NGỐC THÊ LƯU LẠC GIANG HỒ

"Tỷ tỷ. . . . . ." Diệp Linh Cẩm cười đi vào, sờ sờ đầu Hương Nhi.

"Vốn định hỏi Trương tẩu ngủ chưa đấy. . . . . ."

Trương tẩu tay di chuyển, một bên cười nói: "Còn chưa đâu. . . ."

"Mẹ khâu đế giày. . . . . . nhìn thật đẹp. . . . . ." Hương Nhi giòn giã nói.

Diệp Linh Cẩm nhìn mấy đôi giày lớn, nhỏ, liền hỏi: "Đây là Trương tẩu tự khâu giày ình sao. . . ."

Trương tẩu cười lắc lắc đầu, nhìn trên tay một chút, nói: "Đây là cho cha của Hương Nhi … Nghe Nhan huynh đệ nói, cha của nó cũng rất nhanh sẽ tỉnh lại, nghĩ tới trước kia cứ vội vàng làm việc, không chăm sóc hắn tốt …. đôi giày cũng không làm tốt cho hắn … giờ muốn làm cho hắn một đôi giày............" Lúc nói chuyện, nàng cúi mặt, sợi tóc rơi xuống, ánh nến nhàn nhạt trông hết sức dịu dàng.

Diệp Linh Cẩm có chút cảm khái, thay nàng khổ sở. "Người ta. . . . . . Luôn luôn đợi đến lúc mất đi, mới biết người ta vốn là quan trọng cỡ nào. . . ." Trương tẩu thở dài, nói. Diệp Linh Cẩm gật đầu một cái.

Trương tẩu ngẩng đầu mỉm cười, nói: "Muội tử đừng cười ta, ta cũng không đọc qua sách nào cả, chỉ là một phen cảm thán thôi. . . . ."

Người ta luôn chờ tới lúc mất đi, mới biết quý trọng. . . . . . Diệp Linh Cẩm lắc đầu nói: "Không có. . . . . . Trương tẩu ngươi nói rất đúng. . . . . . Ngươi so với ta lớn một chút, rất nhiều chuyện nhìn cũng hiểu rõ hơn ta . . . . . ."

Trương tẩu mỉm cười. Diệp Linh Cẩm véo véo gương mặt của Hương Nhi, nói: "Hương Nhi. . . . . . Làm gì đó. . . . . ."

"Tỷ tỷ. . . . . . Hương Nhi một mình thật nhàm chán. . . . . ." Hương Nhi ngẩng mặt, mặt mong đợi nhìn Diệp Linh Cẩm. Diệp Linh Cẩm trong nháy mắt có dự cảm xấu. Kết quả.. . Quả nhiên. . . . . .

"Lúc nào thì sinh em trai cùng chơi với Hương Nhi?"

". . . . . ." Tại sao đứa nhỏ lại cố chấp như vậy. Trương tẩu một bên cười.

"Ách. . . . . . Hương Nhi a. . . . . ." Diệp Linh Cẩm ngồi ở bên cạnh Hương Nhi, nhìn nó, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đệ đệ đấy. . . . . . Không phải nói có liền có đúng không. . . . . ."

Hương Nhi khéo léo gật đầu một cái. Trẻ nhỏ dễ dạy. . . . . .Diệp Linh Cẩm sờ sờ đầu của nó tiếp tục nói: "Cho nên không cần phải có tiểu đệ đệ được chứ. . . . . ."

"Như vậy tỷ tỷ lúc nào thì mới có thể sinh em trai?"

". . . . . ."

"Cái đó. . . . . . Trương tẩu, không còn sớm nữa, ta đi ngủ thôi. . . . . ." Diệp Linh Cẩm đứng lên.

Trương tẩu ngẩng đầu, cười nói: "Muội tử và Nhan huynh đệ sớm đi nghỉ ngơi đi". Diệp Linh Cẩm gật đầu một cái, vừa đi, trong lòng vừa buồn bực: tại sao nghe cứ quái dị thế kia. . . . . .

"Đi thế nào không nhìn ? Ngẩn người cái gì …."Tiếng nói đầu sỏ gây nên tội trong phòng vang lên. Diệp Linh Cẩm ngẩng đầu, chỉ thấy Nhan Nhiễm Y mặc quần áo lót ngồi trên giường.

Diệp Linh Cẩm nhìn Nhan Nhiễm Y nửa ngày, sau đó thở dài, nói: "Không có gì”. ………. ai bảo nàng không làm gì được hắn chứ. . . . . . Hơn nữa đầu sỏ gây nên tội tuyệt không tự giác, chuyện này hắn cũng khó mà mở miệng. . . . . .

Hắn nhất định là cố ý. . .. trong lòng Diệp linh Cẩm nói. Chờ Diệp Linh Cẩm bò lên giường, Nhan Nhiễm Y mở miệng nói: "Nhìn ngươi hôm nay buồn bực. . . . . . Kể cho ngươi biết chuyện xưa nhé. . . . . ."

"Gì?" Diệp Linh Cẩm sửng sốt. . . . . .

Nhan Nhiễm Y ấn đầu nàng xuống, để cho nàng ngoan ngoãn ngồi xong, sau đó nói: "Trước kia trên giang hồ có một kỳ nhân, am hiểu y thuật và độc thuật, hắn thu hai đệ tử, một thừa kế y thuật của hắn, một thừa kế hắn độc thuật. . . . . ."

"Ngươi đừng nói cho ta biết ngươi còn có sư muội thân thiết từ bé hoặc là sư tỷ. . . . . ." Diệp Linh Cẩm chen miệng nói.

Nhan Nhiễm Y sờ sờ mặt của nàng, nói: "Ngươi đoán mò cái gì. . . . . ."

Ối, ai cho ngươi sờ soạng. . . . . . Diệp Linh Cẩm chà chà mặt của mình. Học độc thuật. . . . . . Không phải Nhan Nhiễm Y hắn thì còn có thể là ai. . . . . .

Nhan Nhiễm Y mỉm cười, tiếp tục nói: "Hai người này đệ tử đều là nam. .. . . . Mà vị kỳ nhân đó có một người con gái . . . . Hắn không muốn để cho con gái mình gặp nhiều phức tạp, cho nên không truyền y thuật hoặc độc thuật cho nàng . . . Hai đệ tử trẻ tuổi cũng không làm cho hắn thất vọng, cũng trưởng thành người. . . . . ."

Diệp Linh Cẩm tựa lưng trên thành giường nhìn hắn. Trong lòng cảm thán: Nhan Nhiễm Y lại có thể cùng nàng đắp chăn bông nói chuyện phiếm . . . . cho nên nói hắn quá thuần khiết, vẫn còn là người chính trực. . . . . .

"Không muốn biết vị kỳ nhân là ai sao. . . . . ." Nhan Nhiễm Y nghiêng đầu nhìn Diệp Linh Cẩm, dưới ánh nến, gương mặt anh tuấn rất nhu hòa mà chân thật.

Diệp Linh Cẩm dẹp bỏ cảm xúc của mình, miễn cưỡng hỏi: "Người nào?"

"Người này được xưng là kỳ nhân, cũng bởi vì. . . . . . Hắn dựa theo một quyển sách cổ bị hư hại, luyện chế ra Trường Sinh Dẫn. . . . . ."

Diệp Linh Cẩm nghe được ba chữ "Trường Sinh Dẫn", ánh mắt sáng lên, ngồi thẳng nhìn về phía Nhan Nhiễm Y, hỏi: "Sau đó thì sao. . . . . ."

"Không có. . . . . ."

"Không có?" Diệp Linh Cẩm liền lao đến gần.

"Ừ. . . . . ."

Có lẽ nàng đoán được người con gái đó chính là Liễu Như Sương, mẹ của nàng, mà hai người đệ tử này, người học độc thuật là cha Nhan Nhiễm Y . . . . . Nhan Nhiễm Y học độc thuật từ cha hắn, hơn nữa cha mẹ hắn và Liễu Như Sương có sâu xa. . . . . .

Hoá ra là như vậy . . . . . . Lúc đầu tin tưởng hắn là đúng. . . . . .

Diệp Linh Cẩm không biết tại sao, Nhan Nhiễm Y kể chuyện lúc xưa mình lại tin như vậy, nhưng theo lời nói này, rõ ràng Nhan Nhiễm Y cứu nàng là có mục đích, cũng không phải không rõ mục đích gì, hắn có rắp tâm khác, nghĩ tới Trường Sinh Dẫn. . . . . .

Trong lòng bấy lâu nay bị chuyện này đè nén, rốt cuộc cũng được giải quyết. "Ngươi. . . . . . Có thể cách xa ta một chút không. . . . . ."

"Gì?" Đắm chìm trong suy nghĩ của mình Diệp Linh Cẩm hoàn toàn không biết.

"Ngươi xem. . . . . . Ngươi ở gần ta như vậy, ta chỉ muốn duổi xa ra phía trước một chút . . ." Nói xong, Nhan Nhiễm Y duổi đầu ra phía trước một cái, môi chạm vào môi Diệp Linh Cẩm một cái. Mặt Diệp Linh Cẩm đỏ bừng. Lại ………. Lại bị hắn trêu chọc. . . . . .

"Đã nói ngươi chớ dựa vào gần như vậy rồi. . . . . ." Nhan Nhiễm Y vẻ mặt vô tội nhìn hai má hồng hồng của Diệp Linh Cẩm, nói.

Ngươi, ngươi, ngươi. . . . . . Diệp Linh Cẩm rất muốn chỉ vào mũi tên cầm thú này. Tại sao rõ ràng trêu chọc nàng lại còn có thể bình tĩnh như thế, quả thật quá cầm thú rồi !

"Trương tẩu nói đúng, phải chăm sóc ngươi cho tốt, cho nên ngày mai đừng đi với ta nữa. . . . . ." Nhan Nhiễm Y chuyển suy nghĩ quá nhanh, Diệp Linh Cẩm căn bản theo không kịp. . . . . .

"Ngươi. . . . . . Ngươi nói cái gì. . . . . ." Diệp Linh Cẩm ngơ ngác hỏi, vẻ mặt như bị nghẹn uất. Nhưng mà người nào đó lại mang theo vẻ mặt ôn hòa, thân mật, tươi cười, lừa dối dê béo nhỏ, nói: "Trương tẩu nói đúng, phải chăm sóc ngươi thật tốt, ngày mai đừng đi theo ta . . . . ."

"A. . . ." Diệp Linh Cẩm nghe không hiểu ra sao, lại ù ù, cạc cạc đồng ý.

"Cho nên ngủ đi. . . . . ." Nhan Nhiễm Y đè Diệp Linh Cẩm xuống, sau đó mình cũng nằm xuống.

Diệp Linh Cẩm nghe tiếng hít thở của Nhan Nhiễm Y bên cạnh, từ từ nhắm nghiền hai mắt. Bỗng nhiên lại mở mắt ra, vẻ mặt bi phẫn nhìn về phía Nhan Nhiễm Y đang nở nụ cười nhìn mình. Thì ra nàng mới vừa bị trêu chọc. . . . . .

Nhan Nhiễm Y đưa tay sờ sờ đầu Diệp Linh Cẩm, thở dài, sau đó ôn hòa nói: "Giờ mới phản ứng kịp sao. . . . . ."

Trong nháy mắt, Diệp Linh Cẩm cảm thấy bất đắc dĩ. Cái gì là chăm sóc tốt chứ, Trương tẩu lúc ban đầu nói câu nói kia là vì nàng mang bầu!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi