử Chiếu tuy có khuất nhục, nhưng vẫn cầm những trang giấy bị ném xuống đất lên, chờ gã nhìn thấy những gì mà trên giấy viết, sắc mặt của Vương Tử Chiếu nháy mắt trắng bệch.

Vương Tử Chiếu nói:

"Nguyên Phi Hòa, mày muốn thế nào?"

Nguyên Phi Hòa không giận cũng không cười, mặt mày vô cảm giống như một người gỗ không có cảm xúc, hắn nói:

"Vương Tử Chiếu, mày đã quên lời mà tao đã từng nói rồi sao?"

Vương Tử Chiếu đột nhiên nhớ lại cái ngày mà Nguyên Phi Hòa nhận cuộc gọi mà gã gọi cho Trần Mưu, trong điện thoại, giọng nói của Nguyên Phi Hòa lạnh lẽo, nói một câu: "Tao muốn mày chết không có chỗ chôn."

Vương Tử Chiếu lúc ấy còn cảm thấy buồn cười, nhưng bây giờ, gã lại không chút nghi ngờ mà nghĩ Nguyên Phi Hòa có khả năng làm thế.

Vương Tử Chiếu nói:

"Mày đã nhìn chằm chằm nhà họ Vương tao mấy năm rồi?"

Dựa trên những thứ mà Nguyên Phi Hòa cho gã xem, địch ý của Nguyên Phi Hòa với nhà họ Vương đã có từ sớm, Vương Miện nói cậu ta cùng lắm chỉ quen biết Nguyên Phi Hòa một hai năm mà thôi, vậy thì Nguyên Phi Hòa rốt cuộc làm thế nào mới có thể làm đến mức này?

Nguyên Phi Hòa vẫn vô cảm, hắn không trả lời câu hỏi của Vương Tử Chiếu, chỉ lạnh lùng nói:

"Cút đi."

Mặt của Vương Tử Chiếu đỏ lên nhưng không nhúc nhích, gã nói:

"Nguyên Phi Hòa, mày cần gì phải ép người quá đáng như thế, chẳng lẽ mày không sợ tao cá chết rách lưới với mày sao?"

Nguyên Phi Hòa lạnh nhạt nhìn Vương Tử Chiếu, sau khi nghe được câu nói uy hiếp của Vương Tử Chiếu, hắn đứng dậy đi đến trước mặt Vương Tử Chiếu. Vương Tử Chiếu vốn còn nghĩ Nguyên Phi Hòa sẽ nói gì đó với mình, nhưng không chờ gã phản ứng lại thì thấy Nguyên Phi Hòa nâng một chân, đá vào ngực gã.

Vương Tử Chiếu ngã xuống đất, ngay cả kêu cũng không thể kêu nổi.

Một cú đá này của Nguyên Phi Hòa là hắn dùng toàn lực, hình như cũng hoàn toàn không lo lắng rằng Vương Tử Chiếu sẽ bị hắn đá chết trong văn phòng.

Vương Tử Chiếu ngã trên đất, trước mặt gã đen thui, một hồi lâu mới tìm về hơi thở của mình, gã thở hổn hển dồn dập, trong cổ họng rít lên từng tiếng nghẹn ngào, thống khổ.

Nguyên Phi Hòa đi qua, dùng chân dẫm lên mặt của Vương Tử Chiếu, hắn cúi đầu nhìn người bị hắn đạp trên đất, nhẹ nhàng hỏi một câu:

"Vương Tử Chiếu, mày còn nhớ không, khi xưa mày đối xử với tao như thế nào?"

Vương Tử Chiếu nghe xong liền sửng sốt, gã vốn dĩ chỉ biết bản thân chưa bao giờ gặp qua Nguyên Phi Hòa, nhưng bây giờ gã lại có chút mê mang, theo lời của Nguyên Phi Hòa nói, chẳng lẽ hai người lúc trước đã từng quen biết, bản thân còn từng đắc tội với Nguyên Phi Hòa?

Nguyên Phi Hòa than nhẹ một tiếng:

"Thôi, dù gì cũng chỉ có mỗi tao là nhớ rõ."

Hắn dùng lực dưới chân, làm cho Vương Tử Chiếu không thể chịu được mà phát ra tiếng la thảm thiết.

Nguyên Phi Hòa nói:

"Nhưng mà vì sao mày cứ suốt ngày phải đến chọc tao? Đã chết bao nhiêu lần rồi, mỗi lần tao nhìn thấy mày đều chán đến phát ghét."

Vương Tử Chiếu kêu a a, lúc này mới phát hiện Nguyên Phi Hòa và Trần Mưu là một cặp đôi có khuynh hướng bạo lực, hai người này đều là người nếu một lời không hợp thì trực tiếp đánh nhau.

Nguyên Phi Hòa rất muốn ở đây đánh chết Vương Tử Chiếu, nhưng xét lại một chút chuyện, hắn vẫn không làm vậy.

Rốt cuộc thì thế giới này vẫn có cảnh sát, huống hồ Vương Tử Chiếu đắc tội nhiều người như vậy, căn bản không cần hắn động thủ đã có người sẽ đến cắn chết Vương Tử Chiếu.

Nguyên Phi Hòa càng cảm thấy không thú vị, hắn thu chân, sau đó ngồi về lại vị trí của mình, đứng xa xa nhìn Vương Tử Chiếu bò dậy từ trên mặt đất, run rẩy đi ra ngoài.

Nguyên Phi Hòa dùng tay chống cằm, ánh mắt có vẻ nhàm chán cực kì, hắn nhìn Vương Tử Chiếu đi ra ngoài, còn đóng cửa lại thật mạnh.

Nguyên Phi Hòa không cho Vương Tử Chiếu quá nhiều thời gian.

Một lúc sau, Vương Tử Chiếu ở trên đường bị người ta đâm chết, người đâm là một bà mẹ mất đi con trai, con trai của bà vốn làm việc ở công ty nhà họ Vương, nhưng lại bị Vương Tử Chiếu nhắm đến, lừa đến tay, chơi không được bao nhiêu ngày thì bị tiện tay ném qua một bên. Đứa con trai này chịu quá nhiều tủi nhục, luẩn quẩn trong lòng liền tự sát, mẹ của cậu ta hận cực kì, đem hết tất cả lửa hận phát tiết lên người của Vương Tử Chiếu.

Vương Tử Chiếu vì một dao mà mất mạng, trên đường cấp cứu đã tử vong, trong lúc cấp cứu vẫn còn tỉnh táo.

Nhà họ Vương tuy rằng như bầy khỉ bị đổ cây, nhưng bia mộ vẫn có thể mua, vì thế sau khi Vương Tử Chiếu được hỏa táng thì được chôn cất ở một nơi có phong thủy không tốt, kết cục nhìn cũng không tệ lắm.

Nguyên Phi Hòa còn cố ý đi đến đó vào ngày hạ táng, nhìn người nhà bọn họ người khóc người gào, cầm lọ tro cốt chôn xuống. Nguyên Phi Hòa đốt một điếu thuốc rồi rời đi, lúc gần đi, trong lồng ngực của hắn ôm một cái bình.

1

Sau khi rời khỏi nghĩa trang, Nguyên Phi Hòa đi đến bãi rác thành phố, sau đó tại đó mà mở bình ra, đổ toàn bộ tro ở trong lên miếng đất tản ra mùi vị tanh tưởi.

Nguyên Phi Hòa cảm thấy bản thân trước nay là người luôn giữ lời, hắn đã nói với Vương Tử Chiếu sẽ làm cho gã chết không có chỗ chôn, thì cũng sẽ không nuốt lời.

Đương nhiên, người nhà họ Vương không biết chuyện này, bọn họ mua miếng đất nghĩa trang sang quý, hằng năm cúng bái một bao cát không biết đến từ nơi nào.

Làm xong hết thảy, Nguyên Phi Hòa liền về nhà.

Sau khi về, bảo vệ còn chào hỏi với Nguyên Phi Hòa, hỏi sao gần đây không thấy Trần tiên sinh. Nguyên Phi Hòa nói cậu có chuyện cần phải ra ngoài, chắc rất lâu sẽ không về. Lúc hắn nói những lời này, biểu cảm trên mặt vẫn dịu dàng, dường như đang nói một sự thật.

Trong phòng có chút dơ như đã một thời gian khá dài không quét tước.

Nguyên Phi Hòa cho dì quét dọn vệ sinh và dì nấu ăn nghỉ việc, bây giờ người vào được trong nhà, cũng chỉ có mình hắn.

Nguyên Phi Hòa vào nhà, đổi quần áo, sau đó đi vào phòng sách.

Bên trong phòng sách so với bên ngoài càng sạch sẽ hơn, hiển nhiên là được thường xuyên quét tước, Nguyên Phi Hòa đi vào trong liền ngồi xuống bàn, ghé lên đó mà ngủ.

Từ cái lần mà Nguyên Phi Hòa đi ra khỏi đường hầm kia, hắn không còn vào lại nữa, hắn ghé lên bàn một lát sau mới ngủ, nhưng lại có cảm giác trong đầu có một âm thanh bén nhọn la to.

Nguyên Phi Hòa ngủ trong chốc lát liền tỉnh, hắn ngồi dậy một lát, đứng dậy đi ra phía sau kệ sách lấy một máy quay phim, bày ra trước mặt mình.

Bíp một tiếng, tiếng máy khởi động, Nguyên Phi Hòa dựa vào lưng ghế, nhìn chằm chằm chiếc máy trước mặt mà ngơ ngẩn một lát, mới nói:

"Ngày 13 tháng 6, tôi có chút mệt mỏi."

Một đoạn dài im lặng.

Nguyên Phi Hòa lại nói:

"Tôi không biết bản thân còn có thể chờ được em ấy nữa không, tôi quá mệt mỏi rồi."

Đã không còn mục tiêu, lặp lại như thế cứ như vĩnh hằng, cũng như địa ngục.

Nguyên Phi Hòa nói:

"Hết thảy đều là do tôi sai, nhưng tôi không biết phải cứu vớt như thế nào."

Hắn nói:

"Có người nói tôi điên rồi."

Nguyên Phi Hòa nhìn chằm chằm ánh đèn đỏ trên máy quay, mất tập trung, sau đó hắn chậm rãi cúi thấp đầu, dựa đầu lên cánh tay, như muốn ngủ một giấc.

Nguyên Phi Hòa nói:

"Tôi mệt mỏi quá."

Ngày 14 tháng 6, Trần Miên Miên xuất viện.

Hôm nay là một ngày mặt trời chiếu xán lạn, Trần Miên Miên đã hồi phục rất tôi, mặt mày cũng không tái nhợt như trước nữa, mà có thêm chút huyết sắc, cô nhóc cười tươi như hoa hướng dương, vừa nhìn một cái đã cảm thấy ấm áp.

Thần sắc của Trần Trí Tường vẫn rất dịu dàng, anh ta cẩn thận mà ôm Trần Miên Miên vào trong xe, cẩn thận giúp Trần Miên Miên cài đai an toàn.

Trần Miên Miên nói:

"Anh hai, sao anh ba không đến?"

Trần Trí Tường nhíu mày, anh ta nói:

"Cậu ta có việc phải đi nước ngoài..."

Từ lần đó, sau khi Nguyên Phi Hòa đến thăm Trần Miên Miên, hắn và Trần Mưu hoàn toàn biến mất.

Sau đó, Trần Trí Tường mới biết chuyện Trần Miên Miên đã tìm được người ghép tủy thích hợp, phần lớn là công lao của Nguyên Phi Hòa, cũng bởi vì vậy nên trong lòng anh ta có một chút áy náy với Nguyên Phi Hòa, dù gì thì lần trước anh ta cũng có mắng Nguyên Phi Hòa, bảo hắn quản tốt Trần Mưu đi.

Trần Miên Miên nói:

"Anh ba đi đâu? Chuyện gì?"

Trần Trí Tường ngồi ở ghế lái, cách một hồi lâu mới thấp giọng nói:

"Anh cũng không rõ lắm."

Trần Miên Miên cắn môi, muốn nói gì đó nhưng cũng không nói ra.

Lúc đi ngang qua trung tâm thương mại, Trần Miên Miên ngồi ở ghế phụ đòi xuống xe mua quần áo mới. Sau khi cô nhóc bị bệnh thì đã rất lâu cô bé không đi dạo phố, bây giờ đã xuất viện rồi có thế nào cũng phải ra ngoài đi dạo.

Trần Trí Tường khuyên Trần Miên Miên vài câu, nhưng vẫn không thể chịu được Trần Miên Miên nũng nịu, cô nhóc ôm cánh tay của Trần Trí Tường nói chỉ đi dạo một chút thôi, một chút thôi mà....

Trần Trí Tường bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể đồng ý.

Kỳ thật, Trần Miên Miên đã hồi phục rất tốt, sau khi điều dưỡng một thời gian thì không có vấn đề gì lớn, cô nhóc vốn dĩ đã sớm xuất viện, nhưng Trần Trí Tường lại sợ cô nhóc xảy ra chuyện ngoài ý muốn mới bảo cô ở lại bệnh viện thêm một thời gian.

Lúc xuất viện, Trần Trí Tường còn đi nói chuyện với bác sĩ để xác nhận một chút chuyện cần chú ý.

Bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn, bình thường nên tập thể dục và chú ý thời gian làm việc và nghỉ ngơi, ăn uống thì nên kiêng, định kì đi kiểm tra.... Không còn gì nữa.

Trần Miên Miên và Trần Trí Tường từ trong xe bước ra, vừa mới đi đến đường phố ngay trung tâm thương mại, Trần Miên Miên thấy được một người ăn xin ven đường.

Khi cô nhóc nhìn thấy khuôn mặt của người ăn xin đó, trong nháy mắt, cô liền trừng lớn mắt nhìn chằm chằm người ăn xin đó thật lâu, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.

Trần Trí Tường cho rằng Trần Miên Miên không thoải mái, hỏi một câu sao thế.

Trần Miên Miên ngập ngừng hai câu nhưng vẫn nói không có gì.

Kết quả là, lúc sắp vào tầng bách hóa, Trần Miên Miên mới nhỏ giọng nói một câu:

"Anh hai.... Người phụ nữ vừa rồi, rất giống mẹ của anh ba."

Bước chân đi về phía trước của Trần Trí Tường dừng lại.

Giọng nói của Trần Trí Tường mang theo chút hoài nghi:

"Ai cơ?"

Anh ta có cảm giác mình hiểu sai ý của Trần Miên Miên.

Trần Miên Miên do dự nói:

"Thì là cái người ở ven đường... ăn xin đó."

Sắc mặt của Trần Trí Tường lập tức thay đổi, vừa rồi ở ven đường có một người phu nữ ăn xin, bà ta không ngừng dập đầu xuống đất, khuôn mặt đầy dầu mỡ và dơ bẩn làm người ta không muốn nhìn nhiều thêm một cái.

Trần Trí Tường nói:

"Miên Miên... em chắc chứ?"

Trần Miên Miên nói:

"Em không chắc nữa, em chỉ có cảm giác... có chút giống."

Lúc hai người nói chuyện này, thái độ của cả hai đều cực kì cẩn trọng.

Trần Trí Tường trầm mặc một lát mới nói:

"Khi về chúng ta nhìn kĩ lại một chút."

Vì thế hai người xoay người, đi đến cái nơi mà người ăn xin đang ngồi mà hai người mới vừa lướt qua.

Nhưng mà lúc này đây, cả hai không thể lừa người dối mình được nữa, Trần miên Miên nhìn chằm chằm người ăn xin đó vài phút, liền nói:

"Đúng là... bà ta."

Sắc mặt của Trần Trí Tường không được tốt cho lắm, anh ta không giao thiệp gì với mẹ của Trần Mưu, thậm chí ngay cả mặt cũng không gặp quá vài lần, chỉ là đối với người phụ nữ nhẫn tâm này rất có ấn tượng.

Sau khi Trương Thư Nhã ra tù, Trần Trí Tường còn lo bà ta sẽ tìm Trần Mưu gây phiền toái, kết quả thì đã một quãng thời gian dài không nghe thấy tin tức của bà ta nữa.

Nhưng không nghĩ rằng, bây giờ bà ta lại ở chỗ này làm ăn xin...

Trần Miên Miên nói:

"Chúng ta có cần nói cho anh ba biết không?"

Trần Trí Tường nghĩ nghĩ, vẫn lấy điện thoại ra gọi cho Trần mưu, kết quả điện thoại vang lên mười mấy tiếng chuộng đến khi tắt máy mới thôi, Trần Mưu không nhận điện thoại.

Trần Trí Tường nói:

"Cậu ta không nhận điện thoại."

Trần Miên Miên nhìn Trương Thư Nhã trong chốc lát, mới nói:

"Anh hai, em không thích mẹ của anh ba."

Trần Trí Tường tất nhiên cũng không thích.

Trần Miên Miên nói:

"Anh có còn nhớ khi anh ba về nhà chúng ta không..."

Trần Trí Tường gật đầu, khi Trần Mưu vừa đến nhà họ Trần, quả thật có thể dùng ba chữ gầy trơ xương để hình dụng, vóc dáng thấp bé không nói, ngay cả xương sườn cũng lồ lộ trên người có thể đếm được từng cái, sau đó nhà bọn họ mới bồi bổ tốt lại.

Trần Miên Miên nói:

"Chúng ta có thể mặc kệ bà ta không?"

Nếu là khi trước, Trần Miên Miên khẳng định sẽ nhịn không được mà muốn giúp Trương Thư Nhã, nhưng có lẽ vì đã trải qua cái chết, một cô nhóc từ xưa không quá thành thục giờ đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, cô bé nhìn bộ dáng bi thảm của Trương Thư Nhã, nhẹ nhàng nói:

"Đây là những gì bà ta đáng nhận được."

Trần Trí Tường ôm bả vai của Trần Miên Miên, ừ một tiếng, anh ta từ trước đến nay không thích xen vào chuyện của người khác. Nếu không phải có Trần Miên Miên thì dù cho anh ta có nhận ra Trương Thư Nhã ở đây, bước chân của anh ta phỏng chừng cũng không dừng lại chỉ một chút.

+

Trần Miên Miên nói:

"Anh hai, chúng ta đi thôi."

Trần Trí Tường ừ một tiếng, nhưng trong đầu anh ta lại có rất nhiều điều khó hiểu.

Trương Thư Nhã làm sao lưu lạc đến nỗi làm ăn xin, dựa vào tính cách vừa yếu đuối vừa tham lam của bà ta thì hẳn là nên sống chết dính vào Trần Mưu mới đúng....

Trần Trí Tường lại nhíu mày, cứ có cảm giác mọi chuyện có chút không đúng, loại cảm giác này đã xuất hiện từ cái ngày mà Nguyên Phi Hòa đến bệnh viện, chuyện này vẫn luôn làm phiền Trần Trí Tường khiến anh ta rất khó chịu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi