NGOAN, ĐỀU NGHE EM

Thẩm Thần thật sự không nghĩ tới Đông Lộ sẽ đồng ý cùng hắn ngủ một phòng, cái này đại khái là ngoài dự kiến của hắn cho nên hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý tốt, cho nên khi Đông Lộ nói hắn đi tắm, hắn liền theo bản năng gật đầu, đến nói chuyện cũng quên nói.

Đông Lộ đưa hắn đến nhà tắm, dạy hắn cách dùng vòi hoa sen nhà mình, "Vặn sang trái là nước ấm, sang phải là nước lạnh, hiểu chưa?"

Thẩm Thần nhìn sườn mặt tinh tế trắng nõn của cô, thuận miệng đáp: "Ừm."

Đông Lộ lấy cho hắn một cái khăn lông mới, chỉ vào đồ vật được bày ở trên cái kệ ở góc tường, nói: "Đây là sữa tắm với dầu gội mà cha với em trai tôi hay dùng, cậu cứ sử dụng thoải mái."

Thẩm Thần lại "ừm" một tiếng, nhìn thấy tóc dài ướt đẫm của cô, hắn mới hơi hơi nhíu mày.

Vừa nãy ở bên ngoài không quá chú ý, đến bây giờ hắn mới phát hiện toàn thân cô cũng ướt sũng, hơn nữa còn ướt nhiều hơn so với hắn, tóc đen dính cả lên cần cổ thon dài, áo lông màu xanh lục cũng dán sát vào thân thể yêu kiều của cô, phác họa ra đường cong mềm mại.

Đơn bạc lại gầy yếu.

"Cậu tắm trước đi, không cần quan tâm tới tôi." Thẩm Thần nói, lại nhịn không được mà trêu đùa: "Đương nhiên, nếu cậu thật sự đau lòng cho tôi thì tôi cũng không ngại tắm cùng nhau đâu."

Đông Lộ liếc hắn một cái, loại thời điểm này mà hắn còn có tâm tình nói đùa, liền nhét cái khăn lông mới vào trong ngực hắn, "Không cần cậu lo, trong phòng mẹ tôi còn có một phòng tắm nữa, tôi tắm ở đó là được, chờ chút, tôi đi lấy quần áo của cha tôi cho cậu mặc tạm, kích cỡ có lẽ không vừa lắm, cậu mặc tạm nhé."

Thẩm Thần nghĩ đến hình thể của cha cô, nhất thời không biết nói gì, hỏi: "Có thắt lưng không?"

Đông Lộ: "Để tôi tìm xem."

Cô rời khỏi nhà tắm, mở cửa đi vào phòng của Hoàng Kiến Hoa.

Lúc này Hoàng Kiến Hoa lại vô cùng thanh tỉnh, thân hình bụ bẫm ngồi trước cửa phòng không chịu dịch sang một bước, ông tức giận ngửa đầu nhìn cô: "Con gái, con thật sự muốn để cho hắn ngủ ở nhà chúng ta? Không được! Cha không đồng ý, kiên quyết phản đối!"

Ông đối với Thẩm Thần không hề có lấy một chút hảo cảm, nói rộng hơn thì chính là đối với tất cả loại sinh vật giống đực xung quanh Đông Lộ đều không có hảo cảm.

"Phản đối vô hiệu." Đông Lộ lạnh nhạt nói, "Con đếm đến ba, tránh ra."

Trên mặt Hoàng Kiến Hoa từ tức giận chuyển sang bi thương, "Con gái, con sẽ không thật sự thích cái tên tiểu tử thối đó chứ? Đừng mà, nhìn là thấy hắn không phải người tốt gì rồi, con ngàn vạn lần đừng để bị lừa!"

"Không phải người tốt mà còn cực cực khổ khổ đem cha trở về trong khi trời đang mưa to thế này?" Đông Lộ hỏi lại.

"Hoàng Kiến Hoa, cha không biết xấu hổ nhưng con biết, hắn cõng cha về cha còn không nói lời cảm ơn thì thôi đi, người ta cũng không nợ cha cái gì, cha làm ra bộ dáng như vậy cho ai xem?"

Hoàng Kiến Hoa thấy cô lần này thật sự tức giận, trong lòng có chút hoảng, không tình không nguyện dịch mông sang một bên.

Đông Lộ đi vào, ở trong tủ quần áo của ông tùy tiện tìm một bộ, quay đầu hỏi: "Cha, quần lót mới của cha để ở đâu?"

"Cái gì? Con thế mà còn muốn đem quần lót của cha cho hắn mặc?" Hoàng Kiến Hoa nghe xong liền kích động.

Đông Lộ mặt vô biểu tình lặp lại một lần nữa: "Để ở đâu?"

"..." Hoàng Kiến Hoa bĩu môi, "Ngăn kéo thứ hai ở bên trái."

Đông Lộ chiếu theo lời ông nói mở ngăn kéo ra, bên trong quả nhiên có một hộp quần lót mới, thắt lưng vừa vặn cũng ở bên trong, cô lấy tất cả ra, tắt đèn rồi rời đi, để lại Hoàng Kiến Hoa giống như cô vợ nhỏ ngồi ở giận dỗi ở trước cửa.

Đông Kỳ đi ra khỏi phòng lấy nước uống, vừa nhìn thấy ông liền hoảng sợ, đang muốn nói chuyện thì lại nghĩ tới sự tức giận của mình thì lập tức nuốt trở lại, hừ lạnh một tiếng, coi ông như không khí, cũng không thèm quay đầu mà đi thẳng về phía trước.

"Nhãi ranh." Hoàng Kiến Hoa thình lình kêu lên.

Đông Kỳ làm như không nghe được.

Hoàng Kiến Hoa tiếp tục nói: "Chị mày mang theo một thằng con trai về, đêm nay muốn ở lại đây."

Hai chân Đông Kỳ như đóng đinh tại chỗ.

***

Đông Lộ đem quần áo đưa qua cửa thông khí cho Thẩm Thần, sau đó mới đi tới phòng Đông Vân tắm rửa.

Đông Vân với Hoàng Kiến Hoa đã chia phòng ngủ từ lâu, sau khi chia phòng, Đông Vân liền gọi người tới sửa lại cấu trúc trong phòng một lượt.

Đèn chùm kiểu âu, một tủ quần áo to chiếm hết một bên vách tường, đệm chăn bằng bông cùng thảm lông dê màu vàng nhạt phủ ở trên mặt đất, tinh xảo lại xa hoa, khác hoàn toàn với căn phòng lúc nào cũng bốc mùi lạ của Hoàng Kiến Hoa ở bên cạnh.

Đông Vân không thích người khác vào phòng mình, nhưng phòng tắm là ngoại lệ, trong trường hợp đặc biệt vẫn sẽ để Đông Lộ tới chỗ này của mình tắm rửa, rốt cuộc thì nam nữ vốn khác nhau, vẫn là nên tách ra khỏi cha với em trai thì tốt hơn.

***

Thẩm Thần không chạm vào bất kỳ thứ gì ở nơi này, chỉ tắm rửa qua loa sau đó mặc quần lên, vòng eo quả nhiên rộng thùng thình không nỡ nhìn thẳng, bất quá có dây thắt lưng cố định thì có thể miễn cưỡng coi được, hắn lại cầm áo qua, lúc chuẩn bị mặc vào liền cảm thấy không thích hợp, cái áo này thế mà lại là một cái váy ngủ màu xám đậm của phụ nữ.

Hắn dở khóc dở cười, vừa vặn nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh, nghĩ là Đông Lộ thì liền gọi một tiếng: "Bạn học nhỏ, áo cậu đưa tôi là váy đó, có thể đổi cái khác được không?"

"Anh là ai? Có quan hệ gì với chị tôi?"

Một thanh âm tràn ngập địch ý vang lên, rất non nớt.

Thẩm Thần sửng sốt, trong đầu xẹt qua cái gì, "Em là... em trai?"

"Đừng có lôi kéo làm quen với tôi, ai là em trai anh!" Đông Kỳ dậm chân.

Thẩm Thần cười nhẹ, "Anh là Thẩm Thần, còn nhớ không? Người từng nhắn tin WeChat với em đó."

Đông Kỳ nghĩ một chút liền ra, "Anh chính là tên có ý tứ không an phận với chị tôi?"

"..." Sao nghe lại đáng khinh như vậy chứ.

Thẩm Thần không vòng vo nữa, khách khí nói: "Em có thể gọi chị em tới đây không?"

Đông Kỳ không chút nghĩ ngợi muốn cự tuyệt, nhưng tròng mắt đảo một cái, nghĩ tới một ý kiến hay, vì thế liền nói: "Anh chờ chút."

Sau đó liền loẹt quẹt đôi dép lê rời đi.

Thẩm Thần để trần thân trên đợi một lúc lâu cũng không thấy người tới, liền biết mình bị hố rồi. Kỳ thật hắn không phải không thể cứ như thế này mà  ra ngoài, chỉ là sợ gặp phải cha cô sẽ không tránh được hiểu lầm, chứng thực cái danh hiệu mặt người dạ thú của hắn.

Nghĩ một lát, vẫn là không đi ra ngoài nữa, cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn WeChat qua cho Đông Lộ.

***

Đông Lộ tắm rửa xong liền nhận được tin nhắn WeChat, Thẩm Thần gửi một tấm ảnh hình cái váy màu xám đậm tới đây, cô nhìn có chút quen, nháy mắt liền nhớ tới đây là đồ cô đưa cho hắn, có chút xấu hổ, nhanh chóng chạy tới phòng Hoàng Kiến Hoa lấy cái mới cho hắn.

Đến cửa buồng tắm, cô vừa định gõ cửa thì lại nghe được bên trong truyền tới đoạn đối thoại.

"... Phải, đêm nay cháu không về, ừm, có chút việc, giúp cháu chăm sóc bà ấy..."

Thẩm Thần hẳn là đang gọi điện cho người trong nhà, cũng không biết có phải ảo giác của cô hay không mà cô cảm thấy thanh âm của hắn so với ngày thường trầm hơn rất nhiều.

Đông Lộ chờ hắn nói chuyện xong mới gõ gõ cửa, cơ hồ giây tiếp theo, cửa đã mở ra.

Thẩm Thần để trần nửa người trên xuất hiện trước mặt cô, đang cầm khăn lông lau tóc.

Đông Lộ không nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên mở cửa, có chút không kịp đề phòng.

Thân hình thiếu niên thon dài, dáng người rất tốt, quần lỏng lẻo treo ở bên hông hắn, mang theo vài phần hương vị lười nhác lại khinh cuồng, nửa người trên hắn tuy gầy nhưng rắn chắc, đường cong cơ bụng tuyệt đẹp, thoạt nhìn rất có lực.

Đông Lộ còn chưa từng xem qua nam sinh lõa lồ thân thể, nhất thời có chút hoảng, theo bản năng lui ra sau một bước.

"Đẹp không?"

Thẩm Thần không muốn buông tha cô, phản ứng thẹn thùng của cô gái nhỏ quá đáng yêu, hắn cười khẽ một tiếng, cũng không có nhận lấy quần áo, đột nhiên cúi người tới gần bên tai cô: "Có muốn sờ không?"

Hắn vừa mới tắm xong, đôi mắt đào hoa xinh đẹp hàm chứa một tầng sương mù mỏng, không chớp mắt nhìn cô, vừa gợi cảm vừa câu nhân.

"Cút!" Mặt Đông Lộ nóng lên, đem quần áo trong tay nhét cho hắn, không ngừng lùi về phía sau kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Phía sau, Đông Kỳ đột nhiên xuất hiện, trong tay cầm một cái điều khiển đồ chơi từ xa, hướng thẳng về phía nhà tắm, "Au au au! Xe tới! Đâm chết tên đàn ông thối!"

Đông Lộ lui về phía sau cũng không chú ý dưới chân, không cẩn thận dẫm phải xe đồ chơi, kinh hô một tiếng, toàn bộ thân thể không chịu khống chế ngã về phía sau.

"Cẩn thận!

Thẩm Thần phản ứng rất nhanh, duỗi tay nắm lấy tay cô kéo vào trong ngực.

Sự tình phát sinh chỉ trong nháy mắt, bởi vì trọng tâm hắn đứng không vững cho nên lúc ôm cô xong cũng không thể chống đỡ thân thể, ngã ngửa về phía sau, đầu đập vào tường, thấp giọng kêu lên một tiếng.

Đông Lộ chỉ cảm thấy đầu xoay một vòng, sau khi hoàn hồn mới phát hiện ra mình đang nằm ở trên người Thẩm Thần, hắn cau mày, sắc mặt trắng bệch, hoàn toàn trở thành cái nệm thịt đỡ cho cô.

"Cậu sao rồi?" Biểu tình Đông Lộ khẽ biến, vội vàng bò ra khỏi người hắn, nâng mặt hắn lên hỏi: "Không bị gì chứ?"

"Vẫn tốt." Thẩm Thần lắc đầu, sờ sờ cái ót.

Đông Lộ đỡ hắn đứng dậy.

Thẩm Thần không chỉ bị đập đầu mà bả vai cùng cánh tay cũng bị đập cho tím bầm lên, bất quá trên mặt hắn vẫn không thể hiện gì, giống như chẳng cảm thấy đau chút nào.

Đông Lộ có chút áy náy, đỡ hắn ra khỏi nhà tắm, nhìn thấy Đông Lộ đang đứng ở xa xa chột dạ nhìn bọn họ, thấy cô nhìn liền chạy.

"Cậu chờ chút," Đông Lộ lạnh mặt, đỡ hắn tới sofa trên phòng khách, "Bây giờ tôi đi báo thù cho cậu."

Thẩm Thần muốn nói không cần nhưng cô đã tiến lên, đem Đông Kỳ đang không ngừng giãy giụa xách đến trước mặt hắn, buộc nó xin lỗi.

"Em không sai, sao em phải xin lỗi?" Tóc Đông Kỳ rối bù, vẻ mặt không phục, trừng mắt nhìn Thẩm Thần, "Anh ta chính là có ý xấu với chị!"

Khụ.

Thẩm Thần ho khan một tiếng, đang muốn chứng minh mình trong sạch thì lại nghe Đông Lộ nói: "Chị biết."

"Vậy sao chị còn để anh ta ở nhà chúng ta?" Đông Kỳ không thể tưởng tượng, "Em nói cho chị biết, em tuyệt đối không cho anh ta ngủ phòng em đâu, cha... Hoàng Kiến Hoa cũng sẽ không cho!"

"Đêm nay cậu ấy ngủ phòng chị." Đông Lộ lười nói lời vô nghĩa, nói với Thẩm Thần: "Có thể đi được không? Chúng ta trở về phòng thôi."

"Ừ." Thẩm Thần liếc nhìn Đông Kỳ một cái, đứng dậy đi theo cô.

Đông Kỳ đứng im bất động tại chỗ, kinh hoàng há hốc mồm.

Nó mới nghe được cái gì thế?

Vài giây say, nó vội vàng chạy tới phòng Hoàng Kiến Hoa, hô to: "Cha, không hay rồi! Đêm nay chị muốn ****! Xong đời rồi!"

*Cái chỗ này bản convert nó bị che đi, editor cũng không biết nó là cái gì, có vẻ như không phải từ gì hoa mỹ lắm (!!)

Đông Lộ đưa Thẩm Thần vào xong liền đóng cửa lại, cô nghe được câu nói kia của Đông Kỳ, mặt không đổi sắc bảo Thẩm Thần ngồi lên giường, sau đó đi tới chỗ bàn học mở ngăn kéo ra tìm đồ.

Thẩm Thần cũng nghe được câu nói kia, khóe môi khẽ giật, hoài nghi xem ông chú Hoàng Kiến Hoa kia có thể hay không giây tiếp theo sẽ cầm gậy vọt vào phòng đánh chết hắn?

Để ngừa vạn nhất, hắn vẫn là nên mặc áo vào trước đã.

Dư quang khóe mắt Đông Lộ phát hiện ra động tác của hắn, liền nói: "Chờ đã, cậu đừng mặc vội."

Thẩm Thần có chút cổ quái, chớp mắt nhìn cô: "Sao thế?"

Đông Lộ lấy ra một chai dầu gió trong ngăn kéo, "Bả vai với cánh tay cậu đều bầm tím hết rồi, để tôi xoa dầu cho."

Thẩm Thần thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô, liền biết là sẽ không có tình huống như mình nghĩ, bất đắc dĩ cười, xoay người đưa lưng về phía cô, "Cậu đối với người khác cũng như vậy sao?"

"Cái gì?" Đông Lộ đổ một ít dầu ra tay, nhẹ nhàng bôi lên miệng vết thương của hắn.

Thẩm Thần: "Để nam sinh ngủ lại qua đêm."

Đông Lộ hiểu ý hắn: "Cậu là người đầu tiên."

Không đợi Thẩm Thần cao hứng, cô lại nói: "Hôm nay cậu đã giúp tôi, đây là điều nên làm."

Lời nói này là thật, lúc ấy với tình huống như thế, trời lại còn mưa to, sét đánh chớp giật liên tục, cô đã tuyệt vọng tới mức muốn đi tìm cảnh sát, nhưng rồi hắn lại xuất hiện, đúng như hắn từng nói, có thể gọi cho hắn khi cần.

Vì thế làm sao cô có thể trở mặt sau khi được hắn giúp, để hắn về nhà trong thời tiết ác liệt như vậy, mưa còn lớn như thế, vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cả đời này cô sẽ không tha thứ cho bản thân mình mất.

Thẩm Thần khó chịu hừ một tiếng, đột nhiên xoay người, "Nói cách khác, mặc kệ tôi là ai, chỉ cần đêm nay giúp cậu thì cậu sẽ để người ta qua đêm?"

Tay Đông Lộ dừng ở giữa không trung, nhìn hắn, thanh âm không chút tình cảm, "Đúng thế."

Thẩm Thần nguy hiểm nheo mắt, "Cậu không sợ tôi sẽ làm gì cậu sao?"

Đông Lộ nhìn hắn, dầu ở trong lòng bàn tay vẫn còn một chút đột nhiên đập một cái lên vết bầm tím trên vai hắn, đạm nhiên nói: "Cứ thử xem."

Thẩm Thần: "..."

Hắn đau đến mồ hôi lạnh ứa ra.

Xoa dầu xong, Đông Lộ nói: "Đêm nay cậu ngủ trên giường."

Động tác mặc quần áo của Thẩm Thần dừng một chút, "Cậu thì sao?"

Đông Lộ: "Ngủ dưới đất."

"Không cần." Thẩm Thần mặc quần áo hẳn hoi, "Tôi ngủ dưới đất được rồi."

"Cậu là khách." Đông Lộ lấy ra cái thảm lông lần trước Đông Kỳ ngủ qua ra, thấy Thẩm Thần còn muốn nói gì đó, lập tức ngắt lời: "Đừng nói nữa, cậu không có quyền lựa chọn."

Thẩm Thần câm miệng, nghiêng đầu nhìn cô bận rộn, có chút dở khóc dở cười.

Hắn nghĩ, sao trên thế giới lại có một cô gái như thế này chứ?

Đông Lộ nhớ tới trên giường cô vẫn còn lót một tấm chiếu, liền quay đầu hỏi hắn: "Cậu ngủ chiếu có lạnh không?"

Cô có chút lười, mùa hè ngủ chiếu cho nên đến bây giờ vẫn chưa có đổi lại, dù sao cũng chưa lạnh lắm.

"Không lạnh." Thẩm Thần lắc đầu, nhưng Đông Lộ lại nhíu mày, lấy một cái đệm mềm ở trong tủ ra, "Cậu đứng lên."

Thẩm Thần buồn cười, "Thật sự không lạnh."

Đông Lộ mất kiên nhẫn, "Đi xuống dưới."

"..."

Thẩm Thần liền lăn xuống.

Đông Lộ trải đệm xong lại ra lệnh cho hắn đi lên nằm, ngữ khí vô cùng đáng tin.

Thẩm Thần cũng rất nghe lời.

Lúc này cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Đông Kỳ ôm chăn nhỏ đi vào, "Chị, đêm nay em muốn ngủ với chị, đây là nhượng bộ cuối cùng của em và cha, nếu chị không cho thì cái chân của tên đàn ông thối này sẽ không giữ nổi qua đêm nay đâu..."

Nó nói xong liền nhìn thấy Thẩm Thần đang nằm ở trên giường, đột nhiên im bặt.

"F*ck!"

Nó trợn to hai mắt, cứ như tâm can bé bỏng đã phải chịu thương tổn rất lớn!

"Chị thế mà lại cho anh ta ngủ trên giường chị!"

Dựa vào cái gì mà nó chỉ có thể ngủ dưới đất, mà người đàn ông này lại có thể quang minh chính đại nằm ở trên giường!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi