NGU DẠI ĐỘC PHI KHÔNG DỄ CHỌC

Thất hoàng tử làm mẫu cho Mục Thanh Ca động tác lên ngựa chính quy, Mục Thanh Ca học động tác Thất hoàng tử chật vật bò lên ngựa, Thất hoàng tử nhìn động tác Mục Thanh Ca bất đắc dĩ cười lắc đầu, “Ngươi không cần sợ hãi, buông lá gan ra rồi ngồi lên là được, thời điểm ngươi kéo cái dây thừng này không cần kéo mạnh, bằng không con ngựa sẽ không thoải mái.”

Mục Thanh Ca nghiêm túc gật gật đầu, Thất hoàng tử xoay người xuống ngựa cẩn thận dạy Mục Thanh Ca nắm con ngựa đi, Mục Thanh Ca hô khẩu khí, cảm giác cưỡi ngựa cũng không tệ lắm a, bất quá…Mục Thanh Ca sờ sờ ʍôиɠ mình, nhẹ nhàng như vậy đích xác không cần ngồi xe ngựa a.

Một canh giờ sau, Mục Thanh Ca đã có thể một mình cưỡi ở trêи con ngựa, Thất hoàng tử cưỡi một con ngựa đen ở bên cạnh Mục Thanh Ca, Mục Thanh Ca cười nhìn Thất hoàng tử nói: “Rất có ý tứ.”

Thất hoàng tử nhìn nàng cưới tươi đẹp nao nao, rõ ràng gương mặt này kém xa khuynh quốc khuynh thành rất nhiều, nhưng vì cái gì hắn lại cảm thấy nàng cười rộ lên lại khuynh quốc khuynh thành như vậy, Thất hoàng tử khụ một tiếng che dấu cảm xúc đáy mắt, Mục Thanh Ca không nhìn thấy Thất hoàng tử che dấu tình ý, dù cho thấy được EQ nàng cũng xem không hiểu.

“Thất đệ?”

Thất hoàng tử nhìn người tới lộ ra biểu tình kinh ngạc, Mục Thanh Ca quay đầu lại tức khắc mắt trợn trắng, cư nhiên là Phượng Nguyệt Minh cùng Mục Chỉ Lan, nhưng thấy người đến phía sau bọn họ Mục Thanh Ca hơi hơi kinh ngạc, thế nhưng là Tam hoàng tử Phượng Hạo Hiên đã lâu không thấy cùng Mộ Dung thanh, Mục Chỉ Lan nhìn thấy Thất hoàng tử mềm nhẹ kêu: “Thất hoàng tử.”

“Tam ca, Tứ ca, Thanh Hà quận chúa.” Ánh mắt Thất hoàng tử dừng ở trêи người Mộ Dung Thanh, cười nói: “Đã lâu chưa gặp Thanh Hà quận chúa, quận chúa như cũ vẫn phong hoa tuyệt đại.”

“Thất hoàng tử cũng như cũ nói năng ngọt xớt.” Mộ Dung Thanh hiển nhiên cùng này vài vị hoàng tử rất quen thuộc, giữa ngôn ngữ cũng mang theo ba phần tiêu sái, mà Mục Chỉ Lan bên cạnh nàng sắc mặt có chút mất tự nhiên, mà Thất hoàng tử chính là trực tiếp nhảy vọt qua nàng, Mục Chỉ Lan không tự giác nắm cương ngựa trong tay.

Tầm mắt Phượng Hạo Hiên dừng ở trêи người Mục Thanh Ca, Mục Thanh Ca cùng tầm mắt này đối diện, Mục Thanh Ca nhàn nhạt gật đầu, Phượng Hạo Hiên hơi hơi gật đầu, mà một bên Phượng Nguyệt Minh lại cưỡi đến bên người Mục Thanh Ca: “Ngươi muốn cưỡi ngựa sao không cho người gọi ta?” Hắn hôm nay đi tìm Mục Thanh Ca lại nghe nàng được Thất hoàng tử mang đi cưỡi ngựa, Phượng Nguyệt Minh tức giận đến chết khϊế͙p͙ dứt khoát liền lôi kéo Mục Chỉ Lan ra đây không nghĩ tới gặp Phượng Hạo Hiên cùng Mộ Dung Thanh, dứt khoát cùng nhau lại đây.

Mục Thanh Ca liếc mắt Phượng Nguyệt Minh, người này thật là tiểu cường đánh không chết a, Mục Thanh Ca không muốn phản ứng Phượng Nguyệt Minh, một bên Mộ Dung thanh nhìn ra Mục Thanh Ca không vui, vì thế vì vị biểu ca này giải vây: “Thụy Dương quận chúa, đã lâu không gặp.”

Mục Thanh Ca giơ lên một tia cười kêu: “Thanh Hà quận chúa.”

“Nếu đến cưỡi ngựa, chúng ta cùng nhau đi.” Mộ Dung Thanh nói.

“Cũng được.”

Cho nên nguyên bản lữ trình hai người lại biến thành sáu cá nhân, đương nhiên còn có hai nha hoàn của Mộ Dung Thanh cùng Linh nhi một bên hầu hạ Mục Chỉ Lan, so sánh với các nàng đều mang theo nha hoàn bên người mình, Mục Thanh Ca lại chỉ có một người, thoạt nhìn là khác loại, Thất hoàng tử cười nói: “Thanh Ca, ngươi nhưng thật ra là nữ tử khác loại a, ngươi nói ngươi tốt xấu gì cũng là Thụy Dương quận chúa, sao bên người một nha đầu hầu hạ cũng không có?” Kỳ thật Thất hoàng tử nói xong một phen tất cả đều xuất từ thiện ý.

Mục Thanh Ca trực tiếp cho Thất hoàng tử một ánh mắt xem thường, sau đó nhìn Linh nhi đi theo ngựa Mục Chỉ Lan chớp mắt nói: “Thất hoàng tử, chẳng lẽ ngươi không biết tướng phủ chúng ta hiện giờ nghèo thành cái dạng gì sao? Ta nơi nào có tiền đi sai sử nha đầu a.”

Một bên Mục Chỉ Lan sắc mặt biến đổi.

Phượng Nguyệt Minh nói: “Ngươi nếu thích, ta kêu người đưa mấy nha đầu lanh lợi cho ngươi.”

“Miễn, ta cảm thấy ta hiện tại khá tốt.” Mục Thanh Ca tùy ý vẫy vẫy tay, bộ dáng tiêu sái hoàn toàn không giống như nữ tử, Thất hoàng tử nhìn động tác Mục Thanh Ca đáy mắt hàm chứa một mạt ý cười.

Mộ Dung Thanh nhưng thật ra rất thưởng thức bộ dáng tiêu sái của Mục Thanh Ca, “Nguyệt Minh biểu ca, bộ dạng hống nữ hài này ngươi về sau vẫn là phải học nhiều chút a, đừng xem Thụy Dương quận chúa như loại phấn dung tục.” Nàng dấu diếm thâm ý nói làm Mục Chỉ Lan bên cạnh sắc mặt càng thêm không tốt, suýt nữa trực tiếp ngã xuống ngựa, Mộ Dung Thanh ám phúng nhìn Mục Chỉ Lan.

“Vậy về sau Thanh nhi cần phải vì biểu ca ra chủ ý a.” Phượng Nguyệt Minh luôn rất thích biểu muội này vì thế cười nói.

Mục Chỉ Lan miễn cưỡng cười cười nhìn các vị: “Đã cưỡi lâu rồi, Chỉ Lan đi xuống nghỉ ngơi một chút.” Sau đó lưu loát xoay người, lại bởi vì sắc mặt tái nhợt thất hồn lạc phách thiếu chút nữa ngã xuống, may mắn Linh nhi nhanh chóng tiến lên nâng mới không làm nàng mất mặt.

Phượng Nguyệt Minh nhìn mắt Chỉ Lan, sau đó nói: “Vậy nghỉ ngơi một hồi đi.” Nói nhìn về phía Mục Thanh Ca, Mục Thanh Ca vừa vặn cảm thấy ʍôиɠ mình đặc biệt không thoải mái vì thế gật gật đầu, Thất hoàng tử thấy Mục Thanh Ca gật gật đầu cũng không nói thêm gì.

Mục Thanh Ca lên ngựa xuống ngựa như cũ là rất chật vật, cho nên nàng thực dứt khoát trực tiếp ngồi ở trêи không đi xuống, mà Phượng Nguyệt Minh có tâm muốn cùng Mục Thanh Ca nói chuyện nên cũng không xuống ngựa, Thất hoàng tử nhìn Phượng Nguyệt Minh sau đó nhìn Mục Thanh Ca dứt khoát cũng ngồi ở trêи ngựa cố ý vô tình kéo ra khoảng cách Mục Thanh Ca cùng Phượng Nguyệt Minh, một bên Phượng Hạo Hiên tùy ý nhìn xem chung quanh, Mộ Dung Thanh biết ý biểu ca mình, nhìn thấy bộ dáng Thất hoàng tử bất đắc dĩ cười, nàng nhàn rỗi nhàm chán cũng liền trò chuyện cùng Phượng Hạo Hiên bên cạnh.

“Thanh Ca, mấy ngày trước mẫu hậu có nói với ta ngươi đã lâu chưa từng tiến cung nhìn nàng, nhưng thật ra làm nàng rất là nhớ.” Phượng Nguyệt Minh ôn hòa nói, ngữ khí bên trong lại mang theo ba phần thật cẩn thận tựa hồ rất sợ hãi đắc tội vị tiểu tổ tông này.

Mục Thanh Ca nghiêng đầu nhìn về phía Phượng Nguyệt Minh nói: “Ngại quá Tứ hoàng tử, hôm nay chỉ sợ ta không có thời gian tiến cung, về sau tất nhiên tiến cung tự mình thỉnh tội Hoàng Hậu nương nương.”

Thất hoàng tử nhìn thấy Tứ ca mình bị nhục đại kɧօáϊ nhân tâm a, “Đúng rồi, mấy ngày trước ta trong lúc vô tình nghe người ta nói về dì Vân.” Thất hoàng tử thấy sắc mặt Mục Thanh Ca trầm xuống, thở dài: “Ngươi cũng không cần quá thương tâm, dì Vân chắt cũng hy vọng nhìn thấy một Mục Thanh Ca vui vui vẻ vẻ.”

Việc dì Vân qua đời Phượng Nguyệt Minh tất nhiên cũng nghe nói, chỉ là hắn không có xem đó là một chuyện dù sao chỉ là một hạ nhân, nhưng mà thấy sắc mặt Mục Thanh Ca tựa hồ có chút không đúng, Phượng Nguyệt Minh tính kế mọi chuyện lại quên mất lòng người, ở trong lòng Mục Thanh Ca dì Vân giống như mẫu thân.

“Việc này ta không muốn nói.” Mục Thanh Ca lãnh đạm nói, tay một chút có một chút không vuốt ve con ngựa dưới thân.

Thất hoàng tử gật gật đầu.

Mục Chỉ Lan được Linh nhi nâng, nàng nhìn Mục Thanh Ca như chúng tinh phủng nguyệt đáy mắt hận ý khó tiêu, nhìn tựa hồ không có người chú ý tới các nàng bên này, vì thế nháy mắt Linh nhi, Linh nhi gật đầu, Mục Chỉ Lan ngay từ đầu liền đã nhìn ra tư thế Mục Thanh Ca cưỡi ngựa là một người mới học, mặc kệ nàng làm gì cũng che dấu không được, Mục Chỉ Lan thấy Linh nhi đã hiểu, liền đi tới kêu Phượng Nguyệt Minh bên kia: “Tứ hoàng tử…”

Linh nhi thừa dịp không ai chú ý thật cẩn thận đi đến ʍôиɠ ngựa Mục Thanh Ca, nàng lặng lẽ lấy xuống cây trăm trêи đầu sau đó rất nhanh chóng ngoan độc đâm lên ʍôиɠ ngựa, sau đó chỉ nghe được con ngựa giơ chân trước lên đối với thiên trường rống một tiếng như mũi tên trực tiếp bắn ra.

“A…” Mục Thanh Ca thanh âm kinh hồn đột nhiên kêu lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi