NGHỀ SƯ TÔN NGUY HIỂM, TA KHÔNG LÀM!

Mọi thứ dường như càng ngày càng trở nên tồi tệ hơn, ít nhất đối với Bạch Nghiên thì chính là như vậy.

Khi vừa mới tới thế giới này, điều duy nhất mà hắn nghĩ tới đó là yên phận mà sắm vai nhân vật Vấn Thanh chân nhân này, trân quý sinh mệnh, rời xa nhân vật chính. Nhưng về sau, Bạch Nghiên cảm thấy hắn có chút động tâm với Vân Mặc Tuyên, thế nên hắn mới từ chối ý tốt của Tô Nhiễm Dao, bỏ lỡ cơ hội trở về thế giới thật.

Chỉ là cho tới bây giờ, rõ ràng là hắn còn chưa có làm gì, vậy mà Vân Mặc Tuyên đã hắc hóa rồi. Những cái khác thì không nói trước được, đến ngay cả giải thích cũng không cho hắn cơ hội để giải thích....

Có lẽ hiện tại, đối với Vân Mặc Tuyên mà nói, chỉ có hành động mới là cách giải thích tốt nhất.

Bạch Nghiên vừa xoa xoa eo vừa day day trán, hắn cảm thấy hết thảy mọi chuyện đều quá mức mơ hồ. Đây không phải là cái kết mà hắn muốn! Hắn không muốn suốt ngày cứ bị nhốt trong gian phòng tối tăm ủ rũ!

Bạch Nghiên ngọ ngoạy đấu tranh liều chết nói: "Mặc Tuyên, ngươi nghe ta nói...."

"Ân, sư tôn, nhấc chân lên một chút." Vân Mặc Tuyên dùng hành động biểu thị hắn căn bản không nghe lọt tai.

Bạch Nghiên tức giận nhịn không được đá hắn một cái, nhưng lại bị Vân Mặc Tuyên túm lấy cái chân đang giơ lên, kéo xuống, thân dưới hai người càng dính chặt lại với nhau.

"Ngươi làm vậy thì có ý nghĩa gì chứ! Ta biết ngươi cũng giống như ta. Bây giờ ngươi trọng sinh lại một đời, là muốn báo thù những người trong quá khứ đã từng phụ người sao? Vậy còn ta thì sao? Hiện tại ta là Bạch Nghiên, cũng không phải là Bạch Nghiên trước kia. Ngươi còn muốn đối xử với ta như thế nào nữa?"

Vân Mặc Tuyên cắn lên một bên gáy của Bạch Nghiên, ghé sát vào bên tai hắn khẽ nói: "Là yêu, cũng là hận. Yêu tất cả những gì thuộc về người, hận người trong lòng không có ta, vẫn như cũ luôn muốn rời khỏi ta."

Vấn đề của Hàn Ảnh Kiếm vẫn chưa được giải quyết, Vân Mặc Tuyên vẫn phải rời khỏi Phiêu Miểu Thành một chuyến.

Hắn ôm Bạch Nghiên bởi vì mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, trong lòng do dự không biết có nên mang Bạch Nghiên đi cùng hay không.

Nhưng, hắn vẫn là nên để Bạch Nghiên ở lại Phiêu Miểu Thành thì tốt hơn, bên ngoài ngày càng xảy ra nhiều biến cố nguy hiểm.

"Sư tôn, ta sẽ sớm trở về. Nhưng trước khi ta đi, ta sẽ giải quyết chiếc lục lạc loạn hồn linh có vấn đề này." Người đã đưa chiếc lục lạc này cho Bạch Nghiên, Vân Mặc Tuyên đã sớm đoán được. Từ khi trở về, người tiếp xúc với Bạch Nghiên chỉ có hắn và Diệp Phong.

Diệp Phong a.....

Biết ra tay từ chỗ Bạch Nghiên, hành động của Phệ Tâm Ma cũng không tính là chậm đi. Tóm lại, tốt hơn hết vẫn là nên giải quyết Diệp Phong trước.

Sau khi Vân Mặc Tuyên rời khỏi Phiêu Miểu Thành, Vấn Nhai chân nhân không thể không rời khỏi căn phòng nhỏ của mình tìm tới cầu chưởng môn giúp đỡ. Chuyện của Bạch Nghiên hắn chỉ lờ mờ biết được một chút, nhưng từ đầu tới cuối cũng chưa thể hỏi được một câu nào, chỉ đành đứng nhìn tiểu nô kia ra ra vào vào căn phòng của Bạch Nghiên, mà cái tiểu nô kia chỉ nghe lời của Vân Mặc Tuyên, hỏi cái gì hắn cũng nói không biết.

"Sư huynh vẫn ở trong căn phòng đó, mỗi ngày đều có tiểu nô đều tới đấy dọn dẹp, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Vấn Nhai chân nhân thở dài, hắn vẫn nên chuyên tâm ứng phó đám người Võ pháp chân nhân thôi...

Lúc Bạch Nghiên phát hiện Diệp Phong đã bị đổi, thì kể từ ngày đó Vân Mặc Tuyên cũng biến mất không thấy đâu, kế hoạch ban đầu của hắn cũng coi như thất bại rồi. Hiện tại tiểu nô mới này hỏi hắn cái gì hắn cũng không trả lời, nếu không phải có mấy việc thiết yếu cần phải hỏi, Bạch Nghiên còn tưởng rằng hắn là người câm.

Hiện tại, cục diện đang lâm vào cảnh bế tắc thì bỗng có một người mặc áo đen nhìn không rõ mặt xuất hiện trước mặt Bạch Nghiên.

"Ngươi là ai?" Bạch Nghiên nhướng mày, người trước mặt này không biết là địch hay bạn.

"Ta tới đây để cứu ngươi, không phải Diệp Phong đã nói rồi sao?" Người áo đen trông có vẻ không muốn nhiều lời, "Đi nhanh đi, nếu chậm liền không kịp nữa."

Bạch Nghiên đứng lên nhưng không đi theo. Diệp Phong vốn là kẻ đáng nghi, thế nên người trước mắt này cũng không thể tin, "Ta không cần, đa tạ các ngươi. Ta còn có chuyện muốn giải quyết rõ ràng với Vân Mặc Tuyên."

Người áo đen dường như không ngờ rằng Bạch Nghiên sẽ từ chối, hắn sốt ruột nói: "Hắn nhốt ngươi ở đây, ngươi còn dung túng cho hắn làm chuyện bất chính như vậy sao?"

Bạch Nghiên trong lòng nghĩ 'Ở lại đây còn an toàn hơn là đi theo một kẻ không biết là địch hay bạn', hắn chỉ nói "Nội tình của Phiêu Miểu Thành ta sẽ tự mình giải quyết. Đa tạ các hạ đã mạo hiểm tới đây, nhưng xin các hạ vẫn nên trở về đi....."

"Ngươi rượu mời không uống, lại thích uống rượu phạt."

Người áo đen này chính là Tế An. Kết giới mà Vân Mặc Tuyên lưu lạc rất gian xảo, thật vất vả lắm hắn mới phá được, mà hiện tại cái người đoạt xá của hắn này còn không chịu đi?

Không nhịn được cơn tức giận, Tế An vung tay lên, Bích Oánh núp trong bóng tối đi ra, trong tay còn đang túm chặt Vấn Nhai chân nhân. 

"Quả nhiên các ngươi không phải là người tốt lành gì." Bạch Nghiên nhìn ánh mắt đang cố ra hiệu của Vấn Nhai chân nhân, nhưng vẫn như mấy lần trước hắn vẫn không hiểu được ý tứ trong đó, Bạch Nghiên lại nhìn về phía Tế An nói, "Các ngươi muốn làm gì?"

Tế An chỉ vào Vấn Nhai chân nhân đang nằm trong tay Bích Oánh : "Ta cho ngươi hai lựa chọn. Một là, hiện tại ngoan ngoãn đi theo bọn ta, bảo trụ tính mạng cho toàn bộ Phiêu Miểu Thành. Hai là, nếu ngươi chọn cách phản kháng, đợi sau khi bọn ta gϊếŧ sạch toàn bộ rồi lại bắt ngươi sau. Nhưng ta hi vọng ngươi chọn cách thứ nhất, bởi vì ta không muốn lãng phí quá nhiều thời gian."

Bọn họ ở đây lâu như vậy mà Vân Mặc Tuyên vẫn chưa xuất hiện, Bạch Nghiên đoán chừng chỉ sợ hắn đã rời Phiêu Miểu Thành có việc rồi, thế nên mới tạo cơ hội cho đám người này lợi dụng.

Không biết bao giờ Vân Mặc Tuyên mới quay trở lại, nếu bây giờ động thủ, mà hắn lại không biết lai lịch của đối phương, ngay cả Vấn Nhai chân nhân cũng rơi vào tay bọn họ, chắc hẳn cũng không phải người dễ đối phó gì.

Cứ kéo dài thời gian cũng không phải là cách hay. Người áo đen thoạt nhìn cũng không phải là hạng người kiên nhẫn gì. Bạch Nghiên nhìn Vấn Nhai chân nhân bị Bích Oánh vẽ ra vệt máu trên cổ, liền vội nói: "Từ từ, ta đi cùng các ngươi. Mau thả người."

"Ngươi chọn đúng rồi đấy, đi thôi." Người áo đen vừa nhấc tay, Bích Oánh liền đẩy Vấn Nhai chân nhân ra, trở tay trói chặt Bạch Nghiên lại.

Cuối cùng Bạch Nghiên bị đưa tới Vô tận chi cảnh, lúc đi ngang qua Địa chi cảnh, hắn liền đoán được chủ mưu phía sau người áo đen có khả năng chính là Phệ Tâm Ma. Chỉ là Bạch Nghiên không hiểu, Phệ Tâm Ma muốn gặp hắn để làm gì, chẳng lẽ giống như trong nguyên tác, muốn hợp tác với mình để đối phó Vân Mặc Tuyên sao?

Đến khi bọn họ tiến vào Thiên chi cảnh, trước mắt là một vùng đất hoang vắng phủ đầy tuyết, chỉ có duy nhất một miệng giếng cổ kỳ dị nằm đó. Trong lúc hắn đang nghi ngờ, thì Tế An lại hướng miệng giếng cung kính nói, "Tôn chủ, người đã đưa tới..."

Bạch Nghiên có chút bất ngờ, Phệ Tâm Ma này chẳng lẽ là một cái giếng? Hay là, hắn bị phong ấn trong cái giếng này?

"Ngươi là kẻ có thể đoạt xá người khác sao?"

Những lời này của Phệ Tâm Ma khiến tâm hắn trầm xuống. Tại sao Phệ Tâm Ma lại biết được?

"Ngươi không cần quá kinh ngạc, dù sao thì tên Bạch Nghiên chân chính bây giờ còn đang đứng cạnh ngươi đấy."

"Cái gì?" Bạch Nghiên nhìn về phía người áo đen đang đứng một góc. Người áo đen khi nghe thấy lời này xong, ánh mắt cũng không mấy thân thiện. 

"Ngươi là Bạch Nghiên?" thì ra Bạch Nghiên vẫn còn sống, vậy thân thể này là......

Âm thanh trong giếng một lần nữa truyền tới: "Thế nào? Cảm thấy kỳ quái sao? Thân thể này là bản tôn ban cho hắn, là bản tôn cho hắn một cuộc sống mới."

Tế An quỳ xuống nói: "Đa tạ tôn chủ, chỉ là Tế An đã sớm không còn lưu luyến gì với cái thân thể vô dụng trước kia. Bạch Nghiên đã sớm chết, hiện tại chỉ còn có duy nhất một mình Tế An mà thôi."

"Biết rồi."

"Chỉ là bản tôn rất hiếu kì ngươi làm sao có thể chiếm cứ thân thể của hắn. Phương pháp đó có thể tùy ý sử dụng sao? Hay là chỉ có ngươi mới có thể sử dụng?"

Dường như Phệ Tâm Ma rất có hứng thú với việc làm sao hắn có thể chiếm cứ thân thể của người khác. Xem ra trước đây đại lục An Lạc chưa từng xuất hiện sự việc đoạt xá, nhưng hắn nên giải thích thế nào đây? Cho dù hắn nói thật, liệu Phệ Tâm Ma có tin không?

"Trả lời câu hỏi của bản tôn."

"Ta không biết ngoài ta ra thì có ai làm được hay không, cũng không biết làm sao ta đến đây được. Nhưng nếu như các ngươi nhất định muốn biết cái gì đó, thì ta nói thẳng đây chỉ là việc ngoài ý muốn."

"Ngoài ý muốn?"

"Ta nói có thể ngươi không tin nhưng ta không phải là người ở thế giới này." Bạch Nghiên nói.

"Không phải người ở thế giới này......" Phệ Tâm Ma lẩm bẩm.

"Không sai." Bạch Nghiên gật đầu nói, "Thế giới của ta ở một nơi rất xa, người sống ở đó không khác gì với người ở đại lục An Lạc, nhưng kỳ thực lại rất khác nhau. Ở đây, các ngươi dựa vào linh lực, nhưng ở chỗ ta mọi người đều sử dụng khoa học kỹ thuật."

"Chỗ ngươi nói có phải có máy bay và ô tô?"

"Làm sao ngươi biết được?" Lần này Bạch Nghiên thực sự kinh ngạc, chẳng lẽ Phệ Tâm Ma....

"Các ngươi lui xuống trước đi." Lời này là nói cho Tế An và Bích Oánh.

Tế An do dự một chút rồi cùng Bích Oánh quay người rời đi, hiện tại nơi này chỉ còn một mình Bạch Nghiên.

Trong lúc Bạch Nghiên đang vô cùng bối rối, miệng giếng bỗng xuất hiện một hư ảnh. Là hình dáng của một thiếu niên, nhưng đáng tiếc, trên gương mặt xinh đẹp đó lại xuất hiện hoa văn bụi gai màu đen.

"Ngươi....."

"Bản tôn tên Phù Ly, là Phệ Tâm Ma mà các ngươi hay gọi." Phù Ly đánh giá Bạch Nghiên một lát rồi nói, "Ngươi lại đây."

Bạch Nghiên bước lên một bước, nói: "Ngươi, ngươi cũng xuyên tới sao?"

"Bản tôn không biết ngươi đang nói cái gì, nhưng theo ý của ngươi là hai thứ mà bản tôn vừa nói chính là đồ vật ở thế giới kia?"

"Đúng vậy." Bạch Nghiên bình tĩnh trở lại, Phệ Tâm Ma không phải là người xuyên tới, vậy tại sao hắn lại biết được ô tô và máy bay? Hai món đó chỉ có ở thế giới hiện đại mới có mà.

Phù Ly nhìn Bạch Nghiên đang nghi hoặc, nói: "Thật lâu trước kia có một người từng nói cho bản tôn biết."

"Vậy người đó đâu rồi?"

"Đã đi rồi." Phù Ly nói, "Vì tiêu diệt đại kiếp do Ly Uyên để lại."

"Là vị cứu tinh xuất hiện trước Chúc An?"

"Vị cứu tinh?" Phù Ly cười lớn, "Cũng có thể nói là như vậy. Trước kia sư huynh bản tôn cũng nghĩ hắn làm như vậy là vì muốn cứu thế giới, mới đem ta phong ấn ở nơi này. Bất quá, sư huynh đã sai rồi, nếu hắn quả thực muốn cứu thế giới thì đã không để ta còn tồn tại trên đời này."

Sư huynh? Là nói Chúc An sao? Tại sao Chúc An và Phệ Tâm Ma lại là huynh đệ? Vậy người kia là ai?

Bạch Nghiên lại hỏi: "Không phải ngươi nói người kia đã sớm đồng vu cùng Ly Uyên sao? Ngươi nói hắn rời đi là có ý gì? Chẳng lẽ hắn không chết mà đã quay trở lại thế giới kia sao?"

"Hắn không chết. Bản tôn tin tưởng rằng hắn sẽ không chết." Phù Ly phản bác lại lời Bạch Nghiên nói. Hắn đã đồng ý với sư huynh rồi, hắn chỉ tạm thời rời đi mà thôi.

Bạch Nghiên đỡ trán, dằng co cả nửa ngày trời cũng không biết hắn kia còn sống hay đã chết. Bất quá hắn còn biết được người kia cũng là người xuyên tới, ắt hẳn sẽ để lại một ít manh mối đi.

"Ngươi cùng người kia có quan hệ gì, tại sao hắn lại nói cho ngươi biết?" Bạch Nghiên lại hỏi tiếp.

"Hắn là sư phụ của bản tôn. Là hắn đã thu lưu bản tổn và sư huynh." Phù Ly phớt lờ vẻ mặt kinh ngạc của Bạch Nghiên, tiếp tục nói "Chỉ là cho tới bây giờ, hắn vẫn không chịu thừa nhận chúng ta, hắn nói đời này hắn chỉ thu nhận duy nhất một đồ đệ mà thôi."

----------✿byhanako❀-----------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi