NGOAN, ĐỀU NGHE EM

Thời gian trở về mười lăm phút trước.

Sắc mặt Từ Nhu trắng bệch nhìn bốn tên con trai đang không ngừng đi về phía mình, trong lòng không ngăn được sợ hãi, thân hình nhỏ xinh run bần bật, cô ta lấy điện thoại ra chĩa về phía bọn họ uy hiếp nói: "Anh, các anh đừng tới đây! Tới một chút nữa là tôi sẽ báo cảnh sát!"

Thôi Giản Phàm, cũng chính là tên tóc vàng cầm đầu liếc mắt một cái liền nhìn ra cô ta đang phô trương thanh thế, một bước dài duỗi tới, bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô ta.

Từ Nhu bị nắm đến đau, điện thoại trong nháy mắt bị hắn ta cướp đi, cô ta vội vàng đoạt lấy, "Trả lại cho tôi!"

"Tiểu mỹ nhân, đừng sợ, em chỉ cần ngoan ngoãn làm cho các anh đây vui vẻ thì anh đảm bảo sẽ đưa em về nhà an toàn."

Thôi Giản Phàm thuận thế ôm lấy cô ta, ngửi mùi hương trên người tô ta, lỗ chân lông toàn thân phảng phất như được mở ra, hắn nhìn khuôn mặt mỹ lệ của cô gái trước mặt, trong mắt rưng rưng, biểu tình hoảng loạn lại sợ hãi, tựa như một tiểu bạch thỏ nhu nhược đáng thương, là một loại kích thích cực lớn lòng ham muốn chinh phục của cánh đàn ông.

Thôi Giản Phàm nhìn đến sôi trào, đôi mắt nhìn chăm chăm cô ta, không ngừng nuốt nước miếng, hắn ta đã theo dõi Từ Nhu ngay thi cô đi ra khỏi cổng trường rồi.

Cô gái xinh đẹp giống như búp bê Tây Dương, cho dù mặc loại đồng phục quê mùa kia thì cũng có thể có được khí chất cao cấp, vô cùng đặc biệt trong đám học sinh tầm thường kia.

Cô vẫn luôn cúi đầu đi về phía trước, dường như tâm tình không tốt, đối với hoàn cảnh xung quanh cũng không để ý lắm.

Vì thế đám anh em bọn họ liền ngo ngoe rục rịch, thật cẩn thận đi theo.

"Các người đừng có chạm vào tôi! Tránh ra!"

Từ Nhu cảm giác mông bị sờ soạng, sợ tới nước mắt rơi xuống, khóc lóc giãy giụa, "Có người không? Có người khô... Ô!"

Thôi Giản Phàm kịp thời dùng tay bịt miệng cô ta lại, cằm hất hất về phía bụi cỏ đằng trước, nói với những người khác: "Kéo cô ta tới bên kia."

Mọi người ngầm hiểu, biết là sắp sửa xảy ra chuyện gì, trong lòng đều hiểu rõ mà lộ ra một nụ cười thật tươi, túm lấy cánh tay Từ Nhu kéo về phía trước.

"Cô nàng này càng nhìn càng đẹp, chúng ta đúng là nhặt được bảo vật rồi."

"Đúng vậy, không trang điểm mà có thể xinh như thế này, vẫn là mấy em nữ sinh dễ chịu nhất."

"Không biết trong cái trường kia có còn mỹ nữ nào khác không, hôm nào đó chúng ta lại tiếp tục ngồi chờ đi."

Đám đàn ông nhìn thấy dê béo tới tay, trong lòng kích động không kiềm chế được, lại gấp không chờ nổi mà bắt đầu nói tới kế hoạch tìm mục tiêu kế tiếp.

Từ Nhu có ngu cũng biết là bọn họ muốn nói gì, vẻ mặt tuyệt vọng, giãy giụa đến lợi hại hơn, nhưng nghe lời bọn họ nói lúc nãy, trong đầu cô ta đột nhiên xoay chuyển, vội vàng hô: "Tôi có một bạn học xinh đẹp hơn tôi nhiều!"

Tuy miệng bị bịt kín, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng nói chuyện ậm ừ, ý tứ đại khái vẫn có thể nghe ra.

Thôi Giản Phàm xùy một tiếng: "Em cho rằng bọn này sẽ tin?"

"Là thật, không tin có thể nhìn trong điện thoại tôi!" Từ Nhu lập tức nói, "Tôi có ảnh chụp của cậu ta, nếu các anh có thể tha cho tôi một con đường sống, tôi có thể lừa cậu ta tới đây, hơn nữa bảo đảm sẽ không nói ra ngoài!"

Thôi Giản Phàm bán tín bán nghi, kêu một tên khác tới bịt miệng cô ta, lấy điện thoại của Từ Nhu, dựa theo lời cô ta nói mở ra một tấm ảnh, bên trong là một cô gái đang ngồi đọc sách ở bên cửa sổ.

Tóc đen dài xõa ở bên vai, sườn mặt trắng tinh xảo, ngược với ánh nắng khiến da thịt cô tựa như một khối ngọc hoàn mỹ, trắng đến trong suốt, dường như còn phát sáng.

Thôi Giản Phàm nhìn một cái đã yêu, ngẩng đầu hưng phấn nói với Từ Nhu: "Cô mau lừa cô ta tới đây, nếu dám chơi ông đây thì ông đây nhất định sẽ dẫm chết cô!"

***

Đông Lộ nghe thấy Từ Nhu gọi mình qua đó, lại chỉ được đi có một người, nhíu mày, "Tôi không có thời gian, có gì thì nói luôn trong điện thoại đi."

Từ Nhu ấp a ấp úng, "Nhưng trong điện thoại sẽ không thể nói rõ."

"Vậy thì đừng nói nữa."

Đông Lộ nói xong muốn cúp điện thoại, từ lần xé rách mặt với Từ Nhu kia, cô liền không muốn giả bộ tình cảm gì nữa.

"Khoan đã..." Thanh âm Từ Nhu hoảng loạn, "Là chuyện của Thẩm Thần, cậu xác định không muốn biết sao?"

Động tác Đông Lộ dừng lại, một hồi lâu mới nói: "Cậu ở đâu?"

Cúp điện thoại, cô như có suy nghĩ nhìn nó.

"Sao thế?" Thẩm Thần nghiêng đầu nhìn cô, "Điện thoại của ai?"

"Từ... Bạn học cấp hai." Đông Lộ lắc đầu, cất điện thoại, "Không có việc gì."

Sau khi tan học, Thẩm Thần muốn cùng cô về, Đông Lộ lại muốn đi gặp Từ Nhu cho nên liền nói với hắn: "Anh về trước đi, em có việc."

"Việc gì?"

"Gặp bạn."

"Nam hay nữ?"

"Nữ." Đông Lộ ngại phiền, đem hắn đẩy đi, "Được rồi, anh đi về đi."

"Được được." Thẩm Thần thở dài, quơ quơ điện thoại với cô, khóe miệng câu lên, "Có việc thì gọi cho anh."

"Không có việc cũng có thể gọi." Hắn bổ sung.

"Ừ." Đông Lộ cười nhạt, hoa quỳnh mỹ lệ.

***

Sau khi tách ra khỏi Thẩm Thần, Đông Lộ đi tìm Từ Nhu, trong lúc đó, Từ Nhu không ngừng thúc giục qua WeChat.

[Tới chưa thế?]

[Có phải lạc đường rồi không?]

[Tớ gửi định vị cho cậu nhé.]

...

Đông Lộ nhìn tin nhắn, có loại cảm giác không được ổn cho lắm, cái này không giống giọng điệu của Từ Nhu cho lắm, hơn nữa càng đi càng phát hiện đường càng hẹp, người cũng càng ngày càng ít.

Cô có dự cảm không tốt.

Nhưng cũng có khả năng là cô nghĩ nhiều, rốt cuộc thì bây giờ cô cũng không có hảo cảm với Từ Nhu, sẽ không tự giác được mà nghĩ tới việc cô ta sẽ làm hại mình.

Đông Lộ nghĩ nghĩ, gọi điện thoại cho Thẩm Thần, nói với hắn cái gì đó, sau đó mới yên tâm cất điện thoại vào cặp sách, đi tới nơi được hẹn.

Nơi Từ Nhu kêu cô tới là một nhà xưởng bỏ hoang, xung quanh rất hoang vu, mùi chất hóa học công nghiệp còn đang lan trong không khí, gay mũi khó ngửi.

Sau khi Đông Lộ tới thì nhìn thấy Từ Nhu đang đứng ở trên mảnh đất trống trải, thật sự đang đợi cô.

Cô hơi hơi an tâm, nghĩ thầm, vẫn là do mình suy nghĩ nhiều.

Đông Lộ đi về phía cô ta, "Từ Nhu, cậu tìm tôi..."

Thanh âm cô dừng lại, sau khi đến gần mới thấy rõ bộ dáng của Từ Nhu, quần áo tóc tai hỗn độn chật vật, trên mặt đầy nước mắt, biểu tình tràn đầy hoảng loạn cùng bất lực.

Phía sau lại có tiếng bước chân.

Trong nháy mắt, Đông Lộ đã ý thức được cái gì, đột nhiên quay đầu.

Có hai nam nhân đang đi về phía cô.

Trong đó có một tên tóc vàng, trên người toàn là hình xăm đang cười tà nhìn cô, trong mắt là vẻ dâm dục trần trụi, làm cho cả người cô không thoải mái.

Không chỉ có bọn họ, hai bên trái phải Đông Lộ đều xuất hiện một gã đàn ông, tổng cộng có bốn người.

Đồng tử cô hơi co lại, nhưng không biểu hiện ra vẻ hoảng loạn quá độ, lạnh lùng nhìn Từ Nhu, ánh mắt xẹt qua nỗi thất vọng, "Đây là chuyện cậu muốn nói với tôi?"

Từ Nhu không dám nhìn cô, nhỏ giọng ngập ngừng: "Tớ... Tớ cũng không còn cách nào."

Bọn Thôi Giản Phàm đã đi tới trước mặt, vuốt cằm đánh giá Đông Lộ, kinh diễm tới cực điểm.

"Đệch mợ, con cừu này quả nhiên xinh đẹp hơn!"

"So với ảnh thì xinh hơn nhiều!"

Thôi Giản Phàm trực tiếp cười nói: "Tao phải có được cô ta!"

Hắn lịch sự giới thiệu với Đông Lộ: "Em gái nhỏ, chào em, bọn anh cũng không phải người xấu gì đâu, chỉ muốn cùng em chơi một chút thôi, còn có thể cho em tiền tiêu vặt để xài."

"Anh cho tôi là con nít ba tuổi sao?" Đông Lộ cười lạnh, "Hay là chỉ số thông minh không đủ dùng? Bây giờ đường nào cũng lắp camera, nếu anh dám làm gì với bọn tôi, anh cảm thấy các anh có thể thoát tội được?"

"Cái này thì em không cần lo lắng."

Thôi Giản Phàm chậm rãi thu lại nụ cười, híp mắt nhìn Đông Lộ, cô rõ ràng rất xinh đẹp, nhưng lại khiến cho hắn cảm thấy rất kỳ quái.

Rất nhanh, hắn mới phát hiện loại cảm giác này tới từ đâu.

Đông Lộ quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không giống như một nữ sinh cấp ba bình thường.

Hơn nữa hình như cũng không giống như đang giả vờ.

Thôi Giản Phàm nhìn Từ Nhu đứng bên cạnh khóc như hoa lê đái vũ*.

*Hoa lê đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Như vậy mới là bình thường chứ, chẳng lẽ cô có cái gì đó để tự tin như vậy sao?

Mà một giây sau, hắn nhìn thấy Đông Lộ lấy điện thoại ra, tựa như muốn báo cảnh sát.

Lập tức có người tới ngăn cản cô, đoạt lấy điện thoại, cũng ấn cánh tay cô xuống, không cho phép cô có hành động thiếu suy nghĩ.

Sắc mặt Đông Lộ hơi thay đổi.

Thì ra là cảm thấy có thể báo cảnh sát nha.

Nữ sinh cấp ba rốt cuộc cũng chỉ là một cô gái còn nhỏ tuổi.

Thôi Giản Phàm khinh thường cười cười.

Từ Nhu lau khô nước mắt nói: "Tôi mang cậu ta tới rồi, các anh có thể thả tôi đi chưa?"

Đông Lộ nhìn cô ta thật sâu, đôi mắt lạnh thấu xương.

Thôi Giản Phàm cùng đám người kia liếc nhau, cười ha ha: "Tha cho cô? Nằm mơ đi!"

"Loại lời nói này mà cũng có đứa tin cơ à!"

"Anh gạt tôi?" Từ Nhu không thể tin trợn to mắt.

"Là do cô quá ngu thôi, bất quá cô cũng nên cảm ơn tôi đi, vẫn có người tới chơi cùng cô." Thôi Giản Phàm nói.

Đông Lộ bất động thanh sắc nhìn bọn họ, ngay lúc bọn họ đang nói chuyện thì tìm đúng thời cơ tránh thoát chạy ra bên ngoài, nhưng sao cô có thể chạy nhanh bằng đám đàn ông kia, chỉ trong chốc lát đã bị bắt lấy một lần nữa, ấn ở trên mặt đất.

Thân thể Thôi Giản Phàm đè ở trên người cô, bàn tay thô ráp vuốt ve gương mặt trắng nõn, xúc cảm mượt mà, cười ái muội, "Mỹ nhân, muốn chạy đi đâu?"

Bên Từ Nhu cũng không khác gì, cô ta bị hai gã đàn ông đè ở trên mặt đất, Đông Lộ nghe thấy cô ta la to: "Các người đừng chạm vào tôi! Tránh ra! Tránh ra aaa! Cứu mạng! Có người không! Mau cứu mạng!"

Sau đó là thanh âm xé rách quần áo.

"Em còn có tâm tình chú ý tới người khác?"

Thôi Giản Phàm duỗi tay túm chặt lấy cổ áo cô, cũng muốn xé ra, ánh mắt Đông Lộ hung ác, ngay lúc bàn tay hắn duỗi qua đây liền hung hăng cắn lên.

Thôi Giản Phàm ăn đâu hô một tiếng.

"Mày con mẹ nó buông ra!"

Một tay khác của hắn quăng một cái tát qua.

Đông Lộ đau tới nhả ra, Thôi Giản Phàm nhìn tay mình, thế mà có vết máu, liền lập tức nổi giận, "Con đàn bà thối này!"

Hắn lại muốn cho cô một cái tát nữa, đột nhiên bị một gã đàn ông khác ngăn lại, "Lão đại, con cừu này cứng đầu như vậy, chúng ta cho cô ta dùng thứ thuốc chúng ta vừa mua đi, nghe nói hiệu quả rất tốt, cô ta tuyệt đối sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ."

"Có lý." Thôi Giản Phàm cảm thấy đây là ý hay, hung tợn nhìn Đông Lộ, "Tao đợi lát nữa mày cầu xin tao làm mày!"

Đông Lộ bị tát một cái, đầu óc có chút choáng váng, cằm đột nhiên bị người nâng lên, cảm giác như bị nhét thứ gì đó vào miệng, chất lỏng chua ngọt lạnh lẽo.

Bọn họ cưỡng ép cô há miệng, đem thứ này rót vào, buộc cô nuốt xuống.

Dạ dày Đông Lộ cuộn lên ghê tởm, quỳ ở trên mặt đất che yết hầu không ngừng nôn khan.

Thôi Giản Phàm nhìn bữa tiệc lớn đã được chuẩn bị tốt, ánh mắt phát ra lục quang, xoa xoa tay đang muốn tới thì cửa đột nhiên truyền tới tiếng bước chân dồn dập.

Hắn ta ngẩn người, nhìn qua, một nam sinh cao gầy sắc mặt âm trầm chạy về phía này, tốc độ nhanh đến dọa người, Thôi Giản Phàm còn chưa có phản ứng lại thì trên mặt đã đau xót, người nọ đã vung một quyền qua.

Đột nhiên xảy ra biến cô làm cho tất cả mọi người không kịp đề phòng.

"Bạn học nhỏ, không sao chứ?"

Biểu tình Thẩm Thần u ám đến đáng sợ, đem Đông Lộ ở trên mặt đất bế lên.

Đông Lộ vẫn còn đang nôn khan, uể oải ỉu xìu lắc đầu, tay bóp ở yết hầu, chỉ muốn đem chất lỏng ban nãy nhổ ra.

"Mày từ nơi nào xuất hiện?" Thôi Giản Phàm phản ứng lại, giận không thể át.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát, một chiếc xe cảnh sát tiến vào.

Biểu tình của Thôi Giản Phàm cùng đồng bọn hắn ta bỗng nhiên thay đổi.

***

Cảnh sát đem bọn Thôi Giản Phàm mang đi, từ trong miệng Thẩm Thần hiểu rõ chân tướng.

Ngay từ đầu lúc Đông Lộ tới đây đã cảm thấy không yên tâm, gọi điện thoại cho Thẩm Thần, cũng nói không cần cúp máy, bởi vì không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Khi đó Thẩm Thần nghe thấy cô có khả năng gặp nguy hiểm thì cũng đã vội chạy tới, cũng bảo cô đừng qua đó, chờ hắn tới rồi đi.

Nhưng Đông Lộ cảm thấy nếu không có chuyện gì thì thật là có lỗi với Từ Nhu, hơn nữa mang Thẩm Thần theo cũng có vẻ như là đang khoe ra, rốt cuộc thì Từ Nhu cũng thích Thẩm Thần.

"Em vẫn là nên tới đó trước."

Điện thoại bọn họ vẫn đang duy trì trạng thái trò chuyện, Đông Lộ còn bật ghi âm, vì thế liền thu lại hết tất cả mọi chuyện vừa mới xảy ra.

Đáng nhắc tới chính là, điện thoại bị Thôi Giản Phàm cướp đi lại là điện thoại của Chu Tiêu Hàm, Đông Lộ cố ý muốn rời đi sự chú ý của đám người đó, cho nên tung hỏa mù với bọn chúng.

Thẩm Thần nghe được tất cả qua điện thoại, một bên lấy tốc độc nhanh nhất báo cảnh sát, một bên chạy nhanh tới đây, lòng nóng như lửa đốt.

Bọn họ phải tới đồn công an viết tường trình, ông bác cục trưởng thấy Thẩm Thần, kinh ngạc nói: "Sao lại là cậu?"

Sắc mặt Thẩm Thần khó coi, "Cháu cũng không muốn tới đâu."

"Tiểu tử, có tiền đồ nha, một lúc bắt được bốn tên tội phạm có tiền án cưỡng gian, có nhân duyên với chúng ta như vậy, có muốn suy xét việc đi làm cảnh sát không?"

"Cảm ơn, trước mắt thì không có."

Sau đó, bọn Thôi Giản Phàm bị bắt giữ, Từ Nhu còn chưa hoàn hồn lại, được cảnh sát đưa về nhà.

Bộ dáng Đông Lộ có chút kỳ quái, không nói chuyện, sắc mặt càng ngày càng đỏ, cảnh sát quan tâm hỏi han cô một câu.

Đông Lộ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì, lắc đầu, từ chối cảnh sát đưa mình về, chỉ cần Thẩm Thần là được rồi.

"Em rốt cuộc làm sao thế?"

Thẩm Thần lo lắng cõng cô trên lưng, cảm giác được thân thể mềm như bông của cô không có một tia sức lực.

"Có muốn tới bệnh viện không?"

Đông Lộ cắn môi, biểu tình có chút khó nhịn, giống như đang cực lực ức chế cái gì đó, cô thở dốc, mặt đỏ lên, kề sát vào tai hắn kêu: "Thẩm Thần..."

Thanh âm mềm mại, mang theo ý vị mị hoặc.

Thẩm Thần là lần đầu tiên nghe cô gọi hắn như vậy, sửng sốt một chút, "Ừ?"

"Em nóng quá." Cô gái cau mày ôm chặt cổ hắn.

"Thật khó chịu."

------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Cái thuốc này cần phải ôm ấp hôn hít nâng lên cao mới có thể hóa giải ~ (Hí hí, các bạn hiểu mà!!)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi