NGHỀ SƯ TÔN NGUY HIỂM, TA KHÔNG LÀM!

Mặc dù Khô hải có từ 'hải', nhưng cũng không phải là 'biển' thật sự, mà 'Khô hải' thật sự chính là một biển hoa rộng lớn có đầy các loại hoa khác nhau. Những linh hoa đó màu sắc khác nhau, cũng không được ai tỉ mỉ chăm bón, tất cả đều là tùy ý sinh trưởng nhưng dù là mọc lộn xộn khắp nơi cũng tạo nên mỹ cảnh khiến người khác không thể rời mắt.

"Các ngươi có biết tại sao hoa ở nơi này nở rộ như vậy không?" Phương Linh Nguyệt ngồi xổm xuống cẩn thận hái một đóa rồi ngửi, không đợi bọn họ trả lời liền nói, "Bởi vì nơi này chôn xuống vô số bạch cốt của linh tu, đây cũng là nguyên nhân mà nơi này gọi là 'Khô hải'.

"Vô số bạch cốt?" Bạch Nghiên cúi đầu, bên dưới một gốc cây có hoa đỏ như máu ẩn ẩn có thể thấy được bạch cốt phía dưới.

"Đừng sợ, đều là xương cốt đã lâu rồi, cho dù có mới cũng không nhiều lắm, ta ở nơi này dưỡng hoa cũng chỉ vì nơi này có nhiều bạch cốt của linh tu nên linh lực dồi dào, thích hợp trồng hoa." Phương Linh Nguyệt nhoẻn miệng cười, đem đóa hoa trong tay tuy ý cài bên tai.

Hoa đẹp xứng mỹ nhân vốn nên là một cảnh tượng đẹp đến rung động lòng người, nhưng hai người một thú ở đây đều không thưởng thức nổi.

Một mảnh rừng hoa lớn như vậy mà lại mọc trên vô số bạch cốt thi hài, có thể tưởng tượng được nơi này từng là địa ngục nhân gian như thế nào, thế nhưng Phương Linh Nguyệt lại có thể nói một cách lãnh đạm như vậy, còn đem nơi này dùng để dưỡng hoa.

Nhìn ý cười khuynh thành của người trước mắt, Bạch Nghiên cảm thấy so với Khô hải thì Phương Linh Nguyệt ngược lại càng làm người khác cảm thấy sợ hãi hơn.

Phương Linh Nguyệt không có để ý tới ánh mắt của bọn họ, tiếp tục nói: "Ta ở bên trong nơi này trồng một gốc cây gọi là Linh Nguyệt thảo, chỉ có một gốc duy nhất, các ngươi đem nó tới tìm ta, ta mới tính là qua cửa."

"Nhiều hoa như này biết tìm như thế nào?" Huống hồ bọn họ căn bản không biết Linh Nguyệt thảo trông như thế nào.

"Linh Nguyệt thảo là cây duy nhất có màu đen, chỉ có ngọn cây mới có một chút ánh bạc. Xung quanh nó thường mọc những đóa Bất Tố hoa đỏ rực như này." Phương Linh Nguyệt chỉ vào đóa hoa đỏ rực tiên diễm ban đầu Bạch Nghiên nói, "Nếu gặp được một mảng Bất Tố hoa lớn, vậy chứng tỏ các ngươi cách Linh Nguyệt thảo không xa."

Vân Mặc Tuyên bước vào Khô hải: "Ta đáp ứng ngươi."

Bạch Nghiên vội nói: "Ta cũng đi, hai người tìm sẽ nhanh hơn một chút."

"Có thể, nhưng mao cầu này chỉ có thể lưu lại." Phương Linh Nguyệt chỉ vào tiểu mao cầu nói, "Ta một mình ở lại chờ các ngươi cũng không khỏi quá nhàm chán đi, mao cầu này tuy rằng có hơi ngu ngốc, nhưng miễn cưỡng dùng nó để gϊếŧ thời gian cũng được."

"Chi!" Tiểu mao cầu bi phẫn tới cực điểm, nữ nhân này là đang 'công kích thân thể của thú' a.

Bạch Nghiên khó xử nhìn tiểu mao cầu, mao cầu từ trong lòng ngực hắn nhảy ra, móng vuốt nhỏ đặt trên mặt đất: "Nghiên Nghiên, các ngươi mau đi, cứu tiểu Ngọc nhi là quan trọng nhất."

"Tiểu mao cầu ngươi yên tâm, chúng ta sẽ nhanh trở về thôi." Bạch Nghiên ngồi xổm xuống trấn an tiểu mao cầu.

"Ta còn không phải yêu quái, có thể ăn thịt nó sao, đi mau đi mau, bị các ngươi quấy rầy lâu như vậy ta cũng thật mệt mỏi." Phương Linh Nguyệt hướng tiểu mao cầu vẫy vẫy tay, "Tiểu mao cầu, tới đây."

Bạch Nghiên và Vân Mặc Tuyên hướng chỗ sâu trong biển hoa mà đi, Phương Linh Nguyệt khẽ vuốt Bất Tố hoa cười không rõ ý vị. Nàng nhìn bóng dáng hai người đi xa, sau đó chậm rãi thu lại ý cười, ngữ khí kiều mị nguyên bản lập tức thay đổi, hướng tiểu mao cầu nói: "Sí Vụ, ta muốn cùng ngươi nói một chuyện, là chuyện về tộc săn thú."

Trong Khô hải ngập tràn mùi hoa, lại không giấu nỗi mùi huyết tinh của nơi này. Bạch Nghiên mỗi một bước đi đều nỗ lực làm cho bản thân quên đi cảm giác bước trên con đường xương cốt không bằng phẳng này.

"Ta cảm thấy Phương Linh Nguyệt sẽ không dễ dàng để chúng ta tìm một gốc linh thảo đơn giản như vậy." Bạch Nghiên nhớ tới biểu tình không vui của Phương Linh Nguyệt khi Vân Mặc Tuyên nhắc tới Linh Lan Hoa, liền cảm thấy việc tiểu mao cầu lưu lại trong lòng càng thêm bất an.

Chỉ riêng việc tìm một gốc linh thảo cũng không khỏi quá mức đơn giản, hắn không tin Phương Linh Nguyệt lại dễ dàng cho bọn họ qua cửa.

Vân Mặc Tuyên một bên quan sát bốn phía nơi Bất Tố hoa sinh trưởng, một bên nói: "Sư tôn không cần lo lắng, có ta ở đây sẽ không có nguy hiểm."

Bạch Nghiên đỡ trán, chính là vì biết ngươi là vai chính, ngươi lợi hại nhất, nhưng bởi vì ngươi là vai chính nên chuyện ngoài ý muốn mới nhiều a. Bạch Nghiên khảy khảy một đóa Bất Tố hoa phía trước mặt, Bất Tố hoa này có điểm giống với Bỉ Ngạn hoa mà hắn nhìn thấy trên mạng, mang theo mùi hương làm say lòng người.

"Sư tôn, bên này."

Vân Mặc Tuyên rất nhanh tìm được phương hướng muốn đi, dọc đường đi Bất Tố hoa ngày càng nhiều, nở càng lúc càng tiên diễm, mùi hoa dần dần nồng đậm, cái loại hương làm say lòng người vô thanh vô tức lan từ chóp mũi đến trong lòng.

Loại cảm giác này cũng không tính là tệ, Bạch Nghiên chớp chớp mắt, ở trong nháy mắt phảng phất có một đoạn hình ảnh lóe lên, quá nhanh, giống như tia sáng chợt lóe, hắn liền một chút cũng không bắt kịp.

Mùi hoa này bên trong sẽ không có cái gì quái dị đi, tỷ như mê dược hay gì gì đó. Bạch Nghiên lắc lắc đầu, ngoại trừ trong cái nháy mắt kia cũng không xuất hiện thêm cái gì kỳ quái khác.

"Mặc Tuyên, ngươi có cảm thấy mùi hoa này có vấn đề không?" Không yên tâm, Bạch Nghiên lại hỏi Vân Mặc Tuyên.

"Không có." Vân Mặc Tuyên xoa xoa giữa chân mày nói, "Ít nhất ta xác định nó không có hại đối với chúng ta."

Có lẽ là mình trông gà hóa cuốc, Bạch Nghiên nỗ lực khiến bản thân bỏ qua mùi Bất Tố hoa quanh quẩn bên người.

Khi một mảng Bất Tố hoa xuất hiện trước mặt bọn họ, ở giữa mảng hoa đỏ rực Bạch Nghiên dễ dàng thấy một gốc cây phong lan màu đen quỷ dị, ngọn cây có ánh bạc sáng như ánh trăng, đúng là Linh Nguyệt thảo bọn họ muốn tìm.

"Đơn giản như vậy sao?" Bạch Nghiên không thể tin được, bọn họ tìm còn không đến thời gian một ngày.

Vân Mặc Tuyên nhìn cây linh thảo kia tựa như có chút chần chờ, xung quanh không có động tĩnh gì, một chút gió nhẹ cũng không mang theo tia lạnh thấu xương.

"Ta đi lấy." Vân Mặc Tuyên chỉ chần chờ một lát, hắn tự tin là vì nơi này đối với hắn không có chút uy hiếp nào.

Trong một khắc Linh Nguyệt thảo tới tay, Khô hải rung chuyển, tựa như oán niệm của trăm ngàn bộ xương khô tích tụ đã lâu trong nháy mắt bùng nổ. Trong không khí mùi của Bất Tố hoa trộn lẫn với vài phần huyết tinh, tiếng nức nở trong gió như có như không, thê lương u oán.

Bạch Nghiên che lại lỗ tai, âm thanh này làm đầu hắn đau muốn nứt ra, trong đầu hình ảnh nguyên bản không bắt kịp dần dần trở nên rõ ràng.

Đỏ, màu đỏ như máu, nhuộm đỏ tầm mắt. Thi cốt trước mặt, chỉ có duy nhất một người cô độc đứng trong vũng máu, máu bắn trên bạch y, thanh kiếm trắng như tuyết đang tắm đầy máu, vì ngược sáng nên không thể nhìn thấy rõ bộ dáng. Ánh tà dương phía chân trời làm người lóa mắt, tiếng kêu thê thảm càng trở nên rõ ràng bên tai.

Đầu đau quá, cảnh huyết tinh trong đầu cùng Bất Tố hoa đỏ rực trước mắt, thân ảnh kia rất quen thuộc, nhưng hắn nghĩ không ra, Bạch Nghiên cảm thấy linh hồn mình và thân thể sắp bị xé toạc ra.

Trong khoảnh khắc Vân Mặc Tuyên lấy được Linh Nguyệt thảo, hắn cũng nghe được tiếng than ai oán đó, nhưng cũng không có cái gì không khỏe, ngược lại mùi Bất Tốt hoa nhàn nhạt làm say lòng người kia khiến hắn đột nhiên hoảng hốt.

Suy nghĩ trở nên hỗn loạn, Vân Mặc Tuyên nhanh chóng hành động, u lam Minh Hỏa đốt cháy hết thảy Bất Tố hoa xung quanh, màu đỏ của hoa xen lẫn màu lam của Minh Hỏa hóa thành tro tàn, nhưng hương hoa ngược lại càng tăng lên, trở nên nồng đậm quỷ dị.

Bên ngoài Khô hải, Phương Linh Nguyệt cùng tiểu mao cầu một người một thú lạnh mặt đối mắt, cảnh tượng như vậy nhìn thật buồn cười, nhưng bầu không khí lại trở nên căng thẳng.

"Ngươi muốn nói cái gì." Tiểu mao cầu vẫn là bộ dáng nhuyễn manh như cũ, nhưng âm thanh lại trở nên hung ác hơn.

"Đừng khẩn trương, ta chỉ là muốn giúp ngươi một chút thôi." Thấy ánh mắt không tin của tiểu mao cầu, Phương Linh Nguyệt nhấp môi cười, "Đương nhiên, chuyện này cũng là giúp bản thân ta."

----------✿byhanako❀-----------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi