NGỐC THÊ LƯU LẠC GIANG HỒ

Nhan Nhiễm Y cười khẽ.

Diệp Linh Cẩm cảm thấy rất lúng túng, tuy rằng nơi này là vùng ngoại ô, không có người nào, nhưng là ngộ nhỡ có người đến. .. . . nhìn thấy bọn hắn buông thả, như một đôi cẩu nam nữ thì làm thế nào. . . . . . Nhan Nhiễm Y không cần sĩ diện nhưng nàng thì cần đấy!

Thật ra thì Diệp Linh Cẩm muốn cùng Nhan Nhiễm Y quy ẩn giang hồ, trải qua cuộc sống bình yên, thanh đạm. Nhưng nàng lại nghĩ tới còn rất nhiều người vô tội phải chết oan, đành phải thôi. "Chúng ta. . . . . . Chúng ta đi chơi hai ngày, sau đó sẽ điều tra chuyện này ……. tìm ra được manh mối …. Đoạn nhi ….. cũng an tâm. . . .."

Nhan Nhiễm Y ngẩng đầu lên, đưa tay sờ sờ đầu của nàng, nói: "Được. . . . . ."

Thật ra nàng cảm thấy tâm tình của hắn bây giờ không tốt lắm, bởi vì Quan Hoán Chi và Địch Tinh hoài nghi hắn. . . . . .

"Quan Hoán Chi và Địch Tinh bọn họ. . . . . ." Diệp Linh Cẩm muốn nói lại thôi, không biết nên nói gì. Nhan Nhiễm Y mỉm cười, cơn gió thổi lướt nhẹ qua tóc hắn, nói: "Ta hiểu . . . . . . Ta không trách bọn họ. . . . . ."

Thật ra, Diệp Linh Cẩm cũng không trách bọn họ, bọn họ tuỳ ý để cho Nhan Nhiễm Y ra đi, cũng là nguyện ý tin tưởng hắn.

"Hiện tại manh mối có chút rối loạn , ta rời khỏi cũng tốt. . . . . . Mọi người có thể chú ý chuyện này tốt hơn. . . . . .".

Diệp Linh Cẩm gật đầu. "Ta luôn có cảm giác mình bị người ta đưa vào tròng............. " Nhan Nhiễm Y nói.

Đưa vào tròng? Nếu thật sự có người giá họa cho Nhan Nhiễm Y, như vậy tất nhiên chuyện này không đơn giản nữa rồi. Trong lòng Diệp linh Cẩm đang phân tích. Nếu đã quyết định đảm đương, vậy thì bắt đầu phải nổ lực. Huống chi còn có hắn ở đây.

"Chúng ta đi tìm Bách Hiểu thôi. . . . . .". Mặc dù Diệp Linh Cẩm cảm thấy mỗi lần gặp Bách Hiểu khiến cho nàng bị áp lực rất lớn, nhưng Bách Hiểu có tình ý với Nhan Nhiễm Y . . . . . Nàng tin Bách Hiểu sẽ công khai bày tỏ.

Nhan Nhiễm Y cúi đầu nhìn nàng cười, nói: "Thật muốn đi? Ngươi không lo lắng?" Ý nghĩ bị Nhan Nhiễm Y nhìn thấu, Diệp Linh Cẩm nghiêng đầu. "Ta có gì phải lo lắng!"

Nhan Nhiễm Y cười lắc lắc đầu, tỏ vẻ hết cách.

"Nhưng ngươi. . . . . . Ngươi dám trêu chọc nàng thì ngươi định phải chết!" Diệp Linh Cẩm quay đầu lại, hung tợn cảnh cáo nói.

"Nếu là nàng trêu chọc ta thì. . . . . ." Nhan Nhiễm Y vẻ mặt vô tội.

Diệp Linh Cẩm quan sát hắn từ trên xuống dưới một phen, sau đó nói: "Vẫn là lỗi của ngươi ….". Diệp Linh Cẩm không nghĩ tới tại sao mình có thể trước mặt Nhan Nhiễm Y hung hãn như vậy. Xem ra nàng muốn vùng dậy rồi !

"Cũng chỉ có nữ nhân và tiểu nhân là khó nuôi. . . . . ." Nhan Nhiễm Y than thở.

Diệp Linh Cẩm trừng hắn. "Chúng ta đều khó nuôi, làm sao bây giờ. . . . . . Có bản lãnh thì ngươi đừng nuôi. . . . . ."

"Ta không nuôi, người khác nhận nuôi sao ….. Ngươi ăn nhiều như vậy. . . . . ."

". . . . . ." Chỉ là hiểu lầm lúc đầu thôi.

"Ngươi hay là ngủ một giấc sẽ thấy tốt hơn". Nhan Nhiễm Y nói.

Bọn họ cùng quyết định đi Lịch Thành tìm Bách Hiểu, hỏi xem có chút manh mối nào không. Nhưng ngày thứ hai, bọn họ vừa rời khỏi Đan thành đến một trấn nhỏ, liền bị tập kích.

Lần này tới là năm người áo đen nhưng không phải Kinh Phong Lâu.

"Xem ra đoạn đường này chúng ta đi lại không yên ổn. . . . . ." Nhan Nhiễm Y một tay ôm Diệp Linh Cẩm nói.

Diệp Linh Cẩm có chút sợ.

"Đừng sợ. . . . . ." Nói xong, Nhan Nhiễm Y tung người lên, bắn ra một đám mây, trên không trung tỏa ra rất nhiều ngân châm.

Bọn người áo đen vung kiếm đánh lui ngân châm, nhưng ngân châm thật nhỏ, cộng thêm công lực Nhan Nhiễm Y rất thâm hậu, cuối cùng có mấy tên không địch lại, trúng châm ngã xuống.

Nhan Nhiễm Y đáp xuống đất, nhìn xem con mồi đã chết chưa, thấy còn lại hai tên áo đen, miệng mỉm cười, nói rằng: "Cẩm nhi. . . . . . xem ta thêu hoa trên gấm như thế nào?"

Thân ảnh màu tím, toàn thân phát ra hơi thở nguy hiểm và dáng vẻ vô cùng tao nhã ngày thường như khác biệt, nhưng cũng thật hấp dẫn nàng. Châm này, là lấy tên của nàng.

"Các ngươi vẫn còn muốn tiến lên sao. . . . . . Đừng chậm trễ thời gian tại hạ. . . . " Nhan Nhiễm Y vừa cười vừa nói. Hai người còn lại nhìn bọn người áo đen trên mặt đất, do dự một chút.

"Đừng nhìn, ba người kia đã chết. . . . . ." Hai người nhìn nhau, cuối cùng ra ám hiệu, chạy.

Nhan Nhiễm Y cũng không đuổi theo. Diệp Linh Cẩm có chút sợ hãi nhìn bọn người đã chết trên đất.

"Đừng nhìn. . . . . ." Nhan Nhiễm Y đi tới che tầm mắt của nàng lại. Diệp Linh Cẩm lắc đầu một cái. Nếu quyết định đối mặt thì không nên sợ. . . . . . Hơn nữa đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng thấy người chết.

"Xem ra đoạn đường này rất không yên ổn. . . . . . tin tức ta mang theo ngươi đi, sợ là người trên giang hồ cũng đã biết". Diệp Linh Cẩm gật đầu một cái, cảm thấy tin tức truyền đi thật nhanh.

"Không bằng chúng ta đi đường vòng, từ đây đi Lăng Thành, thế nào? Cũng thuận tiện dẫn ngươi vui đùa một chút ...." Nhan Nhiễm Y nhìn bộ dạngbức bách của Diệp Linh Cẩm, có chút đau lòng.

"Tốt. . . . . ." Vì vậy, bọn họ không đi Lạc Thành, mà nhắm Lăng Thành đi tới.

**************************

Một gã có râu quai nón uống một hớp rượu nói: "Nghe nói . . . . con gái Liễu Như sương bị một ma đầu bắt cóc rồi. . . . . ."

Người còn lại nói: "Nghe nói . . . . . . chính Ma đầu kia giết cả nhà Diệp gia . . ."

Một gã tuổi tương đối trẻ, xem ra là mới bước chân vào giang hồ, nói: "Như thế tại sao con gái của Liễu Như Sương lại đi cùng hắn? Đây chính là kẻ thù a!"

Gã có râu quai nón liếc mắt nhìn tên tiểu tử trẻ tuổi, vẻ mặt như có ý "Ngươi không hiểu rồi", nói: "Tên ma đầu kia thủ đoạn rất khủng khiếp, huống chi con gái của Liễu Như Sương…. Chỗ này" hắn chỉ chỉ đầu mình, "Có chút không tốt. . . . . . Lập tức liền bị lừa gạt nha. . . . . ."

Tên tiểu tử trẻ tuổi than thở một chút, tiếp tục hỏi: "Con gái của Liễu Như Sương cũng thật đáng thương. . . . . . tên ma đầu kia mang theo một kẻ ngốc làm gì?"

Một người khác xen vào: "Có thể trên người con gái của Liễu Như Sương có manh mối của Trường Sinh Dẫn. . . . . ."

"Một kẻ ngốc có thể có manh mối gì?" tên tiểu tử nhỏ tuổi sờ sờ đầu không hiểu.

Gã có râu quai nón cười cười hèn mọn, nói: "Có lẽ Trường Sinh Dẫn bị cấm vào trên người con gái Liễu Như Sương đấy . . . . ."

Bọn họ nổi lên trận cười thô bỉ. Diệp Linh Cẩm ở một bên nghe mặt đen lại.

Lăng Thành cách Đan Thành không xa, bọn hắn từ thị trấn thuê xe ngựa, đi rất nhanh đến Lăng Thành, đi vào quán rượu. Đoạn đường này bọn họ nghe được rất nhiều tin đồn. Tỷ như chuyện mới vừa rồi, tỷ như, tên ma đầu phát điên, bắt con gái Liễu Như Sương nhưng không chiếm được Trường Sinh Dẫn, liền làm nhục nàng. . . . . . Tỷ như, tên ma đầu kia là bị oan uổng, con gái Liễu Như Sương thật ra thì không ngốc, nàng lựa chọn tin hắn, bất kể ánh mắt của người khác, cố ý đi theo ma đầu. . . . . . Điều này cũng làm cho rất nhiều giang hồ nhi nữ, tiểu thư khuê các thổn thức cảm thán không thôi. . . . . . việc này cũng bị bọn người chuyên kể chuyện nắm bắt cơ hội, kể chuyện xưa thêm dầu, thêm mỡ, mô tả thành câu chuyện tình ái vui buồn lẫn lộn.

Giang hồ. . . . . . Vĩnh viễn là nơi có nhiều tin tức phức tạp nhất.

Diệp Linh Cẩm nghe nhiều loại tin tức một lúc, trong lòng cảm thán, quả nhiên là miệng lưỡi con người rất đáng sợ, "Ba người thành hổ a". Lời đồn nhiều người lặp lại, người nghe sẽ tin là thật a. . . . . . Cổ đại mặc dù không có truyenfull.vn, không có truyền thông, nhưng tốc độ truyền tin cũng vô cùng nhanh . . . . . .

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi