NGHỀ SƯ TÔN NGUY HIỂM, TA KHÔNG LÀM!

Vân Không ngọc đã lấy được, còn lại chính là Phi Kính Hồ và Vọng Tịch Nhai.

Bạch Nghiên tính tính ngày, kỳ hạn một tháng đã qua một phần ba. Xem ra phải tăng tốc độ lên, chính mình đã đáp ứng Tứ Luật phái đi tìm người.

"Mặc Tuyên, chúng ta vẫn là đi nhanh lên đi. Dọc đường đều không có lấy một bóng người, ta có chút lo lắng." Đi theo phía sau Vân Mặc Tuyên, Bạch Nghiên một bên vừa đi vừa nhắc mãi.

"Sư tôn đang lo lắng điều gì?" bước chân Vân Mặc Tuyên vẫn không ngừng lại.

Bạch Nghiên thở dài nói: "Đương nhiên là lo lắng về chuyện đệ tử Tứ Luật phái, tuy rằng hắn là đệ tử thân truyền thực lực hẳn là không kém, nhưng đệ tử của Phiêu Miểu Thành chúng ta chính là ngàn dặm mới tìm được một người ưu tú, vạn nhất nổi lên xung đột...."

"Này có gì mà lo lắng, sư tôn không phải đã sớm nhắc nhở qua các đệ tử, nếu như gặp đệ tử Tứ Luật phái Thẩm Cố Minh thì không được gây thương tích sao."

"Cho nên ta mới nói là vạn nhất a." Bạch Nghiên cẩn thận phân tích, "Liền cho là như vậy, ta cũng chỉ nói qua với đệ tử nội môn, còn những đệ tử ngoại môn kia khẳng định là không biết, nếu trong số họ có người thâm tàng bất lộ, bọn họ không hợp mắt liền đánh nhau....."

"Sư tôn" Vân Mặc Tuyên ngừng lại, "Người tựa hồ thực quan tâm tới đệ tử Tứ Luật phái kia?"

Bạch Nghiên không kịp dừng lại, liền đụng đầu vào sau lưng Vân Mặc Tuyên.

"Không có a, ta chỉ sợ là khó giải thích với người của Tứ Luật phái."

Ngây ngốc một giây, Bạch Nghiên xoa xoa cái trán cười gượng. Trong lòng lại nghĩ không đâu vào đâu, nhìn Vân Mặc Tuyên rất gầy, không nghĩ tới dáng người còn khá tốt, trên lưng đều có cơ bắp.

"Ta nhớ rõ ràng ngay từ đầu sư tôn đối với người của Tứ Luật phái trả lời rất cường ngạnh."

"Không phải ta sợ bọn họ, nhưng nghĩ lại Phiêu Miểu Thành vẫn là nên dĩ hòa vi quý, có thêm một môn phái đối địch không có chỗ nào tốt cả." Bạch Nghiên nghĩ đến tình cảnh của mình, cảm thấy có thể thanh tịnh thì nên thanh tịnh.

Vân Mặc Tuyên đoán được tâm tư của hắn, "Sư tôn yên tâm, đệ tử tuyệt đối sẽ không cho người Tứ Luật phái tới quấy rầy sự thanh tịnh của sư tôn, ta đảm bảo máu của bọn họ sẽ không bắn tới đại môn Phiêu Miểu Thành."

Trong lòng hoàn toàn câm nín, Bạch Nghiên cảm thấy tư duy của mình và Vân Mặc Tuyên hoàn toàn ở hai thế giới khác a.

Cho nên hắn vẫn không thể hiểu được vai chính đang cho một cái đảm bảo sao? Chỉ là nghe có chút huyết tinh.....

Đột nhiên nói đến máu bắn tung tóe gì gì đó, đối với một vai chính mà nói thì không phải quá bạo lực đi.

Chuyện này lại nói sau đi, rốt cuộc là bàn tay vàng Vân Mặc Tuyên cũng phát huy tác dụng, chỉ mới thời gian một ngày bọn họ liền tới Vọng Tịch Nhai rồi.

Liếc mắt nhìn, trên không trung Vọng Tịch Nhai trống rỗng, bên dưới chỉ có một khối đá nho nhỏ khắc ba chữ cứng cáp hữu lực "Vọng Tịch Nhai".

Xem ra không có gì cả, bất quá trọng điểm cũng không phải nơi này, tới Vọng Tịch Nhai thứ chân chính muốn tìm chính là tịch dương (hoàng hôn).

Nhìn những đám mây trên không trung, quanh năm suốt tháng đều không thấy mặt trời, quanh quẩn chỉ có những đám mây hoàng hôn biến ảo mỹ lệ.

Đỏ như ngọn lửa, rực rỡ như vàng, tím như mộng ảo, đỏ thẫm như từng sợi mây.

Mỗi loại hoàng hôn đều có từng sắc thái khác nhau, nhưng mỗi cái đều có cảnh ngộ khác nhau, đi vào cảnh ngộ nào liền quyết định ngươi có thể đạt được cái gì.

Hiện tại cái mà bọn họ thấy chính là hoàng hôn đỏ thẫm.

"Thật xinh đẹp." Bạch Nghiên nhịn không được tới gần, từng đám mây đỏ thẫm, giống như ánh nến cùng hương rượu ấm men say.

"Này còn chưa phải là cái đẹp nhất, đẹp nhất chính là màu tím mân côi, thay đổi dần theo thời gian, tựa như mộng ảo." Vân Mặc Tuyên đứng phía sau Bạch Nghiên nói, "Mà chúng ta đợi chính là cái đó."

Đang ngồi nhìn mây, Bạch Nghiên cảm thấy có chút si mê, hắn thậm chí còn không chú ý đến Vân Mặc Tuyên vì sao lại biết cái mà bọn họ đợi chính là hoàng hôn màu tím.

Tiểu mao cầu trong ngực cũng híp nửa mắt nhìn ánh hoàng hôn chậm rãi trôi, một lát sau, như là chờ tới cái gì, đột nhiên hướng phía dưới nhảy xuống.

Bạch Nghiên chỉ cảm thấy ấm áp trong tay bỗng nhiên biến mất, không kịp suy nghĩ nhiều liền theo tiểu mao cầu nhảy xuống.

"Không ổn".

Tay Vân Mặc Tuyên cọ qua góc áo, chỉ thiếu chút nữa. Thật vô dụng, hoàng hôn trong nháy mắt biến thành màu tím, hiện tại Vân Mặc Tuyên nhảy xuống bọn họ cũng sẽ không ở cùng cái cảnh ngộ.

Vân Mặc Tuyên nhăn mi lại, không do dự, liền thả người nhảy xuống hoàng hôn màu tím, nếu không ở cùng cảnh ngộ, thì ít nhất lối ra là cùng một chỗ đi, chỉ cần nhanh một chút có lẽ sẽ gặp nhau ở lối ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi