"Mau," Thấy y mãi không có động tác gì, đứa nhỏ lại thúc giục, "Thời gian gấp gáp —— hắn đuổi tới mất thôi!"
Mấy đứa trẻ vây lấy Khấu Đông cởi áo khoác ngoài của y ra rồi vội khoác lên người đứa nhỏ.
Quần áo có màu rất tươi sáng, bộ đồ này y được Diệp Ngôn chuẩn bị cho nên đương nhiên hoàn toàn tương phản với bộ đồ xám xịt của mẹ mìn, đứa nhỏ gầy da bọc xương, mặc lên bộ quần áo sặc sỡ cũng thêm mấy phần khí sắc.
Y nhìn từng đứa trẻ đang đứng trước mặt mình, hơi do dự khiến bước chân chậm lại.
"Đừng nhìn nữa," đứa nhóc kiên định nói, nó đẩy y lên trước, "Hắn sẽ không bỏ qua cho bọn tôi đâu —— nếu chúng tôi có chạy trốn được ra ngoài cũng bị hắn túm về thôi."
"Nhưng cậu thì khác."
"Cậu chỉ là....!có ngoại hình giống với đứa bé kia, cậu chạy được rồi không chừng có thể sống."
Nói đến đây, khóe miệng cậu nhóc lại giật giật, nó miễn cưỡng nở nụ cười.
Rất lâu rồi nó chưa từng cười, động tác xa lạ này khiến bắp thịt của nó cứng ngắc, đứa nhỏ đưa tay sờ lên mặt mình rồi cúi đầu kéo kéo góc áo.
"Đẹp thật," Nó nói, "Tôi rất thích bộ quần áo này.
Nếu một ngày kia tôi có thể tìm được cha mẹ mình —— mặc bộ quần áo này trên người, chắc họ cũng sẽ nghĩ rằng tôi đã sống rất tốt."
Tiếng gió phía sau ngày càng lớn, bọn nhỏ dần trở nên bất an, chúng vây Khấu Đông chặt hơn.
Mười mấy vòng tay nho nhỏ bao lấy y, chúng đẩy y về phía trước.
"Đi nhanh đi!"
"Đi nhanh đi!"
Khấu Đông nói không ra lời.
Y móc từ trong quần áo mình ra thứ gì đó rồi đưa cho đám nhỏ.
Đó là một quyển sách mỏng ở trên viết ngày tháng và địa điểm mà từng đứa trẻ bị bắt cóc.
Khấu Đông lấy nó đi từ lúc còn ở trong đoàn xiếc thú, y vẫn luôn mang nó theo người.
Cậu nhóc nhận lấy, lật qua lật lại, nó ôm quyển sách vào ngực như một thứ đồ trân quý.
"Nếu có thể thoát ra ngoài...." Nó mỉm cười, "Bằng cái này chúng tôi có thể tìm được cha mẹ rồi."
Diệp Ngôn Chi cũng thấp giọng nói: "Đi thôi."
Sắc trời đã tối, kỳ hạn bảy ngày cũng sắp tới.
Khấu Đông không có thời gian chần chờ nữa, y bắt đầu bước những bước chân nặng trình trịch đi về phía trước.
Phía sau là tiếng khóc thét, tiếng bước chân, tiếng nói chuyện.....!có vẻ đi cũng đã xa.
Đám quỷ hỏa cũng không còn theo y nữa, Khấu Đông cứ đi mãi, không biết y đã chạy được bao xa, bao lâu rồi, trời giờ chỉ còn một mảng âm u.
Y tới được bìa rừng.
Cách đó không xa, y thấy mấy bóng người quen thuộc —— Tống Hoằng, A Tuyết và đám người chơi khác đều đứng ở một chỗ lo lắng đợi y đến.
Khấu Đông sức cùng lực kiệt muốn vẫy vẫy tay ra hiệu cho họ thì đã thấy cô gái nhỏ cảm nhận được mình, cô nhìn về hướng y đang đứng.
"Chỗ đó!"
Cô gái hiếm thấy kích động lên, hoàn toàn khác với dáng vẻ trầm tĩnh thường ngày, giờ người ngợm cô bẩn thỉu như vừa chui từ đống bùn đất ra, lúc này cô chỉ vào Khấu Đông hô to.
"Ở đó! —— Đi ra!"
Mấy người chơi bắt đầu chạy về phía y vừa bước ra, Tống Hoằng dẫn trước kéo y lại.
"Hù chết bọn tôi rồi, chúng tôi còn tưởng rằng cậu không ra được cơ..."
Bọn họ mãi không xác định được vị trí của Khấu Đông nên gần như là không thể đi tìm y được, một đám người chỉ có thể đứng trông ở bia đá trấn Đào Nguyên.
Lúc này thấy được y, mắt ai cũng đều tỏa ra ánh sáng hy vọng.
Khấu Đông nhìn thấy gã da bọc xương quen mắt, lúc này gã đánh giá Khấu Đông từ trên xuống dưới, mím môi.
"Là cậu sao?" Gã hỏi, "Cậu ta là Tiểu Xuyên Tử mà mấy người nói?"
Bấy giờ Tống Hoằng cũng chẳng còn tâm tư đi giải thích với gã, anh chỉ muốn nhanh chóng đưa Khấu Đông ra ngoài, "Mau mau, chúng ta đi ——"
"Chờ đã!"
Gã da bọc xương quay người chắn trước mặt bọn họ, ánh mắt hoài nghi nhìn Khấu Đông.
"Tin nổi ư?" Gã nói, "Tôi đã thấy cậu ta trước đây, không phải cậu ta vào cùng lúc với chúng ta à?"
Quy tắc cố kỵ, gã không dám nói thẳng ra chữ người chơi nhưng ý tứ trong câu này của gã cũng đủ rõ ràng.
Tống Hoằng không ngờ là đích đến đã ở trước mắt mà còn lòi ra một tên cản đường, nhất thời cũng không biết phản ứng thế nào.
"Cậu ấy là Tiểu Xuyên Tử! Nếu anh không tránh ra thì chúng ta không thoát được nữa đâu!"
Gã không thèm nghe anh, trái lại gã còn cao giọng nói: "Tôi nghi ngờ mấy người đang nói dối! Mấy người cố ý tìm một đồng bọn tới rồi bảo cậu ta là Tiểu Xuyên Tử, Tiểu Xuyên Tử thật chỉ còn lại tro cốt, cậu ta để tro cốt trong người rồi lừa chúng tôi!"
Vẻ mặt A Tuyết không bất ngờ, cô chỉ nhìn gã rồi lạnh nhạt nói: "Làm thế thì bọn tôi có lợi gì chứ?"
"Sao lại không lợi?" Gã da bọc xương lườm cô, mắng, "Chuyện tro cốt chỉ có mấy người biết, lúc ra ngoài cũng là ba người mang tro cốt của Tiểu Xuyên Tử ra ngoài, chúng tôi đây cùng lắm chỉ là làm nền, điểm thành tựu một chút cũng không nhận được...."
Mấy người chơi khác nhìn nhau cũng bắt đầu gật gù tỏ vẻ đồng tình.
Khấu Đông đã nắm bắt được trọng điểm, hiện tại bọn họ cố tình làm khó dễ là vì chút điểm thành tựu.
Gã ta là khó chịu vì mình chẳng có tác dụng gì lớn trong phó bản này, sợ rằng sau khi thoát khỏi đây sẽ không có lợi lộc gì lớn vì thế mới gây sóng tạo gió vào thời khắc này.
Chỉ tiếc, đã ngu xuẩn còn ăn hại.
Khấu Đông sớm đã tức sôi ruột nhưng không dám ra tay trước.
Đúng lúc này, gã da bọc xương lấy súng ra chĩa về phía y, y không thèm khách khí mà bước lên trước tát cho gã một cái vào mặt.
Gã da bọc xương bị tát đơ người, đến lúc gã phản ứng được lại mặt mày đã đỏ ửng vì tức giận.
Gã trừng mắt nhìn Khấu Đông, âm thanh cao vút: "Mày làm đéo gì thế?"
Khấu Đông: "Đánh cho đầu đỡ úng nước, cho tỉnh người ra."
Gã ta giận quá, "Mày ——"
"Mấy người nghĩ đây là đâu vậy," Khấu Đông nói rồi lướt nhìn người chơi khác một lượt, "Mấy người nghĩ đây là cái rạp xiếc à? Tùy tiện nói dối là qua được đấy?"
Y cười lạnh một tiếng.
"Để chúng ta có thể đứng ở đây vào lúc này đã phải hy sinh bao nhiêu người rồi.
Các người nghĩ đây là cái chợ gần nhà, thích vào thì vào không thích thì đi chắc?"
"Hay là phải cho các người rút người gỗ hết thì mới bằng lòng an tâm?"
Nói đến rút người gỗ, vẻ mặt của đám người chơi lập tức thay đổi.
Có người rụt rè lùi về phía sau một bước, hiển nhiên đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng.
Gã da bọc xương bẽ mặt, ôm nỗi hận nói tiếp: "Sao mày lại dám chắc người phải đi rút không phải mày?"
Khấu Đông lại nhìn bọn họ, bình tĩnh đáp: "Muốn đánh cược không?"
"........"
Gã da bọc xương nào có cái gan này, gã ngậm miệng, không lên tiếng nữa.
Mấy người chơi khác chen chúc bao lấy Khấu Đông, một người túm lấy áo y đi tới bia đá trấn Đào Nguyên.
Phía sau tựa hồ truyền tới tiếng rít gào của ác quỷ, da đầu Tống Hoằng tê dần, anh hét lên: "Chạy mau!"
Bọn họ nhanh chóng chạy ra khỏi trấn Đào Nguyên.
Khấu Đông bị kẹt ở trong đương nhiên nhìn rõ cánh cửa thoát khỏi phó bản gần trong gang tất.
Y vừa mới bước một chân vào bên trong nhưng đột nhiên cảm giác có một bàn tay kéo y lại, bên cạnh hết người này đến người khác chạy được ra ngoài nhưng Khấu Đông vẫn đứng yên tại chỗ.
Y nghe thấy âm thanh của ghế xe lăn gỗ.
Ghế xe lăn kẹt kẹt từng vòng xoay xoay, có người ở phía sau y cất giọng hỏi: "Bé con, em định đi đâu?"
"......"
Thân thể Khấu Đông cứng đờ, y nghiêng đầu sang bên.
Y nhìn thấy Diệp Ngôn, trong bàn tay thiếu niên nắm một bông hoa trắng, có lẽ hắn lấy từ trên tóc của mỹ nhân xà, ngón tay trắng xám thon dài của hắn hơi chuyển.
"Vật thay thế như này chưa đủ để lừa ta đâu."
Đóa hoa trắng bị hắn bóp chặt lấy giữa lòng bàn tay chảy ra chất lỏng không màu.
"Bé con thích hắn như vậy à?"
Diệp Ngôn thấp giọng nói.
"Tặng hoa cho hắn?"
Con mắt đen kịt của hắn nâng lên lẳng lặng nhìn Khấu Đông.
Ánh mắt này còn mang theo một tầng hàm nghĩa làm người bị nhìn cảm thấy không rét mà run.
"—— Còn vì hắn mà rời bỏ ta?"
Trong lòng Khấu Đông kêu gào, này là do anh tự mình gây sự đó chứ!
Tui thật sự là tiện tay tặng mà!
Khấu Đông có nhảy xuống sông Hoàng Hà tắm cũng không rửa được hết nỗi oan, y thầm cảm ơn mỹ nhân xà một nghìn lần vì lắm mồm, có chuyện này cũng khoe khoang, Khấu Đông nuốt một ngụm nước bọt, miễn cưỡng giải thích: "Em cũng vẽ trái tim cho anh mà."
Nguyên cái trái tim của lão đại đây anh còn không thấy?
Diệp Ngôn nói: "Ta thấy."
Khấu Đông thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn thấy là tốt rồi, chắc không quá tức giận đâu ha....
Nhưng NPC lại không vì thế mà buông tha cho vấn đề này, trái lại hắn vẫn cứ hỏi: "Bé con, tại sao phải tặng hoa cho hắn?"
Khấu Đông: "....."
Khấu Đông khó lòng tin nổi: "Anh, anh có trái tim mà!"
Thành quỷ cũng không thể tham lam thế chứ!
Diệp Ngôn lạnh nhạt nói: "Tất cả của bé con đều là của ta, không ai có quyền chạm vào."
Khấu Đông nghe xong câu này, da đầu mơ hồ truyền đến cảm giác tê dại.
Y hỏi: "Hắn đâu?"
Khóe môi Diệp Ngôn cong lên, bình tĩnh mà đáp lại lời y: "Bị ta ăn rồi"
"....."
"Ta đã nói cho nó biết," Diệp Ngôn di chuyển ghế xe lăn, tiếng kêu kẹt kẹt tới gần, "Bé con của ta không thể thành thỏ được, nó cũng không có quyền nhận lấy hoa của em —— bé con là của ta, chỉ có thể là của ta.
Từ khi em được sinh ra việc này đã được định sẵn rồi."
Khấu Đông nói: "Tôi phải là đồ vật, tôi thuộc về chính tôi."
Diệp Ngôn nhẹ nhàng nhếch môi, nhìn y.
"Bé con đừng lừa anh."
"Linh hồn của em —— là của chính em sao?"
"Em không thuộc về nơi này sao?"
Đầu Khấu Đông choáng váng.
Sức mạnh giam cầm của Diệp Ngôn dùng lên người y vẫn chưa bị giải trừ, y mở miệng chỉ thở hổn hển được mấy hơi.
Y thuộc về nơi này ư?
Câu này như một lời dẫn cho những cảnh tượng hiện lên trước mắt y ngay sau đó, những khung cảnh sặc sỡ vỡ vụn.
Trời đất trong thế giới game quay tròn, y như đạp xuống một địa phương mềm mại, cứ như là một tấm thảm làm y hãm sâu xuống dưới, dường như có một người đột ngột xuất hiện, người nọ đứng trước mặt y nói gì đó.
Đầu Khấu Đông hỗn loạn vô cùng nên y không nghe rõ người nọ nói gì nhưng y biết chuyện này rất quan trọng.
Phải.
Rất quan trọng.
Diệp Ngôn Chi đứng ở trên vai y, hắn hiếm khi tỏ ra tức giận như này.
Người tí hon cắn răng, gằn từng chữ: "Hắn nói dối —— cậu không thuộc về nơi này."
Nói dối!
Hệ thống lập tức nhảy ra một khung nhắc nhở hắn:
【Ngài đã làm trái quy tắc!】
【Ngài đã làm trái quy tắc!】
【Ngài đã làm trái quy tắc!】
Những dấu chấm than đỏ tươi nhảy ra lấp đầy tầm nhìn.
Diệp Ngôn Chi không lùi bước, hắn cắn răng phát ra tiếng cười trào phúng.
"Là đồ vật do tay tao tạo ra mà giờ lại còn vọng tưởng muốn thao túng tao ư?"
Khung chat hệ thống rung động, nó im lặng không lên tiếng.
Ngay trong nháy mắt này, Diệp Ngôn Chi nhanh chóng giành lấy quyền chủ động, hắn hít sâu một hơi nhìn thanh tiến độ trên đầu mình nhanh chóng kéo đầy.
Một giây sau thân hình hắn bỗng nhiên trở nên cao lớn, xương khớp của hắn kêu lên mấy tiếng ——
Người đàn ông 21 tuổi thành thục – Diệp Ngôn Chi.
Giờ khắc này hắn mới xứng với cái danh người đàn ông, hắn lẳng lặng đứng trước mặt Khấu Đông..