NGÔI SAO LẠC LOÀI (ONCE A PRINCESS)

Vasili ghé lại để đưa cô đến phòng ăn. Tuy vậy, Tanya không nhờ anh giúp cô mặc chiếc áo, cô gần như muốn trẹo xương vai vì phải tréo ngược hai tay ra sau lưng để cài nút. Bọn họ có thể lựa chọn một cái áo nào để lúc mặc vô và cởi ra dễ dàng hơn không nhỉ, nhưng cô sẽ không phàn nàn gì nữa. Cô ngạc nhiên quá đỗi khi cô cố nở một nụ cười giả dối, nhưng lại làm Vasili sững sờ.

Cả hai chiếc váy mà cô phải chọn có cùng một kích cỡ, một cái màu kem và cái kia màu vàng chanh với tay áo rộng và hai đôi giày cùng màu. Đôi giày hơi nhỏ, nhưng cả hai cái váy đều vừa vặn hơn cả mong ước, ngoại trừ chỗ ngay ngực. Dĩ nhiên, những chiếc váy này là hàng may sẵn và dành cho những người có thân hình cân đối hơn cô.

Cả hai chiếc áo đều có cổ thuyền, để lộ vai, cổ và phía trên ngực, vòng cong của cổ áo chấm ngay trũng ngực và khoét hơi sâu. Một chiếc áo lót viền đăng ten có thể giúp cô che bớt bộ ngực, nhưng Stefan từng nói là anh sẽ không mua đồ lót cho cô và không biết anh vô tình hay cố ý quên, cô không thấy một chiếc áo lót nào để cùng với hai chiếc váy.

Trong trường hợp bình thường, Tanya sẽ có ý thức để không mặc cái nào cả. Cô luôn giấu bộ ngực mình dưới những chiếc áo cổ cao và lớp vải dày, vì vậy nó không bị lộ ra ngoài. Bây giờ, cô để lộ tất cả, hay đúng ra là lộ hết phần trên của bộ ngực, tệ hơn nữa, là nó bị ép sát lại với nhau vì cái áo quá chật ở chỗ đó. Thật ra, khi cô nhìn mình trong gương, cô chỉ nghĩ đến một việc, Stefan sẽ nhìn thấy cô như thế này và sẽ không thích chút nào. Thế là cô nhất định mặc.

Cô chọn chiếc áo màu vàng chanh tối nay chỉ vì gam màu này trái ngược với những màu tối mà cô thường mặc và lại rất thích hợp với mái tóc đen của cô. Ngay cả trang phục để nhảy của cô cũng không làm tăng vẻ đẹp của thân hình cô bằng chiếc áo này và cô không cần phải mặc nịt ngực. Tanya thật hài lòng, quá ư hài lòng. Cô chưa bao giờ biết được rằng cô lại xinh đẹp như thế này.

Cô không thể làm gì nhiều với mái tóc của mình, ngoài việc cột nó lại sau lưng. Nhưng cô đã tháo chiếc nơ lớn nơi lưng chiếc áo và dùng nó để cột mái tóc mình. Dĩ nhiên là cô có thể sử dụng nó bằng cách nhét vào phần trên chiếc áo để bớt hở hang nhưng nghĩ đến phản ứng của Stefan còn quan trọng hơn, cô đã không làm vậy

Tuy nhiên, cô đã cân nhắc lại khi Vasili nhìn chằm chằm vào ngực cô. Nhưng toàn bộ người cô đều bị anh nhìn kỹ như vậy, cho nên cô bỏ qua cho anh.

“Cô nhìn đẹp lắm, Công Chúa ạ.”

Chân mày cô nhướng lên, “Lời khen từ anh à? Anh có bình thường không vậy, Vasili?”

Anh phì cười và nhận xét, “Cô thật là vui tánh. Nào, đừng gồng mình với tôi như vậy vì tôi đã gặp rất nhiều phiền phức từ cô.” Anh đưa tay ra và để lộ cả chục chiếc kẹp tóc đủ kiểu và tâm sự, “Bây giờ có hai người đàn bà trên tàu này đang nghĩ là tôi có hứng thú với họ, cho dù tôi thật tiếc là không có. Cô không thể tưởng tượng được những rắc rối kế tiếp sẽ xảy ra tối nay đâu.”

“Tôi đang nghĩ là tại sao tôi lại không thể nặn ra được một chút lòng thương hại nào cho an?” Tanya trả lời.

Anh cười như trẻ con và trong khoảnh khắc đó, cô hiểu được vì sao đàn bà lại thấy anh quá hấp dẫn, “Tôi tin là tôi đã mất đi cơ hội đấu trí với cô rồi, Công chúa ạ. Thật đáng tiếc là Stefan giữ cô cho riêng anh ấy trong suốt cuộc hành trình này.”

“Anh ta nhờ anh mang đến những cái này à?” Cô cầm lấy những chiếc kẹp từ tay anh.

“Anh ấy gợi ý rằng nếu chúng tôi không muốn cô trông lôi thôi, lếch thếch, thì một trong chúng tôi phải ra tay thôi. Dĩ nhiên tôi là người được chọn.”

Anh ta lợi dụng cơ hội để sỉ nhục cô đây mà. Ngoài mặt cô làm bộ như không có gì nhưng trong lòng đau nhói. Cô không biết bọn họ còn có những nhận xét nào làm mất giá trị của cô nữa không, khi cô không ở gần bọn họ. Cô đã nghe quá nhiều khi cô ở chung với họ và cô tin rằng họ không bao giờ nói tốt về cô. Chả sao, cô cũng nghĩ xấu về bọn họ vậy.

Cô đưa tay đụng chiếc nơ đằng sau cổ, “Nếu anh đợi một chút …”

“Để yên vậy đi,” anh cắt ngang và khi thấy cô nhìn như muốn hỏi, anh nói thêm, “Như vậy cũng đẹp lắm rồi.”

“Nhưng anh đã phải gặp nhiều phiền phức để mượn chúng.”

Anh nhún vai, “Cô có thể mặc vào ngày mai khi chúng ta đến New Orleans.”

Ngày mai? Có phải vì vậy cô được phép rời khỏi phòng tối nay không? Stefan không còn lo lắng và quyết định đã đủ an toàn để cho cô ở gần người lạ, vì cô sẽ không gặp lại họ lần thứ hai à? Cô có thể gây ra được bao nhiêu phiền phức trong khoảng thời gian ngắn như thế này? Cô hy vọng có dịp chứng minh cho bọn họ biết, họ đã sai lầm. Một người đàn bà lôi thôi ư? Bây giờ cô có thể không nhìn giống như vậy nữa nhưng có khó gì để trở thành một người đàn bà lôi thôi chứ?

“Vậy thì chúng ta đi liền hả? ”

Chiếc tàu này nhỏ hơn chiếc tàu Lorilie, mặc dù nó cũng có hai tầng. Phòng ăn nằm ở tầng một, gần căn phòng lớn dành riêng cho sòng bạc. Ngang qua phòng đó, Tanya nhận thức được nó là một trong những chiếc tàu thường được gọi là sòng bài nổi. Những người cờ bạc chuyên nghiệp chuyên ở trên những chiếc tàu như vậy. Và những người đàn bà có tiếng tăm xấu xa cũng vậy. Trong thoáng chốc, cô nghĩ đó có phải là lý do cô bị nhốt riêng không, nhưng cô bỏ qua ý tưởng đó vì chắc chắn không đúng, những người đi chung với cô, tất cả bọn họ, đều nghĩ rằng cô còn tệ hơn nữa là khác.

Lazar và Serge đang đợi họ ở bàn ăn. Cả hai đứng lên khi cô lại gần và cúi nhẹ đầu khi Vasili giúp cô ngồi xuống. Cử chỉ khác lạ của họ làm cô không thoải mái, cho đến khi cô nhận thức được rằng, thái độ đó có mục đích là làm cho cô tin vào câu chuyện thần thoại của họ. Tại sao họ lại cứ mãi …

“Stefan còn ở đó hả?” Vasili hỏi trước khi anh ngồi xuống.

“Anh còn phải hỏi, anh ấy có khi nào rời khỏi chiếc bàn đó, kể từ khi chúng ta lên tàu?” Lazar trả lời.

“Tại sao anh không nhắc nhở anh ấy là cần phải ăn?” Serge gợi ý, “Anh ấy không nghe chúng tôi khuyên.”

“Vậy thì tôi nghĩ tôi phải đi thôi.”

Lazar xoay người nhìn Tanya sau khi Vasili rời khỏi, “Stefan đang chơi bài,” anh giải thích.

Cô cũng hiểu vậy và hỏi với chút thích thú,”Anh ta có thắng không?”

“Thật ra thì anh ấy thua chút ít.”

Cô nghĩ, bao nhiêu là “chút ít” đối với họ nhỉ? Không phải là cô quan tâm đến bọn họ mà cô còn ước bọn họ thua cháy túi cho đáng đời.

“Thông thường thì anh phải học cách chơi trước khi thử nó,” Cô nhận xét.

“Stefan cũng biết chơi. Thật ra thì anh ấy chơi khá lắm.”

Cách Lazar nhìn cô bây giờ cứ như Stefan thua là tại cô và cô nổi giận, “Anh dám đổ lỗi cho tôi vì sự xui xẻo của anh ta, khi mà tôi không có ở đó à?”

Lời trách mắng đó không làm anh thay đổi ý mình. “Sự căm giận của cô làm anh ấy phiền muộn. Tôi thật là không hiểu. Cô đau khổ vì mất căn nhà tồi tàn đó trong khi cô sẽ được sống trong hoàng cung à?”

Cô thở dài. Dĩ nhiên, họ vẫn cho rằng nếu cứ bền bỉ bịa chuyện như vậy thì từ từ cô sẽ tin vào câu chuyện của bọn họ. Cô quá mệt mỏi để nói với họ, là họ sẽ không bao giờ thành công.

“Không phải là tôi căm giận đâu Lazar, mà là tôi muốn nổi điên,” Cô nói rõ, “Anh cũng sẽ vậy thôi, nếu có ai đó đột nhiên xuất hiện và làm thay đổi cuộc sống của anh.”

“Tôi sẽ không vậy nếu sự thay đổi đó đi theo chiều hướng tốt,” Anh khăng khăng, “Cô phải tận mắt nhìn thấy cuộc sống ở đó đã chấm dứt và cô sẽ có một cuộc sống vui vẻ ở Cardinia, Tanya ạ. Cô sẽ có phú quí, quyền lực…”

“Với một người chồng?”

“Tất cả phụ nữ ai cũng muốn kết hôn cả.”

“Nghĩ thử xem! Mọi người à? Và tôi luôn nghĩ tôi là một người phụ nữ chứ nhỉ?”

Giọng chua chát của cô làm anh nao núng, “Cô thật không muốn kết hôn hả?”

“Không.”

“Ngay cả với Vasili?”

“Đặc biệt là với Vasili.”

Hai bàn tay đặt lên vai cô và một hơi thở ấm nồng bên tai cô, “Cẩn thận đấy, Tatiana, không thì tôi sẽ bắt đầu tin vào điều ấy và sẽ bị tổn thương và tôi sẽ phải cố gắng hết sức để quyến rũ cô thay đổi ýđịnh đấy.”

Là Vasili, không phải Stefan, giọng nói đã cho cô biết. Tim cô từ từ đập chậm lại.

Tuy nhiên, trước khi cô có thể đáp lại lời hứa hẹn lạ lùng đó, Lazar hỏi Vasili, “Anh không thể kéo hắn rời khỏi chỗ đó à?”

“Anh ấy nói anh ấy sẽ đến sau, có thể thế”

Vai Tanya thấp xuống. Stefan sẽ không đến ăn cùng bọn họ. Cô biết chắc như là cô đang ngồi đây vậy. Anh đã ra lệnh cho cô tạo bề ngoài dễ nhìn nhưng anh không thèm ngắm cô khi cô tuân theo. Anh ta dám cướp đi sự vui thích mà cô cảm thấy được từ bề ngoài của cô tối nay à? Cô sẽ không cho anh toại nguyện đâu.

“Nếu chút nữa Stefan không gia nhập với chúng ta,” cô nói một cách rành rọt,”…thì chúng ta sẽ tới với anh ấy vậy.”

Đáp lại lời đề nghị của cô là một sự im lặng hoàn toàn cho đến khi cuối cùng Lazar thốt lên, “Không được đâu, Công Chúa …”

“Tôi quyết định vậy.”

“Nhưng Stefan không thích …”

“Anh nghe cô ấy nói mà, Lazar,” Vasili cắt ngang,”Cô ấy đã quyết định vậy rồi và cô ấy có địa vị cao hơn anh đấy.”

Tanya nhìn Vasili hoài nghi, “Thật hả?”

“Dĩ nhiên là thật. Vì rốt cuộc, Lazar chỉ là một bá tước thôi.”

Lazar nghiến răng, “Lúc này không phải là thời điểm thích hợp để chỉ ra điều đó, thưa Bệ Hạ.”

“Bình tĩnh nào anh bạn và hãy để cho Stefan giải quyết mọi việc nếu như anh ấy phản đối. Cần một điều gì đó để kéo anh ấy ra khỏi tâm trạng này.”

Hiện giờ Tanya chỉ chú tâm vào một việc duy nhất, “Vậy có nghĩa là tôi có ngôi vị cao hơn Stefan luôn hả?”

“Cô nhìn tràn trề hy vọng quá.” Vasili cười. “Nhưng tôi phải làm cho cô thất vọng thôi. Không cần biết ngôi vị của Stefan thế nào, trách nhiệm đối với cô là của riêng anh ấy cho đến khi chúng ta trở về Cardinia, vì vậy cô phải nghe theo anh ấy trong mọi việc. Nếu cô muốn tranh luận … nhưng cô đối phó với anh ấy quá rành rồi mà, phải không? Hình như anh ấy đang gặp khó khăn khi phải đối đầu với cô thì phải?”

Tanya che dấu sự thất vọng của mình. Cô phải nên biết là bọn họ sẽ không đi quá xa như vậy để giúp cho câu chuyện của họ dễ tin hơn.

“Anh nghĩ vậy à?” Cô thản nhiên. “Tôi chưa thấy vậy.” Nhưng ồ, cô ước gì điều đó là đúng, bởi vì bất cứ sự khó khăn nào cô có thể gây cho Stefan đều làm cô vui sướng vô cùng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi