Sự thật này nói ra khiến cho cha già họ Khấu cảm thấy hơi kích động.
Y nâng mặt nhãi con nhà mình, vẫn không tài nào tin được nhãi con nhà y thế mà cứ trưởng thành vèo vèo rồi lớn lên như vậy —— còn cao hơn cả y.
Đây rốt cuộc là ăn phải cái gì hả, ăn phân bón tăng trọng ư? [1]
[1] Gốc Jinkela: tên một loại phân bón.
Y nhịn không được mà duỗi một bàn tay ra, lẩm bẩm: "Nhưng ba nhớ cưng chỉ dài có từng này thôi mà..."
Người đàn ông 21 tuổi thành thục - Diệp Ngôn Chi: "......"
Hắn tức anh ách nghiến răng nói: "Là cao."
Bên cạnh có học sinh đang chạy rề rề lướt qua, nghe thấy một câu kia của Khấu Đông, lại nhìn y so cái gì mà dài ngắn, trong lúc nhất thời bước chân cũng chậm lại, nhìn hai người bằng ánh mắt chứa đầy thâm ý.
Ánh mắt kia còn đặc biệt liếc qua chỗ đó trên quần Diệp Ngôn Chi, quét từ trên xuống.
Diệp Ngôn Chi tự dưng bị mắc oan thị Kính, khoé môi không khỏi căng cứng.
Khấu Đông cũng nếm ra được mùi vị khác lạ trong lời nói vừa rồi của bản thân, vội vàng vuốt cho lông dưới [2] của nhãi con dễ chịu: "Là ba nói sai rồi."
[2].
Là kiểu vuốt lông, như vuốt lông mèo ấy, chỉ việc làm cái gì đó để xoa dịu sự khó chịu của người khác.
Diệp Ngôn Chi thấy thái độ nhận lỗi thành khẩn của y, sắc mặt cũng hoà hoãn hơn chút.
Kết quả giây tiếp theo, người trước mặt lại tiếp tục phun ra một câu: "Cưng còn chưa dài tới từng này mới đúng."
Diệp Ngôn Chi: "...???"
Diệp Ngôn Chi tự nhủ trong lòng, liệu có nên kéo tên này đến WC để cho y nhận ra đâu mới là sự thật không nhỉ?
Hắn nhớ đến chuyện trước đây Khấu Đông đã bày đủ trò để hắn gọi y là ba, còn dám bóp mặt chiếm tiện nghi của hắn, răng đều ngứa cả lên.
Cứ tưởng rằng trong khoảng thời gian hắn tăng cấp, Khấu Đông có thể sẽ thu liễm bớt lại, không ngờ rằng y chỉ mới há miệng ra, vẫn là Khấu Đông ngày nào đẩy hắn xuống hố.
Hắn tuyên bố nghiêm chỉnh: "Tôi dài hơn thế."
Khấu Đông cười haha, vỗ vỗ sau gáy y: "Được rồi, được rồi, không tổn thương lòng tự trọng của cưng nữa."
Diệp Ngôn Chi: "......"
Đây rốt cuộc là tổn thương lòng tự trọng của ai?
Hắn ngẩng đầu liếc mắt về phía trước, cũng không nói thêm nữa, trực tiếp lôi thẳng Khấu Điềm Điềm còn đang lạ lẫm đi: "Đi, đổi chỗ khác nói chuyện."
Một cái liếc mắt kia, vừa vặn đụng phải giáo viên tâm lý đang đứng ở cửa sổ.
Trên mặt giáo viên tâm lý trẻ tuổi không hề có ý cười, chỉ rũ mắt, trong tay còn cầm theo cốc sứ trắng.
Ánh mắt của hắn dường như có thể nói là lãnh đạm, không mang theo bất kỳ cảm tình nào mà nhìn hai người nắm tay chạy xa, sau một lúc lâu, bàn tay hắn mới nặng nề quệt một cái trên mặt bàn.
Vị trí kia chính là chỗ Khấu Đông từng ngồi, còn giữ lại phần nào nhiệt độ của y.
Hắn dừng một chút, bờ môi dán lên chiếc cốc lạnh lẽo, nhưng chẳng hề chạm vào nước.
Hai bờ môi ấy cùng lắm chỉ lơ đễnh kề sát vào thành cốc, sau đó chợt rút lui.
Người đàn ông kéo dời khoảng cách, sau một hồi, mới nghe thấy một tiếng than nhẹ của hắn: "Đáng tiếc."
Trong phòng vang lên âm thanh vỗ cánh run rẩy, vô vàn con bướm nhỏ xíu lộng lẫy bay phần phật từ ống tay áo người đàn ông ra ngoài, xoay vòng quanh hắn ta.
Trên đầu ngón tay người đàn ông cũng có một con đậu lại.
Hắn nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa ấu trùng đang rung rung cánh, thấp giọng nói: "Bé ngoan...!Có phải mày thích em ấy không?"
Râu bướm khẽ lay động, giống như đang đáp lại.
Ý cười trên khoé môi giáo viên tâm lý càng sâu hơn.
"Tao cũng thích," Hắn nhàn nhạt nói, "Không cần lo lắng ——"
"Em ấy sẽ là của chúng ta."
Hắn bắt đầu ngâm nga một bài hát đứt quãng trong miệng, từ ngữ mơ hồ, quay người ấn xuống thứ gì đó trên tường.
Ngay sau đấy, lại có tiếng răng rắc vang lên, một mặt của vách tường lùi về phía sau, để lộ ra một cánh cửa mới.
Bên trong không có đèn.
Cũng chẳng có cửa sổ, không một tia sáng nào có thể lọt vào từ bên ngoài.
Nhưng nơi này cũng không phải hoàn toàn tối tăm, trên tường lấm ta lấm tấm bột phấn loé sáng nhỏ li ti, lờ mờ chiếu ra hình dáng của vật trang trí bên trong.
Giáo viên tâm lý khẽ hát, mỉm cười đốt một cây nến đỏ đặt ở trên bệ.
Ngọn lửa bùng lên, đàn bướm tản về phía sau.
Nếu Khấu Đông đi vào chỗ này, có thể sẽ giật bắn mình vì một màn trước mắt.
Ánh nến từ từ toả sáng mở rộng khung cảnh bên trong, đồ vật này chỉ cao đến nửa người, rộng bằng một người, rõ ràng là một chiếc lồng vàng được mài giũa tinh tế, trông vô cùng tinh xảo.
Mặt trên nó được rải đầy bột phấn do phần dưới cánh bướm để lại, thậm chí phấn mịn còn phủ kín cả nền đất trong lồng, nơi đó đặt một tấm đệm bằng lụa đỏ mềm mại, kích cỡ chỉ đủ cho một người ngồi.
Chiếc lồng này thật sự rất hẹp, chỉ có thân thể thiếu niên chưa hoàn toàn trưởng thành thì mới có thể miễn cưỡng duỗi thẳng chân ở trong đó; nếu là người trưởng thành muốn ngồi vào, e rằng phải cuộn tròn hai chân mới kham nổi.
Người ở trong đó không thể vươn tay ra, nhưng bươm bướm lại có thể không kiêng nể gì mà duỗi giác hút của nó - chui vào giữa khe hở.
Ở góc phòng còn bày một cái hộp rất lớn, bất ngờ rằng khi mở ra xem thì bên trong lại chứa hai chiếc cánh bướm khổng lồ, dài gần 1 mét.
Bên trên ngập tràn màu sắc sặc sỡ, nhưng có lẽ bởi vì trước đây vùng vẫy không ít lần, một bên cánh mềm mại đã cụp xuống.
Chỗ cuống cánh dính rất nhiều vết máu nhỏ li ti, cũng không ngay ngắn, như thể bị ai đó chưa thuần thục dùng đồ cùn cắt xuống.
Ý cười của giáo viên tâm lý càng rõ ràng, ngón tay chậm rãi vuốt ve mặt ngoài đôi cánh mềm dẻo này.
"Cục cưng của tôi à," Hắn chậm rãi nói, "Đây là lần cuối cùng tôi để em chạy trốn..."
"Lần này, tuyệt đối sẽ không giẫm vào vết xe đổ nữa."
Khấu Đông đưa thẳng Diệp Ngôn Chi về kí túc xá.
Diệp Ngôn Chi đeo cặp sách đi theo sau y, liếc mắt một cái đã nhìn ra đâu là giường Khấu Đông, không nói lời nào mà ngồi lên luôn, nhìn y chạy lon ton đi khóa cửa.
Khấu Đông kéo cửa khóa lại, quay đầu phát hiện Diệp Ngôn Chi vậy mà đã leo lên giường ngồi, bỗng nhiên ngẩn ngơ.
Kỳ thật y mắc chứng sạch sẽ với giường ngủ, bình thường cũng không thích người khác chạm vào.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hồi Diệp Ngôn Chi chỉ lớn bằng lòng bàn tay, cả ngày vẫn ngủ cạnh gối đầu của y suốt đấy thôi, chẳng biết đã nằm chung bao nhiêu lần.
Suy nghĩ như vậy, trong lòng y cũng thoải mái hẳn ra, tiến lên vỗ vỗ đầu Diệp Ngôn Chi, muốn nhìn trạng thái của hắn.
Diệp Ngôn Chi hơi cúi đầu, tùy ý để y xoa.
Khấu Đông chọc chọc đỉnh đầu hắn, giao diện quen thuộc lập tức nhảy ra:
【 Họ tên: Diệp Ngôn Chi.
Thân phận: Người thừa kế Diệp gia.
Vị trí giai đoạn: Kỳ trưởng thành.
Phương thức trưởng thành: Xin hãy trao cho hắn đầy đủ tình yêu! Tình yêu càng nhiều, hắn sẽ trưởng thành càng nhanh!
Năng lực: May mắn (Đã mở ra, cấp ba, có thể chống đỡ thuộc tính E may mắn của người chơi); bày mưu tính kế (Đã mở ra, cấp hai); vũ lực (Đã mở ra, cấp hai); năng lực đặc thù (Chưa mở ra).
Giá trị thân mật hiện tại: Cấp hai.
】
Khấu Đông xem xét cẩn thận, quả nhiên sau khi tiến vào kỳ trưởng thành thì ba chữ "Đang chuyển tiếp" đã biến mất.
Y lại kéo bảng giá trị năng lực cụ thể để kiểm tra, các mục năng lực đều tăng lên rõ rệt, ngay cả sức chiến đấu của người tí hon bằng lòng bàn tay trước đây cũng có sự thay đổi.
Duy chỉ có giá trị thân mật lại không tăng nhanh như vậy, mặc dù đã trải qua vài phó bản, nhưng cũng mới chậm chạp tăng lên mười mấy điểm, từ cấp một lên cấp hai.
Khấu Đông chỉ tay vào hàng "Giá trị thân mật" kia, không hài lòng lắm: "Tại sao cái này lại thấp như vậy?"
Bờ môi Diệp Ngôn Chi khẽ nhấp một cái, trả lời: "Đương nhiên là bởi vì chưa đủ thân mật."
Khấu Đông lại càng khó chịu.
"Chúng ta còn chưa đủ thân mật ư?" Y hoàn toàn không thể hiểu nổi, "Chúng ta!"
Diệp Ngôn Chi hí ha hí hửng, đang tính nói gì đó, câu tiếp theo của Khấu Đông đã nhảy vọt ra.
"Chúng ta chính là ba con!"
Làm gì có thứ nào thân mật hơn cả tình cảm cha con chứ?
Diệp Ngôn Chi: "......"
Vốn dĩ vừa rồi hắn còn định nói vài câu an ủi, bây giờ lại không thể phun ra nổi lời nào, chỉ trưng vẻ mặt vô cảm nhìn chằm chằm Khấu Đông.
Khấu Đông đã tự đeo kính lọc cha già cho mình, thế nên nhìn hắn làm cái gì cũng có thể nhìn ra bong bóng màu hồng yêu thương, thậm chỉ cả người còn ngập tràn hương vị hiền lành quái đản: "Ngủ lâu như vậy, có mệt lắm không? Đừng vội nói gì cả, bây giờ cưng cứ nghỉ ngơi đi đã, chúng ta bàn chuyện này sau cũng được."
Diệp Ngôn Chi rũ mi xuống, trong lòng cảm thấy có chút bất lực.
Rõ ràng trong đầu hắn đã xoay vòng vòng hàng trăm loại ý tưởng muốn làm chết người này, nhưng cuối cùng lại không nỡ ra tay, đành phải nói: "Tôi không mệt."
Lời còn chưa dứt, bên ngoài đã truyền đến tiếng gõ cửa cộc cộc.
Ngay sau đó là âm thanh nôn nóng của Tống Hoằng vang lên: "Điềm Điềm? Điềm Điềm? Cậu đã về chưa vậy?"
Thực ra đứng trong ký túc xá của đám nam sinh mà gọi "Điềm Điềm" cũng có vẻ kỳ quái, nhưng hiện tại Tống Hoằng chỉ có thể chịu, vội vàng gọi vài tiếng.
Nhìn thấy cửa phòng mở ra từ bên trong, anh mới nhẹ nhõm thở phào một hơi: "Không có việc gì chứ, cậu..."
Anh vừa nhấc mắt lên, lại ngửi thấy khí tức thanh nhã hoàn toàn khác biệt với Khấu Đông, lúc này anh mới phát hiện người phía trước không phải Khấu Điềm Điềm, mà là một nam sinh dáng người thon dài.
Hắn sở hữu gương mặt sắc sảo, lông mi đen nhánh, khí chất toả ra làm người ta cảm thấy sạch sẽ.
Anh giật mình, nhón chân nhìn vào trong phòng, bấy giờ mới thấy Khấu Đông đang ngồi trên giường.
Khấu Đông hơi há miệng, muốn giải thích với anh: "Đây là Diệp —— "
Thiên niên tiếp lời y, nhàn nhạn nói: "Tôi là Diệp Ngôn Chi."
"...!Diệp Ngôn Chi?"
Ánh mắt Tống Hoằng di chuyển đến giữa hai người, cuối cùng quay về trên người thiếu niên xa lạ, hoài nghi nói: "Sao tôi chưa thấy cậu bao giờ nhỉ?"
Vẻ mặt thiếu niên vẫn bình tĩnh thong dong, nói: "Xảy ra chút sai sót, tôi bị phân tới một lớp khác."
"Phải không?"
Trong lòng Tống Hoằng vẫn còn hơi nghi ngờ, đối chiếu với lúc bọn hắn tiến vào phó bản, số lượng người chơi lần này quả thực là tám người, nhưng trên thực tế lại chỉ có bảy mà thôi.
Nếu có một người bị phân sang lớp khác do lỗi hệ thống, vậy cũng có thể hiểu được.
Anh không truy vấn tiếp nữa, sau khi bước vào phòng ký túc thì hỏi Khấu Đông trước tiên: "Không xảy ra chuyện gì chứ?"
Việc Khấu Đông đi theo NPC, thực sự đã làm anh lo lắng.
"Tôi còn nghĩ, nếu qua hai canh giờ nữa mà cậu chưa trở về, chắc tôi với A Tuyết sẽ cùng đi cứu cậu."
Khấu Đông nói: "Không có việc gì đâu, hắn muốn hố tôi, nhưng bị nhãi con của tôi —— bị Diệp Ngôn Chi ngăn cản, hữu kinh vô hiểm."
Tống Hoằng nghe xong câu này, bấy giờ mới xem như yên tâm với Diệp Ngôn Chi, lại liếc mắt nhìn hắn một cái.
"Diệp Ngôn Chi đúng không?" Thái độ của anh cũng thân cận hơn, cười nói, "Dạo này tôi bị dị ứng với hai từ Diệp Ngôn này lắm, ai bảo cái phó bản trước để lại cái bóng ma tâm lý to tổ chảng như vậy chứ..."
Người mà anh nói đương nhiên là Boss canh giữ trong phó bản 《 Thải sinh 》, kẻ đã đào không ít hố cho bọn y.
Khấu Đông ngã trong đó mấy lần, suýt chút nữa là bị người ta nhốt lại.
Thiếu niên nói vắn tắt: "Tôi từng gặp hắn rồi."
Tống Hoằng âm thầm tính toán, người có thể thoát ra khỏi phó bản trước, còn bình yên vô sự, chứng tỏ ít nhất đây cũng là một tay già đời.
—— Tay già đời thì tốt, tránh việc hành động liều lĩnh hay bị hoảng sợ thái quá như tay gà mờ, cũng không giống mấy kẻ mới vượt qua được một hai phó bản đã tự ra vẻ ta đây, suốt ngày quấy nhiễu kiếm chuyện, chí ít là trong thời điểm mấu chốt có thể bật tác dụng đồng đội.
Anh nói chuyện chính: "Nếu đã tập trung đông đủ rồi, vậy chúng ta phải thương lượng bước tiếp theo nên hành động như thế nào.
Tôi thấy tình trạng của A Tuyết hiện tại không ổn lắm, hơi khó yên tâm."
Nỗi lo này vẫn luôn tồn tại trong lòng Khấu Đông, y nói: "Anh sợ A Tuyết sẽ nghe lời NPC thật sao?"
Tống Hoằng khẽ cười khổ.
"Nếu trong trường hợp bình thường, em ấy đương nhiên sẽ không bị mê hoặc.
Nhưng nếu tên mặt sẹo kia có kiểu quan hệ này với em ấy thật...!Tôi sợ em ấy sẽ không nhịn được mà giết người."
Khấu Đông nhớ đến câu chuyện hai cha con mà giáo viên tâm lý từng kể, càng thêm căng thẳng, Y nhìn Tống Hoằng, nói: "Quan hệ của hai người bọn họ..."
Tống Hoằng nặng nề gật đầu.
"Thực ra câu chuyện của gã ta vẫn chưa đầy đủ," Anh thấp giọng nói, "Em ấy, mẹ của em ấy bởi vì làm việc quá sức mà mắc bệnh nan y..."
Vướng phải quy tắc trò chơi, hai người không dám nói thẳng những lời tiếp theo ra, chỉ đối mắt với nhau, cũng coi như tự hiểu rõ trong lòng.
Nếu đúng như vậy, mặt sẹo chính là ba của A Tuyết.
Từ hồi còn trẻ đã ham mê cờ bạc, sau này nợ ngập đầu thì phủi mông chạy, để lại cả đống nợ bắt vợ con trả thay.
Chuyện tiếp theo nói ra có vẻ vô cùng đơn giản, nhưng dù sao A Tuyết cũng chỉ là một cô bé thông minh nhạy cảm, đã không có ba lại thêm nợ nần chồng chất, hơn nữa thân thể gầy yếu, tất cả đều dồn lên đôi vai nhỏ bé của cô, ngay cả tiền thuốc men của mẹ cũng là do cô gánh vác.
Thế nên từ nhỏ cô đã phải chịu không biết bao nhiêu ánh mắt xem thường từ mọi người, dầm mưa dãi nắng, bấy giờ mới tôi luyện ra bộ dáng trầm ổn khác hẳn với tâm tư người bình thường.
Đến khi quay đầu nhìn lại, có lẽ cô còn chưa có cơ hội để làm nũng với ai trong cả quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp nhất của mình, cũng không đủ khả năng để mua một bộ váy đẹp cho bản thân.
Vì để kiếm tiền nhiều hơn một chút, thậm chí cô còn lôi cả mạng sống của mình ra đặt cược, lần lượt trải qua vô vàn chuyện cũ khủng bố trong《 Vong Nhân 》.
Làm sao cô có thể không oán hận đây?
Mà nỗi oán hận này, tìm căn nguyên nguồn gốc, có thể hạ xuống ở đâu chứ?
Tống Hoằng vô cùng thấu hiểu nỗi thống hận của cô.
Ngoài đời anh và A Tuyết có quen biết, còn biết rõ bộ dáng đối phương khi bị lão già cặn bã không đáng tin kia hố thành cái dạng gì, thậm chí còn nghiến răng nghiến lợi thay cô.
Nếu đây là hiện thực, nói không chừng Tống Hoằng sẽ còn đưa thêm đao cho cô.
—— Khổ nỗi hiện thực và phó bản không giống nhau, nếu cô gái nhỏ thật sự bị tia thù hận này thao túng, chăm chăm muốn đi báo thù, vậy chỉ có thể rơi vào kết cục giống với những người bị hại đó, biến thành cái vỏ rỗng trắng toát nằm trên mặt đất.
Cái này chắc chắn không phải điều Tống Hoằng muốn thấy.
"Mấy ngày còn lại, tôi muốn trông coi em ấy." Giọng nói của anh có chút mệt mỏi, "Không thể để em ấy làm chuyện như vậy nữa."
Khấu Đông gật đầu, đề nghị: "Bảo cô ấy qua đây ở đi, mấy người chúng ta cùng trông coi, sẽ an toàn hơn."
Diệp Ngôn Chi khoanh tay đứng ở một bên, trầm mặc không nói lời nào.
Có người khác ở đây, hắn không thể bộc lộ dáng vẻ khi ở cùng Khấu Đông, thần sắc trên mặt nhàn nhạt, ngược lại thì giống với người đàn ông 21 tuổi thành thục như lời kể trong miệng hắn hơn.
Khấu Đông nhìn hắn vài lần, lờ mờ cảm thấy bộ dáng này của hắn có chút xa lạ.
Tống Hoằng hơi do dự: "Tới phòng ký túc nam sinh để ở...!Không ổn lắm đâu nhỉ?"
Khấu Đông: "Mạng sắp mất đến nơi rồi còn để ý cái đó làm gì?"
Tống Hoằng suy nghĩ, cũng gật đầu: "Có lý."
Chỉ là việc này không nên kéo dài đến ban đêm, nhưng ban ngày ở dưới tầng lại có dì quản lý ký túc: "Vậy em ấy qua đây kiểu gì?"
Anh cũng không muốn kinh động đến những NPC đó, quỷ mới biết tên nào mới là biến thái.
Khấu Đông sâu xa nói: "Trước đây tôi đã đọc được một mẩu chuyện hài ở trên diễn đàn..."
Tống Hoằng: "???"
Nửa giờ sau, Tống Hoằng khự nự ôm chăn bông ra cửa, nói là muốn tìm một chỗ ở sân sau để phơi.
Qua một giờ nữa, Tống Hoằng lại mệt bở hơi tai ôm cái chăn căng phồng của anh quay về, thản nhiên mà đi lướt qua dì quản lý dừng chân ở bên cạnh.
Tuy rằng dì quản lý cũng có chút khó hiểu với hành vi ôm chăn ra một lát rồi lại ôm vào của anh, nhưng cùng lắm chỉ dùng ánh mắt như nhìn bệnh tâm thần thôi, cũng không mở miệng hỏi anh đang làm gì.
Thôi thì mặc kệ vậy, dù sao đây cũng là trường cấp ba trọng điểm, học sinh bị áp lực học tập dẫn đến ảnh hưởng thần kinh cũng không phải một hai đứa.
Bên này, Tống Hoằng thở phì phò đặt cái chăn của anh thật cẩn thận lên giường, vén góc chăn lên, trong đó rõ ràng là một người.
Cô gái nhỏ nằm ở bên trong, mặt không cảm xúc nhìn bọn họ chăm chú: "......"
Có cần thô lỗ vậy không hả?
Dáng người của cô nhỏ nhắn mảnh mai, bị một cái chăn bông bọc như thế, vậy mà cũng không lộ ra cái gì.
Cô gái nhỏ nhìn quét một vòng xung quanh, lại quay đầu, nhìn về phía ba người.
"Các anh định đưa tôi đi tham quan phòng ký túc xá nam à?"
"Sao có thể," Tống Hoằng xoa xoa huyệt thái dương, "Chính là vì an toàn, chúng ta vẫn nên ở cạnh nhau."
A Tuyết nheo mắt: "Không phải vì coi chừng tôi?"
"......"
Quả bóng này đá thẳng quá, Tống Hoằng không tiếp được, yên lặng ném ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ cho Khấu Đông.
Khấu Đông lại sảng khoái thừa nhận: "Đúng rồi —— Đây cũng là vì muốn tốt cho cô thôi."
Cô gái nhỏ híp mắt nhìn quét một vòng hai người bọn họ, sau đó bật ra hai chữ từ trong miệng: "Dưa ngốc."
Cuối cùng cô ôm lấy đầu gối mình, không nói gì nữa.
Hai người bị nói là dưa ngốc quay mặt nhìn nhau, Diệp Ngôn Chi đứng ở bên cạnh nhìn nửa ngày, lúc này mới khoanh tay nói chen vào: "Mang cô ấy đến đây, không phải là cách người đó càng gần hơn sao?"
"......"
Ờ ha, nói cũng đúng.
Tống Hoằng lo lắng quá thành ra loạn cả lên, cắn răng một cái rồi bảo gần thì kệ đi, tốt xấu gì vẫn có thể quan sát được.
Nhỡ đâu đến buổi tối chẳng may dì quản lý biến mất, ai mà biết được A Tuyết có vác đao đi chém người không chứ.
Cũng đừng nói đến việc là cô sẽ không đi, bởi cô gái này đã có tiền lệ rồi.
Vì thế đêm nay bốn người chỉ có thể chắp vá ngủ tại đây.
Ban đầu Tống Hoằng còn lên kế hoạch chen chúc với Khấu Đông, nhưng khi nhận ra Diệp Ngôn Chi không hề có ý định rời đi thì ngơ người luôn.
Gì thế, vị này cũng không có chỗ ngủ hả?
Sao bây giờ còn chưa đi nữa?
Anh liên tục liếc mắt nhìn Diệp Ngôn Chi mấy cái, đương nhiên Diệp Ngôn Chi sẽ không vì thế mà quan tâm.
Thiếu niên ngồi vững vàng trên giường Khấu Đông, cũng nhấc mí mắt lên nhìn lại anh: "Sao vậy?"
Tống Hoằng bị thái độ thản nhiên này của hắn làm cho ngơ ngác, kìm lòng không nổi mà chạy ngược ra ngoài cửa nhìn số phòng.
Không sai mà, đúng là phòng ký túc của anh và Khấu Đông.
Sao người anh em này cứ xem anh như thể nhân sĩ ngoại lai vậy?
Anh thử thăm dò hỏi: "Cậu cũng ở đây à?"
Khấu Đông vừa mới tắm xong, bước ra từ hơi nước mông lung trong nhà tắm, tóc còn đang nhỏ giọt, rất tự nhiên mà tiếp nhận những lời này: "Cậu ấy ngủ cùng tôi."
Tống Hoằng: "...???"
Gì cơ?
Khấu Đông nói: "Không thì tôi không yên tâm."
Nhãi con của y, đương nhiên phải chập chững bước theo vị cha già này rồi!
Đôi mắt Tống Hoằng trợn to, nhìn người này, rồi lại quay ra nhìn người kia, thầm nghĩ chắc người chơi này không phải NPC giả trang đâu.
Trải qua mấy phó bản, anh chỉ gặp qua một đám NPC đánh chủ ý lên Khấu Đông, đúng thật là chưa từng thấy người chơi nào gần gũi với Khấu Điềm Điềm như vậy.
Thiếu niên giống như được những lời ấy của Khấu Đông lấy lòng, im lặng tiếp nhận khăn lông từ tay y, lại gần lau tóc cho y.
Khấu Đông cũng an tâm ngồi ở trước mắt hắn, hưởng thụ sự hiếu kính của con cái.
Tống Hoằng: "...!Được rồi."
Anh miễn cưỡng thuyết phục chính mình, đây nhất định là tình huynh đệ xã hội chủ nghĩa, hài hoà thân mật, không có tí khuyết điểm nào cả.
Anh hoàn toàn không biết, một màn này ở trong mắt Khấu Đông lại gọi là cha hiền con thảo.
[3]
[3] Gốc- Phụ từ tử hiếu.
Vì hai người ngủ chung một giường, Tống Hoằng đành phải tìm một tấm nệm trải trên mặt đất nằm, còn vị trí giường trên thì để cho A Tuyết.
Anh cẩn thận khoá lại mấy lớp cửa, bản thân thì ngủ ngay dưới chỗ thang leo của giường tầng, nếu có ai xuống thì sẽ cảm ứng được động tĩnh ngay.
Cô gái nhỏ khoanh chân ngồi ở giường trên, âm u nói: "Tôi là phạm nhân à?"
Tống Hoằng: "Cứ coi là phạm nhân đi, dù sao cũng không thể cho em thật sự đi chịu chết."
Anh tắt đèn, đồng thời nhỏ giọng nói với hai người ở giường dưới: "Cẩn thận."
Khấu Đông đáp lại một tiếng.
Y duỗi thẳng hai chân ra, kỳ thật vẫn lờ mờ cảm thấy có chút không tự nhiên.
Thực ra đây không phải lần đầu tiên y ngủ chung với Diệp Ngôn Chi, nhưng khi đó Diệp Ngôn Chi chỉ mới lớn bằng bàn tay y, chẳng chiếm chỗ, nằm một góc ở bên gối là được.
Không như bây giờ —— Diệp Ngôn Chi hiện tại còn cao hơn y nửa cái đầu.
Thật ra thân thể của thiếu niên còn chưa phát triển hoàn toàn, chẳng qua đã có khuôn mẫu eo thon chân dài của mai sau, thế nên tay chân nhìn cũng dài hơn.
Giường đơn vừa nhỏ lại chật, bị hai thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi đè lên, không thể tránh khỏi việc tay ấp tay, chân gần chân.
Hai người đều đã tắm rửa xong, trong không khí thoang thoảng mùi hương ngọt thanh của sữa tắm.
Không biết vì sao, nhưng hiện tại mùi thơm này lại mơ hồ khiến người ta cảm thấy mê mệt.
Hai chân Khấu Đông không nhịn được mà giật giật, ngay sau đó đã bị người bên cạnh nhận ra.
Diệp Ngôn Chi mở mắt trong bóng đêm.
Đồng tử của hắn khác biệt với màu mắt nhạt nhoà của NPC, là một màu đen thuần khiết, không khỏi khiến người khác trầm mê trong đó.
Sau khi Khấu Đông quen với bóng tối, mới có thể nhìn rõ hàng lông mi dày đậm của hắn, âm thanh chẳng hiểu sao lại yếu ớt đi: "Ba đổi tư thế đã."
Thiếu niên lẳng lặng nhìn y chăm chú, qua nửa ngày mới dùng đôi chân dài của mình kẹp lấy chân y.
Hắn khẽ nghiêng người, quả thực như ôm trọn thân thể Khấu Đông vào trong ngực.
Tư thế như vậy làm Khấu Điềm Điềm cảm giác được sự uy hiếp, y theo bản năng đạp chân muốn thoát ra khỏi sự ràng buộc này, lại bị Diệp Ngôn Chi không nặng không nhẹ thổi một hơi ở vành tai, gân cốt cả người vì thế mà mềm nhũn, từ trên xuống dưới đều tê dại, nửa điểm sức lực phản kháng cũng không nhấc lên nổi.
"Ngoan nào," Diệp Ngôn Chi thấp giọng nói, "Ngủ đi."
Khấu Đông gối đầu lên cánh tay hắn, hít một hơi thật sâu.
Lúc nhìn thì không nhận ra được, phải đụng chạm rồi mới có thể phát hiện, kỳ thực bắp thịt trên người thằng nhóc này rất săn chắc, chẳng mềm mại giống loại thịt gà luộc như y.
Gà luộc nhỏ giọng nói: "Vậy ngủ đi, chờ đến ngày mai, ba sẽ qua đài ngắm trăng mua cho cưng mấy quả quýt..."
Khoé môi Diệp Ngôn Chi giật giật.
Người này thật là, thời thời khắc khắc đều không quên tình nghĩa cha con.
Khấu Đông lại mơ hồ nói với hắn mấy câu, sau đó dựa vào hắn chìm vào giấc mộng.
Đêm khuya tĩnh lặng.
Tống Hoằng nằm trên mặt đất chẳng biết đã ngủ từ bao giờ, một tay vẫn nắm chặt lấy thang leo.
Không rõ là mấy giờ sáng, thân ảnh ở giường trên bỗng ngồi dậy.
Cô gái nhỏ níu lấy lan can nhìn xuống, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
...!Không còn lựa chọn nào khác nữa rồi.
Cô vất vả lắm mới tìm được người nọ ở chỗ này.
Nếu bây giờ để gã đào thoát khỏi trò chơi, phải mất bao nhiêu năm nữa mới có thể tìm lại được?
Cô không lựa chọn thang leo, mà trực tiếp thò một chân từ mép giường xuống thăm dò, thật cẩn thận đạp lên giường dưới.
Mặc dù cô gái nhỏ chưa đủ cao, nhưng bù lại thân thể rất linh hoạt, lúc chạm xuống mặt đất cũng lặng thinh, không phát ra một tiếng động.
Cô đi giày, đứng dậy mở cửa.
Phía sau bỗng truyền tới âm thanh: "Cô quyết định rồi?"
A Tuyết cả kinh, quay đầu mới phát hiện là người chơi hôm nay vừa làm quen.
Thiếu niên không biết khi nào đã nửa ngồi ở trên giường, một tay còn ôm lấy người bên cạnh, nhàn nhạt nhìn cô.
Đáng sợ chính là, ban nãy khi cô xuống giường, thậm chí còn không nhận ra sự tồn tại của đối phương.
Người này giống hệt như cái giường, cái bàn vậy, chẳng khác nào một phần của trò chơi.
Cô bình ổn lại trái tim đang đập loạn xạ, sau đó trả lời: "Phải —— Quyết định rồi."
"Nắm chắc mấy phần."
A Tuyết nói: "Năm phần."
Nhưng chỉ năm phần này, cũng đã đủ để cô đi mạo hiểm.
Thiếu niên bình tĩnh nhìn cô, trầm ngâm nói: "Hiện tại là sáu phần."
A Tuyết nghe không hiểu lời này, vẫn cảnh giác đứng yên.
"Cậu không ngăn cản tôi à?"
Diệp Ngôn Chi lắc đầu.
A Tuyết gật đầu một cái với hắn, nói cảm ơn, sau đó nhẹ nhàng mở cửa.
Diệp Ngôn Chi nhìn thân ảnh cô gái biến mất ở phía trước, bỗng nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng của người trong lòng: "Cô ấy đi chưa?"
Diệp Ngôn Chi nói: "Đi rồi."
"Đi cũng tốt," Khấu Đông nằm trong ngực thấp giọng nói, túm chặt lấy một góc tay áo của hắn, "Ba tin cô ấy có thể trở về."
Thứ cảm xúc hận thù này, sẽ không biến mất theo thời gian.
Nó giống như quy luật của rượu vậy, ủ càng lâu thì càng đậm, càng dài lại càng nặng.
Thay vì để nó phát triển thành tình trạng mất khống chế, không bằng để cô gái nhỏ ở thời điểm bản thân còn giữ lý trí thì tự tay tháo gỡ toàn bộ việc này.
Y vẫn luôn cảm thấy, A Tuyết là một cô gái thông minh.
Cô sẽ tự biết cách lợi dụng quy tắc sao cho hoàn hảo nhất mà không để bàn tay mình phải dính máu...!
"Nhất định cô ấy sẽ xử lý thật gọn gàng."
Cùng lúc đó, thiếu nữ đứng trên hành lang ngửa đầu nhìn cánh cửa phòng ký túc nọ, rút ra một thanh đao lóe hàn quang từ vạch hành lý của mình.
.