NGU DẠI ĐỘC PHI KHÔNG DỄ CHỌC

Edit: ༄༂Mun༉

Ngay cả gia gia thân cận nhất cũng không biết, bởi vì nàng biết không thể để bất luận người nào biết nàng có cái lỗ hổng trí mạng này, nếu không…

Nhưng mà Mục Thanh Ca nhắm mắt lại càng sợ hãi, nàng phảng phất có thể cảm giác được nước dũng mãnh hướng về mình, cảm giác hít thở không thông, hoảng sợ, nhiều năm qua như vậy nàng còn có thể cảm giác được lúc ấy tuyệt vọng cùng sợ hãi gặp phải tử vong, Mục Thanh Ca ôm đầu mình vùi vào đầu gối, “Không không không…”

Bởi vì Mục Thanh Ca cả người đều súc ở bên nhau, làm cho thuyền có chút chênh lệch, thân thể nàng còn kịch liệt run rẩy, toàn bộ thuyền đều bắt đầu không xong, bởi vì như thế Mục Thanh Ca càng sợ hãi, “A…” Mục Thanh Ca đột nhiên kêu to sau đó toàn bộ thuyền đều nghiêng, Mục Thanh Ca trực tiếp rơi vào trong nước.

Phong Ngâm nguyên bản đứng ở trêи bờ nghe được thanh âm thét chói tai run lên, chẳng lẽ…Phong Ngâm đang muốn nhảy xuống lại đột nhiên nghĩ đến nơi này là nơi Vương gia yêu nhất, không cho phép người khác bước vào, dù cho là hắn cũng như thế, Phong Ngâm nhìn bên kia, hắn có thể nghe được, Vương gia cũng có thể nghe được, có Vương gia ở đây, hắn cần gì phải lo lắng.

Mục Thanh Ca trong khoảnh khắc ngã xuống nước, “Cứu mạng, cứu…cứu mạng…” Nước toàn bộ chạy vào miệng mũi nàng, nàng đã không biết uống bao nhiêu nước, toàn bộ thân thể đều vô lực chìm xuống, cái loại tuyệt vọng vô lực này làm nàng cả người cơ hồ muốn tan vỡ.

Sau đó cả người đều chìm xuống, nàng vô lực giãy giụa, ngực khó chịu tàn nhẫn…

Đột nhiên có một cái tay giữ chặt nàng, một cái tay khác chế trụ vòng eo nàng, sau đó liền cảm giác cả người đều bị kéo lên, cảm giác đôi môi dán lên một thứ, hơi thở cuồn cuộn không ngừng tiến vào trong môi nàng, làm ngực nàng cơ hồ muốn nổ mạnh dần dần khôi phục, Mục Thanh Ca tham lam hấp thu nơi phát ra sinh mệnh bên hông cái tay kia ôm thân thể ấm áp làm thân hình nàng lạnh băng dần dần có độ ấm.

Mục Thanh Ca chậm rãi mở to mắt nhìn người trước mặt…

Phượng Tuyệt Trần.

Phượng Tuyệt Trần chế trụ vòng eo nàng sau đó phi thân ra dừng ở một chỗ bên trong đình tứ giác hóng gió, cả người Mục Thanh Ca đều vô lực ngồi quỳ trêи mặt đất, từng ngụm từng ngụm hô hấp, toàn thân ướt dầm dề chật vật đến cực điểm, mà đầu tóc cột lên cũng đều ướt lộc cộc khoác ở trêи người.

Phượng Tuyệt Trần mặc kệ mình toàn thân ướt đẫm, nhìn Mục Thanh Ca ngã vào chân, Phượng Tuyệt Trần đột nhiên ngồi xổm xuống hỏi: “Ngươi sao…” Lời nói còn chưa nói xong, liền thấy nữ tử bên cạnh toàn thân run lên…

“Oa…” Mục Thanh Ca ức chế không được toàn thân run rẩy, mở miệng muốn nói chuyện ai biết tiếng khóc liền chạy ra ngoài, Mục Thanh Ca không khống chế được tiếng khóc, chỉ nghe được tiếng khóc thê thảm vô cùng vang lên, mắt ngập nước tràn ra nước mắt.

Phượng Tuyệt Trần cứng đờ, hắn nhìn Mục Thanh Ca bộ dáng hoa lê chảy nước mắt, khuôn mặt như thơ như họa viết sợ hãi, nàng khóc rống lên bộ dáng khó coi, thực xấu, nhưng lại làm Phượng Tuyệt Trần tâm bắt đầu run rẩy, hắn chưa từng chuyên tâm xem một nữ nhân khóc như vậy, giống như việc trong thiên hạ đều không thắng nổi nước mắt nàng.

Phượng Tuyệt Trần duỗi tay chà lau nước mắt nàng, “Được rồi, không khóc, đừng khóc.” Ánh mắt ôn nhu như thế cùng động tác nếu bị người khác nhìn thấy phỏng chừng tròng mắt đều rơi xuống.

Mục Thanh Ca mang theo đôi mắt thủy nhuận nhìn Phượng Tuyệt Trần, thẳng tới đáy lòng hắn, Mục Thanh Ca mở ra hai tay đột nhiên ôm lấy Phượng Tuyệt Trần, đầu dựa vào trêи vai hắn lớn tiếng khóc lên, tựa như một đứa trẻ, Mục Thanh Ca không dám nghĩ mình vừa rồi bất lực, nàng biết giờ khắc này nàng vô cùng sợ nước, rất sợ, so với trước kia càng sợ, nàng chưa từng bại lộ ra bản thân mềm yếu, hiện giờ lại còn trước một người không thân, còn là nam nhân mang theo nguy hiểm trêи người toàn bộ bại lộ ra.

Phượng Tuyệt Trần thấy Mục Thanh Ca đột nhiên thân mật cảm thấy kinh ngạc, thiếu nữ trong lòng ngực này toàn thân đều ức chế không được run rẩy, thân hình nho nhỏ lạnh lẽo, bất lực đáng thương như vậy, Phượng Tuyệt Trần trong mắt hiện lên một tia động lòng, đôi tay ôn nhu ôm Mục Thanh Ca, một chút có một chút không vuốt ve thân thể nàng run rẩy, “Đừng sợ, ta ở bên cạnh ngươi, nha đầu ngốc, đừng sợ.”

Mục Thanh Ca không nghĩ tới mình cư nhiên ở trong lòng ngực hắn dần dần an ổn lại, nội tâm run rẩy cũng đi theo lơi lỏng, chỉ là cái mũi vẫn hút hít, hai con mắt hồng toàn bộ, thoạt nhìn đặc biệt nhận người trìu mến, Phượng Tuyệt Trần xoa nước mắt nàng, nhìn hai con mắt nàng hồng toàn bộ bất đắc dĩ cười cười, “Thì ra nha đầu không sợ trời không sợ đất lại sợ nước a.” Phượng Tuyệt Trần khó được sủng nịnh quát một chút cái mũi nàng nhỏ nhỏ đáng yêu.

Mục Thanh Ca trừng mắt nhìn Phượng Tuyệt Trần, lần này là nàng thất sách cư nhiên để hắn nhìn thấy nhược điểm của mình.

Phượng Tuyệt Trần duỗi tay muốn hong khô quần áo nàng, lại phát hiện vạt áo nàng mở rộng lộ ra yếm bên trong còn có tảng lớn da thịt như nộn phấn, cổ cùng ngực trắng như tuyết không tì vết làm Phượng Tuyệt Trần cảm thấy nhiệt lượng toàn thân đều đi xuống dưới, hắn không dám tin mình cư nhiên động ɖu͙ƈ niệm với một nha đầu mới vừa cập kê.

Mục Thanh Ca theo tầm mắt Phượng Tuyệt Trần nhìn lại trêи người mình, vạt áo mở rộng ra, này khẳng định là thời điểm nàng ở trong nước giãy giụa mở ra, này đối với nàng tân nhân loại thế kỷ 21 mà nói căn bản không tính là cái gì, nhưng thân ở thời đại này, rất nhiều chuyện vẫn là phải giữ kín, Mục Thanh Ca bắt lấy quần áo của mình chuẩn bị cho tốt, “Sắc lang.”

Đôi mắt Phượng Tuyệt Trần quang mang chợt lóe, “Thoạt nhìn bổn vương không háo sắc với ngươi liền thực xin lỗi ngươi.” Nói, dưới mắt Mục Thanh Ca lộ ra khϊế͙p͙ sợ, một phen chế trụ quần áo nàng kéo xuống tới lộ ra hơn phân nửa bả vai, sau đó mau chuẩn tàn nhẫn cúi đầu há mồm liền cắn vai nàng.

“Ngươi làm gì? Phượng Tuyệt Trần, buông ta ra, a…buông ta ra.” Mục Thanh Ca cảm giác trêи vai truyền đến đau nhức la lên một tiếng, ở không trung lan tràn một mùi máu tươi ngọt nị.

Phượng Tuyệt Trần buông hàm răng ra, sau đó ɭϊếʍ ɭϊếʍ miệng vết thương chảy máu, rậm rạp hôn dừng ở trêи vai nàng, Mục Thanh Ca toàn thân vì cái này run lên, không phải sợ hãi mà là một loại sởn tóc gáy, Phượng Tuyệt Trần nhìn trêи vai nàng tuyết trắng cái dấu răng kia, lạnh lẽo ngón tay khẽ vuốt: “Mục Thanh Ca, có ẩn ký bổn vương, ngươi chính là nữ nhân của bổn vương.”

Mục Thanh Ca đẩy Phượng Tuyệt Trần ra mặc tốt quần áo của mình, phẫn nộ nhìn Phượng Tuyệt Trần: “Phượng Tuyệt Trần, ngươi không cần nói hươu nói vượn.” Hai con mắt mở lớn, toàn thân đều cảnh giới, tựa hồ chỉ cần Phượng Tuyệt Trần có một động tác nàng liền bỏ chạy.

Khóe miệng Phượng Tuyệt Trần cong lên một tia cười tà, nhanh chóng duỗi tay muốn chế trụ cằm Mục Thanh Ca, Mục Thanh Ca đột nhiên muốn tránh tay hắn, đáy mắt Phượng Tuyệt Trần hiện lên một tia cười né tránh tay Mục Thanh Ca chuẩn xác không có lầm chế trụ cằm nàng, “Mục Thanh Ca, ngươi cảm thấy bổn vương đang nói giỡn sao?”

Mục Thanh Ca vuốt ngân châm bên hông một phen đâm tới, Phượng Tuyệt Trần buông cằm nàng sau đó chế trụ đôi tay nàng trực tiếp đem người đè ở dưới thân, bởi vì hai người quần áo đều ướt dầm dề, nguyên bản dính ở trêи người, hiện giờ hai người càng là da thịt thân cận, Mục Thanh Ca kịch liệt giãy giụa nói: “Phượng Tuyệt Trần, ngươi buông ra cho ta, buông ra có nghe hay không.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi