NGÔI SAO LẠC LOÀI (ONCE A PRINCESS)

“Chúng ta đến đây để làm cái quái gì vậy, Stefan?” Lazar càu nhàu hỏi gã đàn ông có hàm râu đỏ trong bộ đồ viền da hoẵng, đang đập ly bia cành cạch vào mặt bàn trống để thô lỗ đòi hỏi buổi biểu diễn phải bắt đầu ngay, “Chúng ta có thể đợi Serge ở khách sạn, ít ra ở đó cũng được thoải mái hơn mà.”

“Anh đã từng đến mấy chỗ như ổ chuột … ”

“Không phải những nơi mà thằng nào cũng mang vũ khí đầy người.” Lazar rít lên.

Stefan cười khoái trá, “Anh nói quá rồi, anh bạn ạ, cho dù vậy, cũng giống như Vasili, tôi đang cảm thấy rất bất an nên muốn tìm trò gì đó để tiêu khiển, bất cứ trò gì.”

“Ồ, lạy Chúa.” Lazar rên rỉ, ngồi sụp xuống ghế, “Nếu cả hai đều muốn tìm phiền phức thì chắc chắn sẽ có ngay đấy.”

Stefan nhướng đôi mày rậm, “Ai nói là muốn tìm phiền phức chứ?”

“Trò tiêu khiển của các anh không có gì ngoài việc khích động để gây nên một vụ đánh đấm và tôi biết anh đang bực mình – chúng ta ai mà không bực mình sau những gì vừa biết được hôm nay. Nhưng xin phép cho tôi nói thẳng, anh là một gã ôn vật khó lường mỗi khi ở trạng thái này.”

Stefan khụt khịt mũi, không thấy mếch lòng. Những người bạn thân thỉnh thoảng cũng được phép xúc phạm anh mà không bị trừng phạt.

“Tôi dám chắc với anh là tôi sẽ không làm bất cứ chuyện gì mà không có kết quả.”

“Tôi không cần đến sự bảo đảm đó.”

“Đừng lo lắng quá, Lazar. Chúng ta đến đây để giúp Vasili và cũng để bảo vệ chiếc cổ của chúng ta trong khi chờ đợi.”

“Và Vasili đang có ý đồ gì vậy?” Lazar thắc mắc, nhìn người mà anh đang nói đến đang thản nhiên đi xung quanh phòng, nói chuyện với khách hàng như là hắn đã quen biết từ đời nào.

“Hắn hiếu kỳ khi tên quán được nhắc đến trên tàu Lorilie và nghe diễn tả về buổi biểu diễn. Vì hắn nhớ nhà quá nên hắn sẽ vui lòng xem bất cứ buổi biểu diễn nào cho dù nó dở tệ, chỉ cần có một cái bụng nhấp nhô là được.”

“Nàng hầu mà Abdul tặng hắn nhảy ác đạn thật, anh có thấy vậy không?” Lazar chặc lưỡi. “Cô ta nhảy trên giường còn hay hơn nữa kìa.”

“Anh thử với cô ta rồi à?”

“Vasili thoải mái với anh em lắm… Ý anh nói là chưa làm với cô ta hả?”

“Dân nô lệ, cho dù là đã được trả tự do, dễ sai bảo quá nên không phải là mẫu người tôi thích.”

Lazar nhe răng cười nham nhở vì quan niệm đó. Theo anh nghĩ, thỉnh thoảng được phục tùng tuyệt đối cũng tốt, đặc biệt khi lên giường với một người đàn bà phóng đãng như cô ta vậy. Anh rất mừng là Vasili không mang cô ta theo, có lẽ hắn không ngờ chuyến đi này bị kéo dài như vậy.

Không một ai trong bọn họ ngờ được, vì công việc lần này thật ra rất đơn giản. Họ chỉ cần liên lạc với bà Rousseau ở New Orleans, người mà Sandor đã sắp đặt từ nhiều năm trước, bà ta sẽ đưa họ đến gặp nữ nam tước Tomilova cùng cô gái đang được nuôi dưỡng. Chỉ cần một tuần cũng đủ để thu dọn hành lý của Công chúa và họ sẽ lên đường trở về nhà. Rất đơn giản…Tuy nhiên, bà Rousseau đã qua đời vào ba năm trước, và chồng bà lại dọn sang Charleston.

Họ mất thêm một tuần lễ nữa ở New Orleans để tìm kiếm nữ nam tước, nhưng bà ta giống như chưa từng bao giờ ở đó vậy, vì không một ai nhớ gì về bà ta cả. Vì vậy họ lại nhổ neo đến Charleston để gặp chồng bà Rousseau. Chỉ phí thời giờ vì ông ta đã thành một kẻ nát rượu sau cái chết của vợ. Ông ta hầu như không nhớ gì về người vợ, đừng nói chi đến người đàn bà khác mà ông ta có thể chưa bao giờ gặp hơn hai chục năm về trước. Sau một hồi bị bọn họ cật vấn, ông ta chỉ có một đề nghị duy nhất là kêu họ đi nói chuyện với người em vợ, người mà ông ta nghĩ,nếu ông không nhớ lầm, thì là người đã sống với họ lúc xảy ra chuyện. Vấn đề là bà ta đã lấy chồng cách đây mười năm và dọn về Natchez, Missisippi.

Họ lại phải theo tàu trở về New Orleans, với hy vọng mong manh là trí nhớ của lão Rousseau còn chính xác, rồi theo sông Mississippi để đến thành phố cổ Natchez. Ngoài cách đó ra, họ còn cách nào nữa chứ? Tatiana Janacek đã phải chờ đợi biết bao nhiêu năm để được rước về lại Cardinia, nơi cô ra đời. Họ phải tìm cho ra được cô, không cần biết phải mất bao nhiêu thời gian.

Nhưng cho đến lúc này họ đều mang một tâm trạng thất vọng. Tất cả bọn họ đều cảm thấy vậy, ngoại trừ vị hoàng đế của Cardinia, vì vậy, họ không được phép bỏ cuộc, cho đến khi ông thấy chán và thâu hồi mệnh lệnh. Nhưng đó là chuyện trước khi họ đến gặp em bà Rousseau sáng nay tại nông trại của bà ta, nằm về hướng nam của thành phố, sau đó họ gần như tuyệt vọng vì những lời kể khó tin của bà.

Bây giờ Lazar thật sự bỏ cuộc và kết luận một cách đơn giản rằng thảm kịch đã xảy ra với đứa bé Janacek. Serge sẽ phải tìm người khác thế vào vị trí của cô ta, một người theo đúng ý thích của hoàng đế, nhưng khó khăn ởchỗ, công chúa có một vết xăm bên mông trái mà chính Sandor đã làm dấu. Và hai người anh em họ, Stefan và Vasili, vẫn quyết lần theo mọi dấu vết, dù mờ nhạt, cho đến khi họ không còn đường nào để kiếm nữa mới thôi, không cần biết phải mất bao nhiêu ngày tháng. Và bây giờ họ không có gì hơn, ngoài tên của người sau cùng đã gặp nữ nam tước lúc còn sống.

Họ được biết Tomilova chết ngay sau khi rời khỏi nước không lâu, vì bị cú sốc quá lớn khi thay đổi cuộc sống. Bà chỉ được phép liên lạc với Sandor trong trường hợp khẩn cấp, nếu không thì không được liên lạc, vì sợ bọn Stamboloffs bắt được tin sẽ tìm đến và hủy diệt người sống sót duy nhất của dòng họ Janaceck. Việc bà sắp chết không phải là một trường hợp khẩn cấp sao? Nhưng ai mà nghĩ được bà sẽ chết chứ. Và tệ hơn, lại chết trước khi một đứa trẻ đủ lớn để tự lo được cho bản thân hoặc dù chưa đủ lớn nhưng cũng đủ hiểu biết để báo với một ai đó?

Theo lời em dâu bà Rousseau, nữ nam tước và đứa bé, được cho là con của bà, đã ở với họ không quá hai ngày, nên bà Rousseau không biết gì nhiều. Nhưng nữ nam tước đã không được khoẻ vì vừa bị một cơn sốt mà bà mắc phải trên đường đến nước Mỹ. Bà ta nói đã bị cướp hết tiền bạc và đá quí ngay đêm đầu tiên, khi vừa đến New Orlean. Khi bà ta biết dịch sốt vàng đang lan tràn khắp New Orlean làm chết rất nhiều người, không phân biệt ai, bà ta rất sợ, khăng khăng nói không thể ở đó thêm một ngày nào nữa.

“Chị tôi khuyên mấy bà ấy cũng không nghe,” người nắm giữ hung tin bảo với họ, “Bà ấy nhất định thu xếp đồ đạc, một mình rời khỏi thành phố, nhưng khi biết là bà ấy sẽ đi chung với ai và đi đâu, chúng tôi đã hết sức ngăn cản. Người đàn bà mà bà ấy muốn đi chung đã nổi tiếng khi cưới một gã rác rưởi. Nhưng nữ nam tước không thèm nghe cho, hơn nữa, nơi bà ấy định đến lại là nơi vô pháp kỷ nhất nước. Chúng tôi nghi ngờ bà ta bị sốt lại vì bà ta cư xử rất thất thường. Chúng tôi còn sẵn sàng trông giữ hộ đứa bé, chỉ là để bảo vệ nó, nhưng bà ta không thèm nói lý lẽ. Chúng tôi không ngạc nhiên lắm khi xác bà ta được mang đến chỗ chúng tôi để được an táng đàng hoàng một tuần sau đó, bởi vì tấm danh thiếp của chị tôi là món duy nhất tìm được trong bóp bà ta. Bà ta đã bị bỏ lại bên lề đường, bị đá che lấp, có vẻ như người đàn bà họ Dobbs kia ít ra cũng đã cố chôn cất bà ta.”

Lại thêm một cái tên nữa phải dò tìm. Theo hướng điều tra, người đàn bà họ Dobbs phải ở trong thành phố Natchez này. Nhưng liệu bà ta có còn ở đây khi hai mươi năm đã trôi qua? Em bà Rousseau chưa bao giờ nghe thêm được tin tức gì về bà này nữa, dù chính bà cũng đã sống ở đây được 10 năm. Và nếu thật sự bà kia đang sinh sống ở đây, liệu bà ta có biết chuyện gì đã xảy ra với đứa bé không?

Serge đã đi gặp chính quyền thành phố ngay khi họ trở lại đây, với hy vọng tìm được câu trả lời. Nếu như không, bắt đầu từ ngày mai, họ sẽ phải lùng sục khắp thành phố, một công việc buồn tẻ vì họ quá hiểu về New Orleans. Công việc tìm kiếm thì như vô tận, nhưng bây giờ họ đều đang nghĩ đến một sự thật đau buồn, là có thể sẽ không bao giờ tìm thấy công chúa được nữa, có thể cô đã bị chết, và cho dù vị vua mới kế vị này có ghét cay ghét đắng việc phải đến đây để rước cô về, anh cũng không muốn trở về cung điện với hai bàn tay trắng.

“Tôi quyết định chọn chiếc bàn ở đằng kia, đó là chỗ nhìn lên sân khấu tốt nhất.” Vasili nhận xét khi anh quay lại với bọn họ, “Chúng ta nên mua chuộc bọn người đang ngồi ở đó…hay là ép buộc họ nhỉ? Vì xét cho cùng, đó là một đặc quyền dành cho hoàng gia. Ngay cả những kẻ thường dân này cũng có thể hiểu được điều đó mà.”

“Khi mà chúng ta đều dấu tên khi đến đây à?” Stefan khô khan phản đối.

“Đúng vậy.” Vasili thở dài. “Vậy thì tôi đề nghị chúng ta cứ chiếm đoạt lấy. Chúng ta có quyền đó mà.”

“Anh đúng là khùng điên.” Lazar rít lên, đứng bật dậy, “Chỗ ngồi của tôi không bị cản khi nhìn lên sân khấu. Này, anh hãy ngồi đi!”

“Nếu anh đã ép tôi, anh bạn ạ.”

Stefan nhe răng cười vì thủ đoạn xảo quyệt của Vasili. Lazar nghiến răng chịu đựng và tự an ủi, làm như vậy anh sẽ không cần phải rút kiếm ra để bảo vệ họ. Bọn họ đều là những kẻ kiêu căng, tự phụ, Stefan thừa nhận tính cách này, và Vasili thỉnh thoảng lại sử dụng nó như một vũ khí, với một kỹ năng chính xác và rất tài tình. Lazar biết chứ. Làm sao anh không biết được, khi mà họ cùng nhau lớn lên, cùng học chung một thầy, cùng rèn luyện và cùng có chung kẻ thù. Họ suy nghĩ giống nhau, họ rất giống nhau, họ là những người bạn rất thân. Nhưng vì Lazar không thể lo được nhiều việc cùng một lúc và hiện giờ, anh biết chắc là cả hai người, Vasili và Stefan, đang muốn quậy để giảm bớt sự thất vọng trong lòng và anh quyết tâm ngăn chặn nếu có cuộc xung đột nào xảy ra.

Lazar không biết rằng, Vasili đã kiếm được cách để giảm căng thẳng – đó là buổi biểu diễn tối nay. Thật tình anh mong có được chỗ ngồi ngon như Lazar. Anh đã bị kích thích bởi sự hưởng ứng nhiệt liệt của đám đông, giờ đang mất nhẫn nại vì buổi biễu diễn đã bị đình trệ.

Buổi biễu diễn lẽ ra đã được bắt đầu rồi mới phải. Một vài vị khách đang đập ầm ầm, la ó. Có thể sự chờ đợi này cũng đáng giá, vì cô vũ công này múa bụng hay như lời đồn chăng? Hay bọn họ chỉ nói giỡn với anh thôi? Biết đâu cô gái này chỉ được xếp vào hạng nghiệp dư, cô ta không diễn đạt hết được điệu nhảy lừng danh này, mà bọn Mỹ ở đây thì đâu biết phân biệt hay dở gì, nhưng may là Vasili cũng dễ thỏa mãn. Stefan đã lo không biết ai sẽ phải trả giá nếu sự háo hức của Vasili lại biến thành thất vọng.

Vasili nghiêng người về phía Stefan thì thầm, “Tôi nghe nói chỉ cần tốn vài đồng là có được con vũ công này. Nếu cô ta chỉ bằng một phần mười Fatima của tôi thì tôi sẽ yêu cầu một cuộc biểu diễn riêng tư đấy.”

Lazar nghe thấy, cằn nhằn,” Anh đang đùa giỡn vận mạng mình vì mấy con điếm đấy, Vasili ạ. Ba con ở New Orleans, một con trên tàu, bây giờ thì ả múa bụng này. Không chừng anh sẽ mang một kỷ vật từ quốc gia này về nước, nó sẽ làm xước da anh …”

“Lazar cứ lải nhải như đàn bà từ khi chúng ta bước vào đây.” Stefan cắt ngang, trước khi tánh khí thất thường của Vasili trở nên tồi tệ. Cả hai đều nổi tiếng về việc đấu chọi nhau đến mức như muốn giết người trước khi nhận thức được sự việc và sau đó lại lăn ra cười nghiêng ngả. “Hắn không thể tin rằng chúng ta chỉ muốn đến đây để nốc cái thứ nước đái ngựa này, thứ mà họ gọi là bia và xem con đàn bà ngu ngốc kia làm trò cười trên sân khấu.”

“Phải nói rằng bản thân tôi còn nghi ngờ điều này chứ nói chi là hắn.” Vasili nói, anh quay sang Lazar, đôi mắt nâu của anh ánh lên vẻ trêu chọc, “Anh xem, những lời lải

nhải của anh đã ảnh hưởng đến chúng tôi như thế nào rồi? Anh biết Stefan có thể trở thành kẻ xấu xa nhất khi hắn bực mình mà.”

“Lạy Chúa, Vasili,” Lazar ngồi sụp xuống chỗ ngồi mới, rên rỉ một cách cường điệu, “Sao anh không nói hắn sẽ xé chúng ta ra thành từng mảnh?”

Vasili quay sang Stefan, mắt mở to thơ ngây, “Bộ tôi đạp trúng đuôi anh hả, anh bạn thân mến?”

“Anh đang thử đó,” Stefan trả lời một cách bí hiểm, “Nhưng những tiếng kêu be be của một con lừa chưa bao giờ làm tôi khó chịu.”

“Tôi biết anh nói gì rồi, Lazar.” Vasili co người, “Hắn đang cay cú.”

“Nếu hai anh không câm họng lại thì sẽ không xem được gì đấy.”

Vasili nhìn lên sân khấu và chồm người tới, quên hẳn chuyện chọc ghẹo. Cùng lúc, đám đông vỗ tay ầm ĩ làm Lazar đứng bật dậy cảnh giác và rồi sững người nhìn lên sân khấu. Ngồi bên cạnh, Stefan nhìn buổi biểu diễn theo chiều hướng khác. Anh còn chờ đợi gì nữa, sao anh không nghĩ anh sẽ giành con điếm này cho riêng anh?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi