NGỒI TÙ Ở PHỦ KHAI PHONG


“Quà lễ” là một bức thư ư? Trong thư sẽ là gì đây? Thôi Đào khỏi suy đoán.
Thôi Đào lập tức loại bỏ khả năng là thư tình.

Lúc trước chàng vẽ một cây quạt tỉ mỉ như thế còn không đề thơ mà chỉ viết một chữ “Đào”.

Có thể thấy chàng là người thể hiện tình cảm một cách thiết thực, nói ít làm nhiều.

Hơn nữa nếu thật sự là thư tình, với vẻ thẹn thùng khi nói chuyện tình cảm của Hàn Kỳ thì chàng sẽ càng không đưa ra trong dịp thế này.
Bởi thế Thôi Đào lại càng hiếu kỳ nội dung trong thư này là gì.
Mở thư ra, trên giấy chỉ có một hàng chữ.

Nhưng thông tin phía trên lại rất quan trọng với Thôi Đào, nàng kinh ngạc nhìn Hàn Kỳ.
“Chuyện là khi nào vậy?”
“Hôm qua, vẫn chưa cử người theo dõi, sợ đánh cỏ động rắn.” Hàn Kỳ nói.
Thôi Đào lập tức vò lá thư lại rồi đưa tới ngọn đèn bên cạnh đốt đi.
Phải cẩn thận, mọi việc vì an toàn.
Vương tứ nương và Bình Nhi đang vừa gói bánh ú vừa cãi nhau, trù nương Phương không biết hai người bình thường ở chung có thói quen này nên vừa gói bánh ú vừa hỏi han, khuyên nhủ cả hai.
Vương tứ nương: “Ai da, sao mấy cái bánh ú này đều bị rỉ gạo hết rồi!”
Bình Nhi: “Để táo ở dưới rồi đổ gạo lên là được.”
Vương tứ nương: “Làm cách của cô rồi, vẫn bị rỉ ra thôi!”
Trù nương Phương vội cầm tay dạy Vương tứ nương cách gói lá bánh ú, sau đó lại bỏ một trái táo tàu vào, dạy thị đổ gạo vào thế nào, rưới một ít nước bên ngoài mặt gạo nếp.
Cuối cùng Vương tứ nương cũng có thể làm tới bước cuối cùng, gấp lá gói bánh ú lại rồi buộc lại.
“Lúc cô buộc dây phải thắt cho chặt, nếu không sẽ bị rỉ ra đấy.” Bình Nhi dặn.
Vương tứ nương lập tức siết chặt —
Bộp! Bộp! Bộp!
Lá gói bánh rách ra làm 2, gạo được gói bên trong đều rơi lại vào chậu gạo nếp.
Trong chậu gạo có nước, đúng lục Bình Nhi đang đứng cạnh chậu để múc gạo cho vào bánh ú, kết quả lại bị văng tung tóe lên mặt.
“Sao cô lại đần thế hả! Đáng lẽ đừng ham vui làm gì, đứng một bên chờ ăn đi là tốt rồi!” Bình Nhi thở hồng hộc mắng Vương tứ nương.
Vương tứ nương hơi giật mình, đảo mắt nhìn Bình Nhi.

Thị tức giận quay đầu đi tìm lão đại của mình nhưng chỉ thấy Thôi Đào đang đốt vàng mã trong chậu đồng.
“Đang cúng ai vậy?” Vương tứ nương hiếu kỳ hỏi.
Bình Nhi nghe thế cũng vội chạy đến, “Vậy có cần chuẩn bị thêm ít nhang đèn để bái lạy không?”
Thôi Đào bèn đuổi họ đi gói bánh ú đi.
Vương tứ nương lập tức nhớ ra “chuyện chính”, kiện cáo với Thôi Đào: “Ta đang định nói với Thôi nương tử đây, khó khăn lắm ta mới có cơ hội học gói bánh ú, thế mà cô ta lại chửi ta đần, còn hung dữ với ta nữa!”
“Ta đang chê cô phiền đấy, nếu cô không nhúng tay vào thì ta với trù nương Phương đã gói xong từ lâu, chúng ta đã có đồ ăn rồi.” Bình Nhi vặn lại Vương tứ nương rồi xoay người trở lại bàn, cầm lá lên gói tiếp.
Thôi Đào cũng định tham gia gói bánh nên liền đi rửa tay.
Vương tứ nương ghé sát Thôi Đào, “Thôi nương tử có phát hiện rằng Bình Nhi đã thay đổi rồi không? Trước kia trừ khi có chuyện khiến cô ta cực kỳ đau buồn thì cô ta mới kích động hét to, bình thường cô ta đều dịu dàng nhẹ nhàng, tất nhiên lời nói vẫn khiến người ta nghe vào muốn đánh.

Nhưng lúc nãy ta chỉ không gói kỹ bánh ú thôi, cô ta trực tiếp phun lửa, mắng ta vướng tay vướng chân, chẳng còn tí dịu dàng nào cả.”
“Ừm, tính tình càng lúc càng giống cô rồi.” Thôi Đào thở dài.
Vương tứ nương cực kỳ tự hào gật đầu, “Được đó! Giờ ta thấy cô ta thuận mắt hơn nhiều rồi!”
“Thuận mắt mà còn ầm ĩ với cô ta à?”
Thôi Đào chùi tay xong bèn cầm lấy 5 miếng lá dong, khéo léo xếp thành hình cái phễu, cho thêm táo tàu và đậu mật, lại thêm gạo nếp, sau đó gói 2-3 lớp lá dong lại rồi vẩy nước, buộc chặt lại bằng dây.

Vì lá dong vốn to nên 2 miếng đã có thể gói thành một cái bánh ú với kích thước bình thường, bánh ú dùng 5 miếng gói có thể nói là lớn bằng mặt người, còn phải là mặt của Vương tứ nương mới đủ.
Trong tiếng kêu sợ hãi và thán phục của Vương tứ nương, Bình Nhi cũng muốn làm thử, nhưng nhiều nhất cô ta cũng chỉ có thể gói 3 miếng lá, miễn cưỡng thì 4 miếng, nhưng đã hơi hơi rỉ gạo rồi.

Lúc nấu bánh ú phải tìm góc để bày, nhưng cũng không mấy khó khăn.
Vương tứ nương cũng muốn làm thử, nhưng thị còn không gói được 2 miếng thì 5 miếng làm sao mà làm được.
“Tay ta lớn hơn tay Thôi nương tử nhiều mà.

Nhưng sao ta thấy không thể nắm chặt được nhỉ, sao trong 2 tay của Thôi nương tử mà chúng lại nghe lời đến thế, trở nên dễ dàng hẳn?” Vương tứ nương khó hiểu.
Bình Nhi và Vương tứ nương bảo trù nương Phương cũng làm một cái, 5 miếng lá với trù nương Phương cũng không khó.

Nhưng sau khi trù nương Phương gói xong, Vương tứ nương lại ồn ào bảo Thôi Đào và trù nương Phương thi đấu một chút xem ai sẽ thắng.
“Mấy người nói thi là thi à? Không có phần thưởng thì thi đấu cũng chẳng có gì vui.” Thôi Đào buồn chán nói.
“Gần đây tích cóp được 300 đồng, ta bỏ ra hết! Ai thắng thì ta cho người đó!” Vương tứ nương cắn răng nói.
Bình Nhi suy nghĩ một lúc, “Ta thêu được 1 mảnh vải trăm bướm, vẫn chưa quyết định sẽ để làm gì.

Nhưng thật sự là đủ trăm bướm, tất cả đều khác nhau, không hề tương đồng.”
Thôi Đào không có hứng thú gì với những thứ này, nhưng thấy cả hai đã muốn xem thi đấu rồi, vậy thì cứ so tài một chút cũng chẳng sao.
“Chày ngọc.” Hàn Kỳ nhẹ giọng nói.
Vương tứ nương, trù nương Phương và Bình Nhi đều vô cùng kinh ngạc, không ngờ Hàn Kỳ cũng góp vui với họ, lại còn lấy thứ quý giá như chày ngọc ra, quả không hổ là người làm quan mà.
“Đã là ngày lễ thì tất phải tận hưởng rồi.”
Thấy mọi người đều rất kinh ngạc, Hàn Kỳ bèn giải thích thêm một câu.
Tất nhiên Vương tứ nương rất vui vẻ phần thưởng phong phú, dù sao cũng không phải thị bỏ tiền ra, treo thưởng càng nhiều sẽ khiến người ta càng hưng phấn rồi.
Thực ra Bình Nhi cũng rất thích đồ trang sức bằng ngọc, cực kỳ hối hận vì lúc trước mình không học kỹ tay nghề gói bánh ú của người lớn trong nhà.

Sớm biết có một ngày có người lấy nhiều đồ tốt ra treo thưởng như thế, trong vòng 1 năm, mỗi ngày cô ta đều sẽ luyện tập gói bánh ú.
Nhưng sau khi bắt đầu thi đấu, Bình Nhi tự giác bừng tỉnh, may mà năm đó mình không học, nếu không đừng nói là học 1 năm, dù học cả đời cũng không thể nào bì lại được với Thôi Đào.
Trù nương Phương có thể dùng cách nối lá để gói ra cái bánh ú 10 miếng lá.

Thôi Đào làm được nhiều hơn, mọi người không cần đếm cũng biết chắc chắn nàng đã thắng rồi.


Đầu tiên lấy 7 miếng lá xếp xen kẽ nhau dưới đáy bàn, lúc đan lá dong, không biết nàng đã dùng kỹ thuật tinh vi nào mà lá dong đều ngoan ngoãn bện lại nhau, sau khi thêm gạo vào, xếp kín buộc lại, gói ra một cái bánh ú lớn bằng miệng nội, tổng cộng phải dùng khoảng 50 miếng lá.

Thế mà bánh ú vẫn duy trì được hình tứ giác, phải biết dạng bánh ú này là khó nhất, dùng nhiều lá như thế gói mà vẫn không bị biến dạng, thật khiến người ta cảm thấy khiếp sợ.
Dù là trù nương Phương đã nấu ăn cả đời, nhìn thấy thủ pháp này của Thôi Đào cũng không khỏi thán phục.
“Đúng là người thông minh, dù làm gì cũng lợi hại hơn đám người bình thường chúng ta.”
Hàn Kỳ nhìn cái bánh ú lớn kia liền nhớ tới lời hứa trước khi tiến cung của Thôi Đào dành cho mình.

Quả nhiên, nàng đã gói cho chàng cái bánh ú lớn nhất rồi.
Muốn hấp chín bánh ú lớn thế này cần rất nhiều thời gian, vì thế cái bánh ú này được nấu trong nồi riêng.
Trong lúc chờ bánh ú, Thôi Đào được Hàn Kỳ tặng cho cái chày ngọc, nàng nhân lúc mọi người không để ý, khẽ nói với Hàn Kỳ một câu cảm ơn.

Câu cảm ơn này tất nhiên không nghiêm túc như trước mặt mọi người, trong giọng nói còn mang theo chút nũng nịu khiến người ta nghe xong vẫn thấy không thỏa mãn.
“Em thắng bằng thực lực của mình mà.”
Trong đôi mắt đen nhánh đều tràn ngập bóng dáng của Thôi Đào.
Thôi Đào bật cười, tất nhiên nàng biết Hàn Kỳ đã đoán được mình sẽ thắng nên mới cho thêm phần thưởng này, “Nếu em không thắng được thì Lục lang sẽ đưa chày ngọc cho trù nương Phương, thế phải làm sao đây? Trong lòng có sốt ruột hay không hả?”
Chày cối bằng ngọc rất hiếm, được mài nhẵn nhụi, lúc chế thuốc quý sẽ cần dùng tới.
Tất nhiên Hàn Kỳ tặng nàng thứ này không chỉ vì công dụng của nó, mà còn là ngụ ý.

Những người không đọc nhiều sách có lẽ sẽ không hiểu được, nhưng Thôi Đào thì hiểu rất rõ.

Trong câu chuyện Truyền kỳ: Bùi Hàng của Bùi Hình thời Đường, nam chính Bùi Hàng vốn nhờ có chày cối ngọc làm sính lễ mà lấy được nàng Vân Anh*.
(*) Truyền thuyết kể rằng, vào khoảng niên hiệu Trường Khánh thời Đường có vị Tú tài tên Bùi Hàng dạo chơi ở Ngạc Chử, nằm mộng thấy một bài thơ.

Bùi Hàng quay về, đi ngang qua trạm ở Lam Kiều, gặp được một bà lão đang dệt vải gai, nhân khát nước bèn đến xin nước uống.

Bà lão gọi cô con gái là Vân Anh mang nước ra, Bùi Hàng uống vào cảm thấy ngọt như quỳnh tương.

Lại thấy Vân Anh tư dung tuyệt thế, nhân đó muốn cưới làm vợ.

Bà lão bảo rằng: “Hôm qua có vị thần tiên cho một ít thuốc, cần phải có chày cối bằng ngọc để giã.

Muốn cưới Vân Anh, phải dùng chày cối ngọc làm sính lễ, giã thuốc một trăm ngày mới được.” Bùi Hàng cuối cùng tìm được chày cối bằng ngọc mà thỏ ngọc trên cung trăng dùng, cưới Vân Anh làm vợ, hai vợ chồng vào núi Ngọc phong hóa thành tiên đi mất.

— Nguồn: Baidu.
Bởi vậy chày cối bằng ngọc này cũng có thể xem là ngụ ý cho việc cầu hôn.
Có lẽ Hàn Kỳ không ngờ Thôi Đào lại hiểu được cả chuyện này, đột nhiên ho khẽ một tiếng.
Thôi Đào lập tức bưng trà cho chàng.
“Lần sau cứ đưa thẳng đi, đừng lo em không nhận.

Chỉ cần là đồ của Lục lang tặng, em đều thích cả.”
Giọng nói của Thôi Đào mang theo một chút vui vẻ, có chút ngọt ngào, đột nhiên nói một câu khách sáo như thế mà khiến người ta nghe còn ngọt hơn cả lời tán tỉnh.
“Hơn nữa đâu phải cái gì em cũng biết, lỡ như thua, bị người khác lấy được của hời thì há là thua thiệt sao?”
“Nhìn tay nghề là biết không thua được rồi.” Hàn Kỳ đáp.
Thôi Đào chợt nhận ra rồi khẽ gật đầu, trêu Hàn Kỳ: “À, hóa ra trong lòng Lục lang đã sớm tính kỹ rồi nên mới đưa ra nhỉ!”
Hàn Kỳ bị vạch trần tâm tư tại chỗ, cố ý dùng tay che miệng ho khẽ một tiếng nữa.

Lúc này bên Vương tứ nương và Bình Nhi lại ầm ĩ lên, chàng thuận thế nghiêng mình quay đầu lại nhìn, dường như đang bị tiếng ồn ào bên kia thu hút sự chú ý thật.

Nhưng Thôi Đào biết, chàng luôn lạnh nhạt với người ngoài, sao có thể để ý tới chuyện hai người này cãi nhau cho được.
Đúng là quá thẹn thùng! Sau này đến đêm tân hôn, có khi nào chàng ấy lại xấu hổ chạy mất không nhỉ?
Lúc này Trương Xương đã bày biện hết các món ăn lên bàn, tất cả những món ăn vặt mua từ chợ đêm cũng như những món đặc sản ở các tửu lầu nổi tiếng.

Vì là ngày lễ nên phải bày ra tất cả những món ăn ngon nhất cho mọi người, không cần Hàn Kỳ chỉ đạo, Trương Xương đã tự mình hiểu rõ chuyện này, đặc biệt là vì trong số khách đến có cả Thôi nương tử nữa.
Lúc này Vương Chiêu và Lý Tài cũng đến, cả hai vừa vào sân đã ngửi thấy mùi bánh ú thoảng tới, thốt lên rằng mình tới thật đúng lúc.
Sau đó Lý Viễn cũng dẫn theo vợ mình là Tưởng thị tới.
Thôi Đào đã ăn rất nhiều đậu phụ của Tưởng thị làm nhưng chưa từng gặp thị bao giờ, giờ gặp mặt vội nói cảm ơn trước, lại hỏi sao bọn nhóc không đến.
“Thôi, sợ làm phiền Thôi quan Hàn ạ.

Hơn nữa hôm nay ban ngày chơi tới phát điên rồi, giờ đều mệt hết cả, lúc chúng tôi đi thì đã ngủ rồi.”
Trước đây Tưởng thị cũng đã từng nghe Lý Viễn kể Thôi Đào này có nhiều tài năng, nhưng vẫn chưa nghe Lý Viễn miêu tả vẻ ngoài của nàng.

Vì thế trong tưởng tượng của thị, Thôi Đào dường như có 3 đầu 6 tay, dù không có thì cũng nên trông như Vương tứ nương, cao to cường tráng nên mới có thể làm tất cả mọi thứ được.
Nhưng hôm nay thấy Thôi Đào lại là một tiểu nương tử trắng trẻo xinh đẹp, thị không khỏi thán phục, một cô gái đẹp thế này mà lại lợi hại như thế, điều đáng kinh ngạc hơn là nàng lại chịu để cho lao tù mài giũa.
“Tôi cực kỳ ngưỡng mộ Thôi nương tử.” Tưởng thị liên tục tán thưởng, nhưng thực sự cũng muốn nói cảm ơn với Thôi Đào, nếu không nhờ trước đây nàng cho ý kiến thì giờ cả nhà thị không biết còn khổ thế nào nữa.

Giờ đã khá khẩm hơn nhiều, bọn nhỏ muốn ăn thịt sẽ có thịt, ngã bệnh cũng không sợ không mua thuốc nổi, cả nhà không còn khó khăn như trước nữa.
Lúc cái bánh ú cực lớn kia chín, Vương tứ nương và Bình Nhi hợp sức mang lên khiến mọi người hết sức ngạc nhiên.
Cực kỳ náo nhiệt, ai nấy đều tán thưởng.
Uống rượu thôi thì chưa đủ, Lý Tài đề nghị mọi người cùng chơi, kích nhưỡng hoặc ném thẻ vào bình rượu đều được.
“Đề nghị Thôi nương tử đừng tham gia nhé!” Vương Chiêu lập tức nói.
“Nói gì vậy, khinh thường con gái người ta đấy à?” Tưởng thị lập tức bất bình thay Thôi Đào.
Lý Viễn vội nắm tay Tưởng thị lại than: “Đừng nói giúp cô ấy nữa, phải nói là bọn ta sợ bị cô ấy bắt nạt thì có.”
Lúc này Tưởng thị mới phản ứng lại, Lý Viễn đã từng kể chuyện đua thuyền rồng và kích nhưỡng hôm trước, nhờ có Thôi Đào nên năm nay họ mới đứng đầu mà.


Xem ra Thôi nương tử quá lợi hại rồi, khiến đám đàn ông này đều phải e dè, đúng là tăng thêm mặt mũi cho phụ nữ bọn họ mà!
“Thôi quan Hàn có chơi không ạ?” Lý Tài hỏi.
Hàn Kỳ lắc đầu.
Mọi người ồn ào khăng khăng muốn Hàn Kỳ bộc lộ tài năng, đừng cố giấu làm gì, mời chàng tham gia chung.
Hàn Kỳ cũng nghiêm túc nhận lấy 10 mũi tên, liên tiếp phóng từng mũi một vào miệng bình.

Trò ném thẻ vào miệng bình này vào tay Thôi quan Hàn rồi thì miệng bình dường như không còn là miệng bình nữa, nó trở thành một cái ao lớn vô ngần, dù chàng ném thế nào cũng vào được cả.
Những người lúc này giờ mới hối hận vì mình đã mở miệng rủ, thế mà lại đi cổ vũ Thôi quan Hàn chơi trò này làm gì chứ.

Rõ ràng chàng là Thôi nương tử thứ hai rồi, phải nhớ cho kỹ, chơi bời không thể để chàng tham gia vào nữa!
Sau đó Hàn Kỳ cũng giống với Thôi Đào, bị mọi người “kỳ thị”.
Bên này cả đám người vừa uống rượu vừa thi đấu tranh tài ầm ĩ, bên kia chỉ còn Thôi Đào và Hàn Kỳ ngồi cạnh bàn.
Thôi Đào chỉ nhìn lướt qua họ rồi tự tìm niềm vui trên các món ăn.

Có một món ăn nàng thấy ngon nhất, là thịt dê xé phay xào.
Đừng thấy món này đơn giản, mùi vị rất ngon đấy.

Thịt dê được xé nhỏ rồi trộn bột đậu, xắt lát ra mỏng.

Kỹ thuật dùng dao này rất điêu luyện, có thể cắt ra sợi thịt mỏng như sợi tóc để mỗi sợi đều thấm nhuần gia vị khi được nấu; đồng thời cũng phải đủ lớn để tiếp xúc với không khí trong quá trình nấu, nhờ vậy mà mùi tanh trong thịt dê mới bay đi hết, nấu cũng dễ hơn, sau đó bỏ vào chảo xào vài lần để giữ độ tươi cho thịt là được.

Cuối cùng là cho hành xắt nhỏ vào xào chung để khử tanh thêm bước nữa, cũng để thêm mùi hương cho món ăn.
Kỹ thuật dùng dao của Thôi Đào cũng không tệ, nhưng không thể nào so sánh được với đầu bếp chuyên nghiệp đã nấu món này.

Dù không so được với tay nghề của người ta, cũng không thể làm ra món ăn có hương vị giống hệt, nhưng nàng sẽ nhớ kỹ tiệm này để khi muốn ăn thì ghé mua.
Thôi Đào lấy một cái đĩa sạch và một đôi đũa chưa dùng qua, gắp một đũa thịt dê xào cho Hàn Kỳ, khẽ nói với chàng rằng món này rất ngon.
Hàn Kỳ đã ăn được một góc nhỏ trong cái bánh ú khổng lồ mà Thôi Đào làm, nói là góc nhỏ nhưng tính ra cũng phải 1 bát.
Hàn Kỳ như một đứa trẻ nhận nhiệm vụ từ người lớn đưa xuống, mở miệng ăn một miếng rồi nhai rất lịch sự.

Lúc Thôi Đào đẩy đĩa tới, đúng lúc chàng cũng đang muốn nếm món ăn.

Lúc ăn thịt dê vào, mùi vị rất đáng ngạc nhiên khiến Hàn Kỳ không khỏi thán phục rằng món ăn Thôi Đào chọn luôn khiến người ta hài lòng.
Mọi người vui vẻ cùng nhau đến tận đêm khuya mới bắt đầu giải tán.
Lần này Bình Nhi đã cẩn thận kiểm soát tửu lượng của Vương tứ nương, không để thị uống say khướt như trước nữa, vì thế cả 3 người có thể cùng về phủ Khai Phong.

Đúng lúc trên đường có lễ hội rất đông vui, có thể đi ngắm xem, tất nhiên chủ yếu cũng do tiện đường và ăn hơi nhiều nên họ muốn tiêu hoá tí.
Lúc cả ba đi khỏi, Hàn Kỳ đưa mắt nhìn Thôi Đào.

Chàng không nói gì đặc biệt, nhưng Thôi Đào đã nhìn thấy trong ánh mắt đó là không nỡ.
Thôi Đào cười tạm biệt mọi người, sau đó bắt gặp ánh mắt của Hàn Kỳ bèn cố ý ôm chày cối bằng ngọc trước ngực, vỗ nhẹ vài cái rồi cong mắt cười tạm biệt Hàn Kỳ.
Đáy mắt Hàn Kỳ khẽ lay động, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế lại khiến giọng nói chàng trở nên trầm và khàn khàn, “Cẩn thận nhé.”
“Thôi quan Hàn yên tâm đi, cả ba chúng tôi đều biết võ cả, ai mà dám bắt nạt chúng tôi chứ? Chỉ sợ không dám tới thôi, nếu tới thì tôi cũng có cơ hội luyện tay luyện chân một tí, lâu rồi không đánh người, ngứa tay quá!” Vương tứ nương khoác vai Thôi Đào rồi nói.
Thôi Đào đẩy thị ra, “Sao cô không uống cho ngất luôn đi!”
Những lời này nghe như đang răn dạy Vương tứ nương vô liêm sỉ, nhưng vào tai Hàn Kỳ lại có một ý nghĩa khác.

Lần trước vốn nhờ Vương tứ nương uống say rồi nôn mửa nên Hàn Kỳ mới có cơ hội đưa nàng về.

Thấy Thôi Đào cũng trông đợi giống mình, trong lòng chàng không khỏi cảm thấy ngọt ngào.
Hàn Kỳ không nhìn quá lâu mà nhanh chóng quay người về phủ.

Nhưng dù chàng không nhìn người thì cũng không có nghĩa là nàng biến mất khỏi đầu chàng, trái lại hình bóng Thôi Đào liên tục xuất hiện khiến bản thân chàng rối loạn.

Từ nhỏ đến lớn, chàng từng gặp qua muôn loại người, con gái có ý với Hàn Kỳ cũng không ít, nhưng chưa từng có ai khiến cảm cảm thấy nóng ruột nóng gan thế này cả.
Thôi Đào cùng cười đùa với Vương tứ nương và Bình Nhi, không ngờ lúc sắp tới phủ Khai Phong lại đụng phải Hàn Tống.
Một chiếc xe ngựa sang trọng đang dừng ven đường, quá thể bắt mắt, còn hơn hai mươi mấy người hầu đang đợi bên cạnh nữa, tiếp đó Hàn Tống cũng xuống xe ngựa.
Y mặc một bộ áo bào rộng thùng thình, trên áo thêu hoạ tiết đám mây bằng chỉ kim tuyến, trông như sắp đưa y lên tới trời vậy.

Tóc bó ngọc quan, mi dài như liễu, đôi mắt đào hoa không còn sáng như trước mà có thêm vài phần lạnh lùng.

Gió đêm chầm chậm thổi tới, Thôi Đào có thể ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt từ phía Hàn Tống.
Vương tứ nương và Bình Nhi nhìn thấy Hàn Tống đều hơi sửng sốt, cùng nhìn về phía Thôi Đào.
Thôi Đào cũng nhìn ra được Hàn Tống hôm nay hơi khang khác.
Lúc nãy ở chỗ Hàn Kỳ gói bánh ú quá nhiều, hơn nữa mọi người đều chia nhau ăn cái bánh khổng lồ kia nên bánh nhỏ vẫn còn nguyên, lúc về tất cả chia nhau mang về, Vương tứ nương và Bình Nhi cũng cầm 1 phần.
Thôi Đào sai Vương tứ nương đưa bánh ú cho Hàn Tống, xem như là quà cảm ơn vì y đã cung cấp manh mối cho các vụ án trước của phủ Khai Phong.
Hàn Tống nhìn bánh ú được đưa tới, lúc đầu có hơi vui vẻ, nhưng nghe thấy Thôi Đào dùng giọng điệu giải quyết việc công để nói cảm ơn, chút vui sướng của y đều tan biến hết thảy.
Hàn Tống lấy nụ cười che giấu tâm trạng, hỏi Thôi Đào: “Không tò mò tại sao ta lại ở đây chờ em à?”
“Nếu tôi tò mò thì anh sẽ nói thật sao?” Thôi Đào hỏi vặn lại Hàn Tống.
Hàn Tống im lặng cụp mắt xuống, không hề cãi chày cãi cối với Thôi Đào như thường ngày.
Đến cả Vương tứ nương cũng phát hiện ra Hàn Tống là lạ, thị quay đầu định nói chuyện với Bình Nhi thì lại phát hiện Bình Nhi đang cúi gằm mặt, lấy tay trái véo lòng bàn tay phải, có vẻ như muốn dùng cách này để cố gắng khống chế tâm trạng của mình vậy.

Vương tứ nương không kìm được mà lắc đầu, dù sao đa tình vẫn luôn chịu khổ mà.

Chuyện này khiến thị không khỏi lại muốn cảm khái một câu: Rốt cuộc Hàn Tống này có gì mà hợp ý Bình Nhi đến thế chứ?”
Chuyện tình cảm nam nữ không bao giờ nói cho rõ được, con rùa còn có thể thích đậu xanh* cơ mà, có chuyện gì mà không được chứ? Hơn nữa điều kiện của Hàn Tống cũng không tệ gì, chẳng trách Bình Nhi vừa nhìn thấy đã bị y thu hút rồi.

Ai yêu trước thì kẻ đó thua thiệt thôi.
(*) Một cách ví von thời xưa, ý chỉ dù có là gì thì cũng có thể yêu nhau.

Có điển tích hẳn hoi nhưng dài quá nên Đẹp xin phép không đưa vào đây nhé.
“Không có gì thì tôi về đây.” Thôi Đào nói.
Hàn Tống lẳng lặng nhìn Thôi Đào một chút rồi quay người lên xe ngựa.

Người trong và ngoài xe đều yên lặng, người xe bất động, như thể tất cả đều là tượng đá vậy.
Vương tứ nương cảm thấy khó hiểu.
Bình Nhi cũng thấy lạ, vì không nhìn thấy Hàn Tống nên cô ta có thể miễn cưỡng khống chế được bản thân, không véo tay mình nữa.
Thôi Đào lập tức dẫn 2 người trở về phủ Khai Phong.
“Có chuyện gì vậy? Lúc nãy Hàn nhị lang vậy là sao chứ?” Vương tứ nương đầy sự khó hiểu, thị đã bỏ sót gì rồi à? Thất thần trong một khoảnh khắc nào đó ư? Sao cứ cảm thấy mình đã bỏ lỡ điều gì đó, tình tiết thiếu mất một đoạn rồi thế này?
“Có bao giờ y bình thường đâu, đừng nghĩ nữa, nhanh tắm rồi đi ngủ đi.” Thôi Đào về phòng cất kỹ chày ngọc rồi đứng yên bên cửa sổ.
Sau khi đèn phòng Vương tứ nương và Bình Nhi đều tắt hết, nàng lại đứng lên rồi ra cửa sau phủ Khai Phong.

Quay lại chỗ vừa nãy gặp Hàn Tống, quả nhiên y vẫn còn ở đó.

Nhưng xe ngựa thì đi rồi, người hầu cũng không còn, chỉ còn một mình y đứng cầm một gói bánh ú chắp tay trong hẻm, ngửa đầu nhìn sao trên trời.
“Đi đâu đó với ta có được không?” Hàn Tống nghe tiếng bước chân sau lưng, lập tức kích động xoay người lại nhìn Thôi Đào.
“Không đi, đến là để khuyên anh về sớm đi, đừng để cha mẹ lo lắng.”
Hàn Tống đột nhiên cười xuỳ một tiếng.
Tất nhiên Thôi Đào đâu có thật lòng quan tâm Hàn Tống, sở dĩ nàng tới là vì phát hiện Hàn Tống say rượu có thể sẽ lộ ra nhiều sơ hở nên mới nhín chút thời gian nghỉ ngơi để đến điều tra thôi.
Tiếng cười vừa nãy của y hơi thú vị đấy…
“Hôm nay đối với ta là một ngày đặc biệt.” Hàn Tống thở dài, “Nhưng nếu em không muốn đi cùng ta thì ta cũng không ép, về nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Ngày đặc biệt của y mà lại cố tình đến tìm nàng, có thể thấy ngày đặc biệt này cũng có liên quan tới nàng.
Thôi Đào nghĩ một chút rồi xoay người rời đi.
“Này, em đi thật đấy à!” Hàn Tống lo lắng, lập tức gọi Thôi Đào lại.
“Dù là mất trí nhớ thì em cũng không nên đối xử với ta như thế chứ.

Không còn trí nhớ nữa, chẳng lẽ cảm giác thân thiết lúc trước của hai ta cũng chẳng còn sao?” Trong câu than thở của Hàn Tống mang ý lên án rất mạnh.
Y thật sự hơi say rồi.
Thôi Đào dừng bước nghe Hàn Tống nói xong, quay người lại nhìn y: “Cảm giác thân thiết của hai ta? Vì thế anh đã nói dối, lúc trước chúng ta đã từng ở bên nhau, không phải một mình anh đơn phương ư?”
Hàn Tống hơi sửng sốt.
“Có phải bên nhau Đoan Ngọ năm đó không? Là Đoan Ngọ năm ngoái, hay là Đoan Ngọ năm kia —” Thôi Đào nhìn phản ứng trên nét mặt của Hàn Tống, đã tìm ra đáp án, “À, là Đoan Ngọ năm kia, vậy chúng ta đã từng ở bên nhau 2 năm.”
Thấy Thôi Đào đoán chính xác và quyết liệt như thế, Hàn Tống mới giật mình hiểu ra Thôi Đào đến gặp mình chỉ để tìm ra sơ hở và câu trả lời mà thôi.
Y thì nhiều tình, còn nàng chỉ một mực tra án.
“Sao lại vô tình đến thế hả?” Hàn Tống hoàn toàn tỉnh rượu, đôi mắt đào hoa mang theo ý cười nhưng chỉ là dối trá, lạnh lẽo vào có chút đau thương.
“Vì tôi đã chết 1 lần rồi, không có bài học nào tốt hơn cái chết cả.

Chết cho người xứng đáng thì gọi là hy sinh, cống hiến, chết có ý nghĩa; chết cho người không đáng thì bị gọi là đồ ngu, khiến người ta tiếc rẻ, ước gì tất thảy chưa từng xảy ra.”
Hàn Tống: “Ta —”
“Anh chỉ mất đi tình cảm đã trách tôi vô tình rồi.

Còn tôi mất đi trí nhớ, mất đi mạng sống, vậy tôi nên trách gì đây hả?” Thôi Đào mỉa mai xong, ý thức được mình đã nói hớ bèn nói thêm một câu, “Là xém mất mạng, nhưng khoảng thời gian đó sống không bằng chết, còn tệ hơn cả chết đi nữa.”
Lời nói của Thôi Đào lại càng kích thích Hàn Tống, khiến y nhìn nàng chằm chằm, hồi lâu sau vẫn không biết nên phản ứng thế nào.
“Vì thế, anh dựa vào cái gì chứ? Nếu trân quý thì sao lúc trước không làm đi? Nếu trân quý thì tại sao tới giờ vẫn không chịu nói thật, diễn trò lừa gạt tôi làm gì? Thật sự nghĩ tôi mất trí nhớ thì sẽ trở thành một con ngốc, anh có thể tùy tiện xoay mòng mòng đúng không?”
“Ta không có, ta —” Hàn Tống hoảng hốt vội định giải thích với Thôi Đào, nhưng lại bị nàng ngắt lời lần nữa.
“Anh chỉ cần nói cho tôi biết mình có thể nói ra hết tất cả sự thật, không nói dối tôi nữa không thôi?”
Hàn Tống sững sờ rồi lại im lặng.
Thôi Đào đã đoán được chuyện này, không hề bất ngờ chút nào, nàng xoay người dứt khoát rời đi.
Hàn Tống nắm chặt gói bánh ú trong tay, sau đó ném mạnh nó vào tường.

Bánh ú vung vãi khắp đất, dính bụi bẩn, thậm chí gạo bên trong cũng bị rỉ ra.

Hàn Tống yên lặng một lát sau đó ngồi xổm xuống nhặt từng cái lên, dùng bộ quần áo lộng lẫy của mình để gói đống bánh ú lại.

Cuối cùng một người lẳng lặng ôm bánh ú, bóng lưng cô đơn tan biến trong màn đêm sâu thẳm.
Sau khi đóng cửa sau phủ Khai Phong lại, Thôi Đào tựa vào cửa khẽ thở phào, lập tức vỗ ngực.

Lúc nãy nàng phun lửa với Hàn Tống có cảm giác trong lồng ngực đau nhói, đây là cảm giác còn sót lại trong cơ thể ban đầu của nàng ư?
“Tôi có thể cảm nhận được cô không yêu lầm người, hẳn là y cũng yêu cô, chỉ là không thoát khỏi sự thật tàn nhẫn mà thôi.” Thôi Đào chọc vào lồng ngực mình, tự an ủi bản thân.
Bởi thế muốn tình yêu bền bỉ thì không chỉ cần 2 người cùng yêu nhau, phải sáng suốt cân nhắc những vấn đề thiết thực khác nữa.

Nếu không mà yêu điên cuồng chính là tự ngược, tự tìm đường chết đấy.
Thôi Đào bình tĩnh lại, lấy quạt ngọc hoa đào từ trong tay áo rồi mở ra ngắm một chốc.

Vừa dùng quạt quạt gió, vừa sải bước trở về.

Hôm sau, Thôi Đào đến gặp Hàn Kỳ sớm, chủ động báo cáo lại tình hình với chàng.
“Tối qua Hàn Tống tới tìm em.”
Làn mi dài của Hàn Kỳ khẽ run lên, “Chuyện gì?”
Thôi Đào nắm bắt được nét mặt nhỏ này của Hàn Kỳ bèn tỏ ra hơi lo lắng, cúi đầu nói, “Nói ra sợ chàng tức giận.”
“Vậy ta nhất định sẽ tức giận rồi.” Hàn Kỳ tỏ vẻ đồng ý.
Thôi Đào nghe Hàn Kỳ không hề khách sáo với mình chút nào bèn nói với chàng: “Đàn ông ngực rộng bốn bể, chống đỡ vô số thuyền bè.”
“Không nên chỉ có một con thuyền họ Thôi à?” Hàn Kỳ hỏi lại.
Thôi Đào phục, ỉu xìu gật đầu đồng ý: “Nên chứ.”
“Nói đi.” Hàn Kỳ nói xong bèn ngồi xuống.
Thôi Đào lập tức lấy 2 tay dâng trà cho Hàn Kỳ, nói với chàng: “Đã xác định được một phần rồi, có vẻ như bọn em từng có 2 năm tình cũ, có thể là đã bắt đầu ở bên nhau từ Đoan Ngọ năm kia.”
Hàn Kỳ cụp mắt xuống nhìn tách trà mà Thôi Đào vừa dâng lên, không hề có phản ứng khác.
Thôi Đào nhìn chàng, “Sao, để bụng à?”
Hàn Kỳ vẫn không đáp lời.

“Sau đó em đã mắng y, nói rõ ràng mọi chuyện rồi.” Thôi Đào giải thích tiếp.
Trong phòng rơi vào bầu không khí tịch mịch như chết…
Thôi Đào bắt đầu băn khoăn không biết nên lùi hay tiến đây.
Chuyện này không giống với những chuyện khác, nếu chàng ấy để ý quá khứ của nàng, lúc này chạy tới làm nũng bảo chàng ấy đừng tức giận thì lại thành ra vô liêm sỉ rồi.

Dù là mất trí nhớ nhưng Thôi Đào cũng không cảm thấy xấu hổ về quá khứ của mình.

Đó là nàng, một nàng toàn vẹn.

Nếu không thể chấp nhận thì không thể trách người ta được, nhưng cũng chẳng phải lỗi của nàng, chỉ có thể nói cả hai không hợp nhau mà thôi.
“Nếu như nhớ lại, em sẽ còn rõ ràng nữa không?” Hàn Kỳ đột nhiên hỏi.
Thôi Đào nghe chàng nói vậy mới yên lòng, hoá ra Hàn Kỳ sợ nàng khôi phục trí nhớ sẽ rời bỏ mình đây mà.
Thôi Đào lập tức gật đầu chắc chắn với Hàn Kỳ, hứa chắc nịch: “Sẽ hiểu rất rõ.”
Với Thôi Đào mà nói, những chuyện quá khứ đã xa rồi, dù có nhớ lại thì cảm giác chẳng qua cũng chỉ như 1 thế giới nàng từng xuyên qua mà thôi, căn bản không thể ảnh hưởng đến quyết định tình cảm của nàng hiện tại.
Hàn Kỳ vẫn không ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Thôi Đào nhìn xung quanh một chút, sau khi chắc chắn không có người ngoài mới tới nắm chặt tay phải Hàn Kỳ, “Chẳng phải lúc trước Đại nhân đã nói rồi sao, chàng muốn em nhắc lại một chút không.”
“Ừm.” Hàn Kỳ dứt khoát trở tay lại nắm chặt tay Thôi Đào.
“Đủ độ lượng, đủ đàn ông!” Thôi Đào lập tức ca ngợi.
“Dù có tái giá thì em cũng phải chọn ta đấy.” Vì Hàn Kỳ đang ngồi, Thôi Đào đang đứng nên lúc này chàng đang ngẩng mặt lên nhìn Thôi Đào.

Kết hợp với câu nói “Dù có tái giá thì em cũng phải chọn ta đấy”, thật khiến Thôi Đào cảm giác như mình là nữ thần vậy.
“Ha ha!” Thôi Đào không kìm được lấy tay xoa mũi Hàn Kỳ một chút, “Hàn lục lang kiệm lời, nhưng lúc nói lời ngon ngọt thì chẳng ai bì được cả.”
Hàn Kỳ đột nhiên ôm eo Thôi Đào, cả người nàng mất thăng bằng nên vô thức ôm lấy cổ Hàn Kỳ, ngồi lên chân trái chàng.
Từ trước đến nay cả hai chưa từng gần nhau như thế, chỉ cần xích lại gần một chút nữa thì mặt sẽ kề mặt ngay.
Vậy chắc chắn phải xích lại một chút rồi!
Thôi Đào trực tiếp mặt mình vào mặt Hàn Kỳ, 2 tay ôm cổ chàng càng siết chặt hơn, 2 bàn tay trên lưng nàng cũng siết chặt theo.
Thôi Đào có thể cảm nhận được rõ ràng tiếng hít thở của Hàn Kỳ đang ngày càng nặng nề, lực ôm nàng lúc đầu chặt nhưng lúc sau lại thả lỏng.

Lý do siết chặt tất nhiên là vì kích động, lý do thả lỏng có lẽ là vì ý thức được mình dùng sức siết quá chặt, không muốn Thôi Đào trong lòng khó chịu nên mới nới lỏng ra.
Người đàn ông này đáng yêu đến quá đáng rồi!
Thôi Đào còn muốn dính nhau thêm tí nữa, nàng tham mùi đàn hương lành lạnh trên cổ Hàn Kỳ, cực kỳ dễ ngửi.
Nhưng hoàn cảnh lại không cho phép, bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến.
Thôi Đào lập tức thoát ra, chạy tới nhảy ra sau cửa sổ.

Một loạt động tác cực nhanh, đợi đến lúc Hàn Kỳ phản ứng lại thì chỉ thấy bóng lưng Thôi Đào nhảy ra cửa sổ.

Đúng là y hệt một tên trộm mà!
Hàn Kỳ không khỏi bật cười, sau đó chậm rãi hít một hơi, uống một ngụm trà lạnh mới dần dần nguôi ngoai sự kích động ban nãy.
“Thôi quan Hàn, chuyện hôm trước chúng ta thẩm nên xử lý thế nào đây ạ?” Vương Chiêu vừa bước vào cửa đã hỏi ý Hàn Kỳ, “Có cần mời Thôi nương tử nghĩ kế giúp không?”
“Ai gọi tôi đấy?” Thôi Đào thản nhiên xuất hiện ngay cạnh cửa, dáng vẻ còn hơi mơ màng buồn ngủ, trông có vẻ như vừa mới rời giường thật vậy.
Hàn Kỳ thấy nàng như thế, không kìm được mà nhếch khóe miệng lên.
“Thôi nương tử, nhờ chúng ta ngày đêm thẩm tra mà cuối cùng chủ chứa Tôn ở lầu Thiên Hương cũng đã cung khai rồi!” Vương Chiêu nói, “Thú nhận rằng những người mà chúng ta bắt được đều là người phân đà Biện Kinh của Thiên Cơ Các, còn chỉ thẳng ra tổng đà Thiên Cơ Các nằm ở Tuyền Châu nữa.”
“Chuyện này tốt mà, nhanh tới tiêu diệt đi!” Thôi Đào vui vẻ nói.
Vương Chiêu lắc đầu, “Nhưng không biết vị trí cụ thể là ở đâu, Các chủ Thiên Cơ Các là một con cáo già, bình thường truyền lệnh đều sai thuộc hạ làm.

Nếu có người muốn đến tổng đà gặp hắn, những người này phải che mặt và bịt mũi với tai lại, trên đầu chỉ chừa lại miệng để hô hấp, sau đó thì bị đẩy vào một thùng gỗ dày 3 tấc trên xe lừa, đi khoảng 1 ngày được mới đến được.”
“Đi 1 ngày á? Vậy thì chưa chắc là Tuyền Châu đâu.” Thôi Đào phân tích.
“Đúng thế, nhưng nếu không nói là Tuyền Châu thì cũng không biết là ở đâu cả.

Tóm lại mỗi lần bà ta đến gặp Các chủ Thiên Cơ Các đều đến Tuyền Châu, viết rõ ràng địa điểm hẹn gặp của chúng, sau đó người của Thiên Cơ Các mới tìm đến, rồi ngồi xe lừa đến gặp Các chủ.

Lúc bà ta có thể nhìn thấy thì trời đã tối, trong phòng có thắp đèn, Các chủ Thiên Cơ Các thì ngồi đợi bà ta tỉnh táo sau đó giao việc xuống, bà ta sẽ lại bị bịt mắt mũi tai rồi đưa trở về.” Vương Chiêu kể lại.
Sau đó Thôi Đào nghe Vương Chiêu kể lại mới biết, những thông tin này chỉ là lời khai của một mình chủ chứa Tôn, đám người còn lại của Thiên Cơ Các không hề được tiếp xúc với tổng đà.
“Lời nói một phía, chưa hẳn là thật đâu.” Thôi Đào thở dài.
“Đúng thế, ta cũng đang lo chuyện này.” Vì thế lúc nãy Vương Chiêu mới định nhờ Thôi Đào đến phân tích tình huống này, “Nhưng có thể kiểm chứng được những lời khai khác liên quan đến Thiên Cơ Các của bà ta, tất cả đều là thật.

Vì để cạy miệng bà ta mà hao tổn rất nhiều thời gian, dùng hết tất cả hình cụ rồi.”
Vương Chiêu cáu kỉnh gãi đầu, cảm thấy chuyện này hơi khó giải quyết.

Chủ yếu là có liên quan tới Tuyền Châu, chỗ này không thuộc phạm vi quản hạt của phủ Khai Phong bọn hắn.

Nếu phái thêm vài người thăm dò thì bên Biện Kinh này lại không đảm đương nổi.

Nếu chỉ phái mấy người, với mức độ gian xảo của Thiên Cơ Các thì e là không tra ra được gì cả.
Thôi Đào nghĩ một chút, phát hiện Vương Chiêu không hề nhắc gì tới chuyện bức thư kia của Hàn Kỳ.

Nàng lập tức hiểu ra, chuyện đó hẳn là Hàn Kỳ tự dùng cách của chàng để thăm dò ra, người khác không biết mà chỉ nói với nàng.
Chẳng trách lại bảo là quà cho nàng.
Thôi Đào vừa nghĩ tới đó thì nghe Hàn Kỳ nói: “Hôm trước ta có một tin tức đáng tin cậy, về vị trí phân đà Biện Kinh của Địa Tang Các.”
Vương Chiêu nghe xong thì hưng phấn, bảo rằng mọi người tiêu diệt phân đà của Địa Tang Các trước cũng được.
Thôi Đào kinh ngạc nhìn Hàn Kỳ, công bố luôn à? Vừa rồi nàng còn nghĩ đây là quà của mình nữa…
Nhưng nghe những lời sau đó của Hàn Kỳ, Thôi Đào đã ý thức được đây không phải là vấn đề quà cáp nữa.
“Địa Tang Các còn giảo hoạt hơn của Thiên Cơ Các, đêm dài lắm mộng, hôm nay thích hợp để diệt trừ.”
Thôi Đào: “…”
Diệt trừ hôm nay luôn! Không thả dây câu! Không câu cá! Không đi thăm dò cẩn thận gì hết!
Nghĩ chuyện đến đây là hết rồi à? Không, không hề.
Thôi Đào nghe Hàn Kỳ lập tức giao phó Vương Chiêu dẫn người bí mật bao vây 3 khu vực lớn, vừa và nhỏ xung quanh Địa Tang Các.

Tại sao phải làm thế? Là để tránh trong nội bộ Địa Tang Các có những lối đi riêng, trốn từ đó ra những chỗ gần hoặc xa hơn để thoát thân, vì thể phải tiến hành khoá chặt 3 khu vực quan trọng này, có thể thấy Hàn Kỳ cực kỳ quyết tâm muốn tiêu diệt đám người này.
“Mời Hàn Tống tới luôn.” Hàn Kỳ lại nói.
Đây là —
Ý gì?
Bắt Hàn Tống trơ mắt nhìn chàng dẫn người tiêu diệt phân đà Địa Tang Các à?
Thôi Đào nhướng mày, lẳng lặng chọn im lặng trong suốt quá trình.
Không thể chọc được, không thể chọc được, người đàn ông này bắt đầu công báo tư thù rồi kìa..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi