NGÔ HOÀNG VẠN TUẾ, VẠN VẠN TUẾ

Nàng dĩ nhiên là giật mình hoảng sợ, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đôi giản mâu của hắn gần trong gang tấc, tựa như phản chiếu màu xanh dưới cây mây này, sắc mặc có bảy phần trầm túc, ba phần mềm mại.

"Bệ..."

Trong miệng chỉ vừa phát ra nửa chữ, cánh tay hắn liền dời xuống vòng qua hông nàng, dùng lực một chút, mang nàng đi về phía cửa sau Địch phủ. Càng đi càng nhanh, càng đi càng tối.

Hoa cỏ đá vụn làm vướng víu bước chân, bên ngoài cửa sảnh mười hai phiến đèn lồng lưu ly kim ti tỏa ra ánh sáng rực rỡ kia cũng dần dần giống như sương mù lơ lửng trong không trung, trên vai chỉ còn lại nhàn nhạt chút ánh trăng.

Nàng bị hắn kéo đi, không tiếng động theo hắn đi về phía trước.

Không phải không muốn vùng vẫy thoát khỏi, chỉ là biết rõ tính tình của hắn, cho dù phản kháng cũng vô dụng, mà hắn có thể chính xác tìm được nàng như thế, cho thấy tối nay đã có ý định đến tìm nàng.

Chuyện khác người như vậy, hắn cũng không phải mới làm một hai lần, quân uy thể diện ở trong mắt hắn cũng không tính là phép tắc gì, không có trực tiếp đăng môn Mạnh phủ tìm nàng, đã là cấp cho nàng đủ mặt mũi rồi.

Vừa ra khỏi cổng sau Địch phủ, chiếc mã xa hoa quý do sáu thất ngự mã kéo kia cũng khiến nàng bị dọa không dám leo lên.

Tuy biết hắn hành sự thường không thuận theo lẽ thường, nhưng hắn xuất cung xưa nay đều là khinh tòng giản hành, nàng còn chưa từng thấy có lúc nào hắn lại xuất hành một cách rêu rao như vậy.

Cuối mùa thu gió đêm thấm lãnh, nàng hít phải một ngụm gió lạnh vào bụng, đầu lại có chút choáng váng.

Bên kia đã có hai cái hoàng y thi vệ nhanh tay lẹ mắt mà đem thượng mã đắng* dời đến trước gót chân nàng, chắp tay khom lưng, không nói lời nào đứng phía sau lưng nàng.

*Thượng mã đắng: ghế dùng để leo lên xe ngựa

Được rồi, trong lòng nhóm nội thị cận giá kia lúc này cũng không biết đang nghĩ gì tại sao lại nhìn nàng như vậy, đối với nàng lại không giống như đối với quan lại ngoại triều, ngược lại giống như người trong cung hơn, làm sao lại có chuyện như vậy?Ánh mắt nàng không khỏi có chút lạnh xuống, đứng thẳng tắp, nói: "Xa giá của phủ thần vẫn còn chờ ở ngoài cửa Địch phủ."Hắn hơi đưa mắt ra hiệu, lập tức có người xoay người rời đi.Một nhà Địch phủ hỉ sự long trọng phồn uy, khiến con đường chật hẹp bên ngoài đại môn xe ngựa chen chúc, đầu đuôi nối liền, cho dù là tìm được xa giá Mạnh phủ rồi sai chạy tới đây, chỉ e là tiệc rượu tan rồi cũng chưa đi được.Nàng liền bất đắc dĩ thở dài, rồi mới ngẩng đầu đi nghênh đón ánh mắt của hắn, tận lực đem thanh âm hạ xuống nói: "Bệ hạ lại phải đứng ở chỗ này chờ thôi."Nàng tối nay rơi vào tay hắn, dù sao cũng chỉ cần y theo hắn là được.Hắn khẽ giương cằm, màn xe ngựa kia liền bị người vén lên, hắn nghiêng mắt liếc nhìn nàng một cái, vẻ nghiêm nghị trên mặt giảm đi một phần, dẫn đầu lên xe ngựa trước.Nàng chỉ đành theo theo phía sau.Ở bên trong vô cùng rộng rãi bày đệm dày còn có bàn trà, một chiếc đèn liên hoa sáu cánh tĩnh lặng bên cạnh cửa xe, tỏa ra tia sáng mê man ấm áp, có thể ngửi thấy mùi cung hương đặc biệt bên trong dầu thắp kia.Hắn liệu bào ngồi xuống, thái độ khác thường, không đem nàng đặt bên người, mà chỉ hướng nàng nói: "Ngồi một chút, liền sẽ thả nàng đi."Tinh thần của nàng bị bầu không khí ấm áp này khiến cho có chút mê ly, liền ngồi đối diện với hắn, hơi gật đầu một cái.Vừa mới hiểu được, hắn đây là đã thay nàng cân nhắc chu toàn hết thảy, không có chiếu nàng vào cung cận kiến, cũng không tự tới Mạnh phủ tìm nàng, chỉ ở tối nay tìm nàng trò chuyện, hẳn đã biết trong lòng nàng kiêng kỵ điều gì.Cho người chuẩn bị xa giá này hạnh lâm Địch phủ, e rằng cũng là sớm chuẩn bị tốt muốn đem nàng kéo lên xe mà thôi.Trong xe quá mờ mịt, gương mặt của hắn bị vẻ mờ mịt này làm nổi bật càng thêm góc cạnh, khiến trong ngực nàng có chút hoảng hốt, không biết hắn tìm nàng là muốn nói chuyện gì.Hắn lại tựa như không để ý tới thần sắc trên mặt nàng, chỉ đưa tay đẩy mâm trái cây tới gần nàng, nhàn nhạt nói một câu: "Vừa rồi chỉ lo uống rượu, không có ăn gì hết phải không?"Nàng lập tức rũ mắt, nhẹ đáp một tiếng, đưa tay nắm lấy khối ô mai, cũng không để ý mình đang cầm cái gì, liền đặt bên môi cắn một cái, nhất thời bị chua tới nhíu chặt mi, tự biết mình thất thố, liền đưa mắt nhìn hắn một chút.Khóe miệng hắn giương lên một tia tiếu ý, hòa tan sự sắc bén nơi khóe mắt đuôi mày kia, nhìn nàng nửa ngày, mới từ trên kỷ trà đưa qua mấy phong chiết tử, nhưng cũng không mở ra xem, chỉ nói: "Y theo thỉnh tấu của nàng, bảo toàn tướng vị của Cổ Khâm, ngày mai liền sai học sĩ viện soạn chiếu."Trong ngực nàng lộp bộp một tiếng, nghĩ thầm quả nhiên là việc này.Nghe thấy hắn chịu nghe can ngăn của đài gián mà bảo toàn tướng vị của Cổ Khâm, trong lòng mới tựa như thư thái được một chút, giống như nhất thời tìm về được một chút lương tâm."Đối với Kiều Bác," hắn lại nói, "Tuy là lúc trước lời lẽ đạn hặc Cổ Khâm có chút sai lầm, nhưng cũng không thể vì vậy mà hạ ngục hắn. Nếu làm vậy, đài giám từ nay về sau sẽ không có ai dám cáo trạng trọng thần nữa, mà cũng sẽ làm cho ngôn luận bên ngoài coi khinh."Nàng nói nhỏ: "Bệ hạ nhân thánh."Kỳ thực đã sớm biết hắn không có khả năng hạ ngục gián quan, mà phong chiết tử tấu thỉnh Hoàng thượng nghiêm tra Thị Ngự Sử Kiều Bác tội hạch tội sai lầm kia của nàng, vốn cũng chỉ là muốn dũ sạch quan hệ của bản thân cùng với Gián Viện cùng Ngự Sử Đài, khiến cho nhóm lão thần luôn xem nàng là cái gai trong mắt kia không có cách nào làm khó dễ nàng thôi.Chút điểm tâm tư thần tử kia của nàng, hắn không thể nào không biết, nhưng lúc này lại kiên nhẫn nói với nàng những quyết định của hắn, khiến trong lòng nàng càng không có chủ ý.Trầm Tri Lễ cùng Địch Niệm thành hôn là do nàng khuyên nhủ, hắn nhất định đã biết. Nhưng rốt cuộc nàng có nên thẳng thắn nói cho hắn biết, loạn sự vừa rồi kia cũng do nàng ban cho hay không?Hắn đột nhiên đưa tay qua, lòng bàn tay quét nhẹ qua vụn ô mai còn dính lại bên môi, thong thả nói: "Nếu đổi lại là ta, chắc chắc so với nàng sẽ còn ngoan độc hơn."Hô hấp của nàng bất chợt thít chặt, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn.Ánh mắt của hắn trong trẻo lại thâm thúy, thần sắc bình thản ung dung, giống như câu nói vừa rồi kia chỉ là thuận miệng nói, lại chuẩn chuẩn xác xác mà đâm trúng nút thắt trong tâm nàng.Trên mặt nàng hiện lên chút ý cười chua chát, lập tức trở nên vô thố mà lúng túng. Hắn đã nói thẳng ra như vậy, nàng cũng không lại buồn phiền trong lòng nữa, chỉ là hắn cố ý nói lời khuyên bảo như vậy, lại khiến đôi mắt nàng không khỏi hơi ẩm ướt.Hắn cũng không nói gì nữa, chỉ là lặng im mà nhìn nàng.Cũng không phải là cố ý muốn trấn an nàng, chẳng qua là nói thật mà thôi.Chính sự đường hữu tướng nhất vị còn khuyết chưa bổ, Cổ Khâm lại dẫn đầu trọng thần Trung thư bái biểu lên trên, không bàn tới có phải chuyện sách hậu hay không, hắn đều sẽ không thể nào đáp ứng nguyện vọng của Cổ Khâm lúc đó, bằng không nhóm triều thần chắc chắn sẽ cho rằng chính sự đường chính là một tướng độc chưởng, mà sau này người bổ khuyết hữu tướng nhất định cũng sẽ yếu thế hơn mà thôi.Nếu hắn bác tấu nghị của Trung thư, Trầm gia nhất định sẽ vì vậy mà long đong, không nói tới thể diện của thái phó lão thần tam triều, mà ngay cả thanh uy của Trầm Tri Thư ở biên lộ cũng sẽ vì vậy mà hao tổn.Cho nên bất luận như thế nào, tấu nghị của Trung thư không thể chuẩn nạp, mà danh dự của Trầm gia cũng phải cần phải bận tâm đến, nếu nếu lúc đó không phải ngầm hạ thủ khuấy lên một hồi phong ba này, hắn cũng sẽ không từ thủ đoạn lợi dụng Địch Niệm để hóa giải trận mâu thuẫn này.Đứng trước đại cục, tư tình nhi nữ đều không thể bảo toàn trọn vẹn, vả lại chút tâm tư kia của Trầm Tri Lễ đối với Cổ Khâm sợ là đến hết đời này cũng không thể được hồi đáp, sao không nhân lúc này gả cho Địch Niệm luôn một mối tình thâm?Nếu không có một mảnh thâm tình này của Địch Niệm, chỉ sợ nàng cũng sẽ không muốn xuất ra tâm tư thủ đoạn như vậy, lại nói nếu không phải Địch Niệm là một một tử thiết cốt tranh tranh như vậy, chỉ sợ nàng cũng sẽ không chịu đem Trầm Tri Lễ gả cho người khác.Suy nghĩ của hắn nàng chưa chắc đều hiểu được toàn bộ, mà hắn cũng không nhất định sẽ để cho nàng hiểu hết. Nhưng hắn lại vô cùng hiểu rõ nàng, biết nàng làm những thứ này cũng chỉ là vì hắn, chỉ bất quá cân nhắc toàn cục chung quy vẫn còn thiếu một chút.Ở trong lòng nàng, triều đình không phải là đại cục, đại cục chỉ có hắn.Mà đây mới là căn nguyên vì sao nàng lại sâu sắc áy náy như vậy."Bệ hạ" nàng hơi nghẹn ngào, lông mi vừa chớp, giọt nước mắt liền thuận thế rơi xuống.Bao nhiêu ngày ngày đêm đêm cho tới nay, có ai biết trong lòng nàng có bao nhiêu mâu thuẫn, có ai biết trong mộng của nàng trong ngoài đều là hối hận?Nhưng hắn lại bưng lấy mặt của nàng, nói với nàng, nếu đổi lại là hắn, chắc chắn sẽ so với nàng ngoan độc hơn.Bất luận lời này của hắn có xuất phát từ chân tâm hay không, cũng khiến nàng cảm động đến rơi nước mắt.Thế gian này hắn là người duy nhất mà nàng quan tâm, nếu có được sự thấu hiểu thông cảm của hắn, nàng mới thật sự gác bỏ được gánh nặng này trong lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi