NGHỀ SƯ TÔN NGUY HIỂM, TA KHÔNG LÀM!

Khi trời sáng, Vân Mặc Tuyên cùng Bạch Nghiên bắt đầu đi một vòng nữa. Bạch Nghiên lúc này tâm tình thoải mái, cảm thấy đây là đi du sơn ngoạn thủy cũng không tồi.

Đi được mấy ngày, Vân Mặc Tuyên nhìn hắn đi ở phía trước suốt một đường đều rất phối hợp, liền hỏi: "Sư tôn lúc này không cảm thấy ta lạc đường nữa sao?"

Bạch Nghiên trong lòng phun tào, nếu ta thấy ngươi lạc đường thì cũng không có biện pháp a. Ai kêu ta cũng mù đường đi. Nhìn vẻ mặt Vân Mặc Tuyên đầy kiên định, hắn nói mặt trời mọc đằng tây cũng sẽ có người tin tưởng đi.

"Ngươi cứ chậm rãi mà tìm bảo vật là được, còn đại đệ tử của Tứ Luật phái có duyên thì chúng ta sẽ gặp được hắn."

Bạch Nghiên vừa nói vừa tùy tiện hái một đóa hoa cài trên đầu nhỏ của tiểu mao cầu, nghiêng đầu nhìn, cảm thấy thực là đáng yêu.

Thấy hắn tùy ý như vậy, Vân Mặc Tuyên ngược lại ngừng lại nói: "Sư tôn thoạt nhìn đối với những bảo vật kia thực biết rõ, chẳng lẽ người biết bảo vật nằm ở chỗ nào sao?"

Phi Kính Hồ, Động đom đóm, Vọng Tịch Nhai, hẳn là bảo vật ở ba chỗ này đáng giá nhất đi. Nhưng.....Bạch Nghiên nhìn trời, hắn biết được thì sao, hắn chỉ biết tên ba chỗ này không có nghĩa là hắn biết đường đi đến a, huống hồ hắn không có khả năng nói ra để lộ bản thân mình có được không.

"Ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ tìm được." Bạch Nghiên vỗ vai Vân Mặc Tuyên, một bộ dáng trưởng bối đang gửi gắm nguyện vọng đối với hậu bối. Vân Mặc Tuyên quay người về phía Bạch Nghiên, chỉ là chưa mở miệng, liền thấy hắn nhăn mày lại, tay phải mang theo chưởng phong đánh về phía dây đằng đang tiến lại đây.

Bạch Nghiên ngẩn ra, thấy tay phải Vân Mặc Tuyên dùng sức, linh lực cường đại phóng ra, dây đằng trong tay lập tức hóa thành tro.

"Đây là cái gì?"

Bạch Nghiên nhảy dựng lên, tránh thoát mấy dây đằng công kích lần nữa.

Vân Mặc Tuyên bình tĩnh trả lời: "Triền Hồn đằng, chúng ta bị bọn nó vây quanh."

Nghe Vân Mặc Tuyên vừa nói, hắn mới phát hiện xung quanh mình tất cả đều là dây leo xanh mướt, giống như rắn vậy.....Bạch Nghiên bị chính liên tưởng của mình dọa sợ tới mức nổi một thân đầy da gà, không khí xung quanh cũng trở nên âm trầm hơn.

"Bọn nó như thế nào lại công kích chúng ta?" Bạch Nghiên dùng linh lực triệu hồi Thu Thủy chặt đứt bốn năm cái dây leo.

"Triền Hồn đằng sẽ không tùy ý công kích người khác, trừ phi có người cướp lấy Triền Hồn Hoa của nó."

Triền Hồn Hoa? Bạch Nghiên đột nhiên nhớ tới đóa hoa mình tùy ý hái cắm trên đầu tiểu mao cầu, sẽ không phải là cái hoa đó chứ? Hắn quả thực muốn hộc máu, sao lại xui xẻo như vậy chứ? Hắn nên làm một công dân tuân thủ kỷ luật tốt yêu thiên nhiên hoa cỏ!

Hái hoa ngắt cỏ bị trời phạt a!

Bạch Nghiên một bên chạy tới tìm tiểu mao cầu một bên hỏi: "Ta hiện tại đem hoa trả lại cho bọn nó được không?"

Vân Mặc Tuyên lạnh lùng trả lời: "Không được, Triền Hồn hoa một khi hái xuống đối với bọn nó liền vô dụng, trừ khi bọn nó bắt đầu tu luyện lại từ đầu."

"Cho dù có trả ta nghĩ chúng còn không có biện pháp dùng."

Bạch Nghiên nhìn tiểu mao cầu đem Triền Hồn hoa nuốt vào bụng, hận không thể tiến lên tẩn cho mao cầu một cái, "ba ba" ngươi ở chỗ nào liều sống liều chết, ngươi chỉ biết ăn ăn ăn! Ngoài ăn ra ngươi không còn biết cái làm gì sao?

Tiểu mao cầu ăn xong Triền Hồn hoa, phát hiện hai mắt Bạch Nghiên đều là lửa giận, chớp chớp mắt đen nhỏ lúng túng bán manh "Chi?"

Được rồi, được rồi, hắn nhìn vẻ mặt bán manh của nó liền cam chịu. Tự mình nhặt tiểu mao cầu về nuôi liền phải đem nó nuôi tốt, còn có thể bỏ nó sao?

Một kiếm lại một kiếm chém xuống dây leo, bản thân nó công kích không mạnh, Bạch Nghiên một nhát liền đem nó chém đứt. Chỉ phiền toái ở chỗ là quá nhiều, đánh như thế nào cũng không xong, làm cả tâm cũng phiền theo.

"Mặc Tuyên, làm sao bây giờ, nhiều quá."

Vai chính ơi cứu mạng, mau nghĩ cách a.

Vân Mặc Tuyên bất đắc dĩ nói: "Sư tôn hình như rất tin tưởng ta?"

Bất luận là tìm kiếm hay hiện tại.

Bạch Nghiên trong lòng nói đương nhiên, ngươi là vai chính a, có vai chính cùng với hào quang bàn tay vàng, nếu không có lòng tin đối với ngươi, còn không bằng bây giờ từ bỏ.

Cũng may, Vân Mặc Tuyên quả thực không làm hắn thất vọng. Linh lực trong tay hắn biến hóa thành ngọn lửa màu lam, trong khoảnh khắc liền thiêu đốt hết dây leo, chỉ mất mấy giây, tất cả dây leo đều biến thành tro tàn.

Không hổ là vai chính, lợi hại.

Bạch Nghiên thở hổn hển, khen ngợi: "Đồ đệ ngoan"

Rồi sau đó hắn ngẫm lại, hỏi: "Ngươi đã có biện pháp như thế tại sao không sử dụng sớm?"

Vân Mặc Tuyên cười ngây thơ: "Không có nhớ tới."

"..................."

Ta tin ngươi mới lạ, Bạch Nghiên quay đầu đi. Sau đó hắn liền thấy một cái sơn động, cái sơn động này giấu phía sau đám dây leo vừa cháy thành tro hồi nãy, giờ mới lộ.

"Là động đom đóm."

----------***--------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi