NGỪNG NHỚ VỀ EM

Nhiếp Thanh Anh rất xinh đẹp, từ bé đến lớn, số người theo đuổi cô có thể xếp thành một hàng dài, bây giờ ở thành phố A lại được Từ thiếu và Chu thiếu cầu hôn cùng một lúc, có nhiều người sau khi nghe tin liền chạy đến xem thử em gái xinh đẹp ấy là ai.

Trước giờ tan tầm nửa tiếng, Từ Bạch Dương và Chu Minh cùng lúc xuất hiện ở trước cổng nhà hát. Hai chiếc xe sang trọng cùng lúc dừng lại, hai người đàn ông, một người khiêm tốn, một người khoa trương, ai nấy đều tràn đầy năng lượng như hai chàng trai mới lớn. Cảnh tượng trăm năm mới gặp một lần này hấp dẫn không ít người qua đường, mọi người từ nhà hát đi ra ai cũng ngó sang nhìn hai người đàn ông đứng cạnh xe mình.

Từ sau khi bị Chu Minh ngáng chân, bây giờ Từ Bạch Dương không thèm liếc bạn học cũ này dù chỉ nửa con mắt. Anh ta đã thấy rõ bộ mặt thật của Chu Minh, thằng này đúng là muốn đào góc tường nhà mình.

Mà bây giờ Chu Minh lại gặp một phiền phức nhỏ.

Anh đến chỗ làm của Nhiếp Thanh Anh chờ người, không biết vì sao cô nàng minh tinh vừa ký hợp đồng quảng cáo lại mò ra được hành tung của anh, cô ta mang kính râm, đeo khẩu trang, lênh khênh trên đôi giày cao gót hơn chục phân lọc cọc bước đến chắn đường anh. Xe của cô ta đậu sát bên cạnh xe anh, dưới ánh mắt mong chờ kịch hay của Từ Bạch Dương, cô ta bước đến tháo kính râm xuống, liếc mắt đưa tình với Chu Minh rồi ỏng ẹo một câu, "Tam thiếu!"

Đầu Chu Minh căng ra ngay lập tức.

Thời gian này anh rất sợ gặp phiền toái, mọi chuyện đều dùng tiền để giải quyết, ngay lúc Nhiếp Thanh Anh có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, anh không muốn truy cứu vì sao cô nàng minh tinh này lại tìm được anh. Một câu cũng không hỏi, anh loay hoay tìm bút để viết chi phiếu, "Muốn bao nhiêu? Cầm tiền rồi đi mau đi, cách xa tôi một chút..."

Tiểu minh tinh, "..."

Cô ta vừa kinh ngạc vừa oan ức hỏi, "Không phải anh muốn theo đuổi em ư? Anh làm gì thế?"

Chu Minh nhíu mày, ngẩng đầu nhìn gương mặt xinh đẹp trước mắt mình. Đúng là rất xinh, mày liễu thướt tha, môi đào đỏ thắm, dáng vẻ cắn môi trông đáng yêu vô cùng. Gương mặt đã được trang điểm kỹ càng này, đàn ông bình thường nhìn vào chắc chắn sẽ không nhận ra cô ta đã trang điểm. Đồng thời, vì sợ người bên cạnh nhận ra nên cô ta cứ che che giấu giấu không dám đưa mặt ra nhìn người. Chu Minh hơi ngẩn ngơ, thầm nghĩ đúng là không bằng một góc vợ của anh.

Bao nhiêu lần rồi. Cho dù là gương mặt hay là khí chất, đã bao năm trôi qua, gặp biết bao nhiêu em gái xinh đẹp, nhưng anh chỉ cảm thấy chỉ có Nhiếp Thanh Anh mới xứng với hai chữ "xinh đẹp" này, vẻ đẹp không cần son phấn tô điểm, đẹp đến nao lòng.

Tiểu minh tinh nghĩ anh đã hiểu, ai ngờ Chu Minh nhìn cô ta rồi lại nhất quyết nói, "Chê ít hả? Muốn bao nhiêu?"

Mí mắt cô ta run rẩy, trong lòng thì bực bội. Dáng vẻ Chu Minh như sợ cô ta dây dưa không thả, phản ứng như thấy bồ nhí chạy đến tận nhà này là sao? Không phải Hàn thiếu đã nói Chu Minh muốn hẹn hò với cô ta ư? Tiểu minh tinh đã chờ mấy ngày rồi mà vẫn không thấy người đâu, đành phải tự mình ra trận. Ngờ đâu anh lại phản ứng thế này?

Lúc cô ta đang quấy rầy Chu Minh thì Nhiếp Thanh Anh cũng chậm rãi bước ra.

Hai người đàn ông đứng cạnh xe mình, một trái một phải đồng thanh kêu lên, "Thanh Anh." "Vợ ơi!"

Nhiếp Thanh Anh nhìn sang hai bên, cúi đầu vờ như không thấy rồi vội vàng đi đến lối đi bộ, trốn tránh bọn họ. Chu Minh hung ác lườm tiểu minh tinh một cái rồi nhanh chóng lên xe đuổi theo. Từ Bạch Dương cũng lên xe, nhưng "kịch bản" Chu tam thiếu bỏ công lâu nay dựng ra rốt cục cũng lên sàn ---

Lương Hiểu Bạch vốn dĩ đi phía sau Nhiếp Thanh Anh, lúc cô ta nhìn thấy Từ Bạch Dương và Chu Minh thì trong đầu bỗng nhiên hiện lên câu nói của Chu Minh lúc trước. Cô ta bước đến chặn đầu xe Từ Bạch Dương, dịu dàng chào hỏi, "Bạch Dương, lâu rồi không chịu tìm em, bây giờ hai ta ngay cả bạn cũng không thể làm ư?"

Chiếc xe thể thao bên cạnh nhả khói ra làm Từ Bạch Dương sặc sụa. Xuyên qua kính chiếu hậu, Từ Bạch Dương nhìn Chu Minh mỉm cười khiêu khích trong chiếc Lexus vừa vọt ra ngoài. Anh ta đấm một cái lên tay lái, gương mặt trầm xuống, anh ta biết mình lại bỏ lỡ lần nữa.

Sau khi Nhiếp Thanh Anh trốn thoát thì nhanh chóng quyết định về nhà để cắt đuôi hai người kia. Nhưng Chu Minh vẫn kiên nhẫn bám theo cô, chạy vào tận khu chung cư của Nhiếp Thanh Anh. Cô vẫn cứ cúi đầu, không thèm nhìn người phía sau mà bước vào. Chu Minh từ phía sau chạy đến níu lấy cổ tay cô, dịu dàng nói, "Vợ ơi, kết hôn đi."

Nhiếp Thanh Anh giãy tay ra nhưng không thành. Cô đứng bên ngoài tòa nhà, một lát sau, cô ngẩng đầu lên nhìn anh.

Nhiếp Thanh Anh nhẹ giọng hỏi, "...Anh muốn bao nhiêu tiền mới chịu buông tha cho tôi?"

Chu Minh chấn động, "Em yêu ơi, cách xử lý phiền phức của em giống hệt anh luôn. Không dối em làm gì, mỗi khi anh xử lý mấy người đáng ghét suốt ngày theo đuổi anh cũng giống thế đấy. Hai đứa mình đúng là một đôi trời sinh đó."

Nhiếp Thanh Anh dừng lại một chút rồi nói, "...Tôi không có nói anh đáng ghét."

Nhiếp Thanh Anh im lặng một hồi, quyết định phải nói hết mọi chuyện thì người này mới có thể buông tha cho mình. Cô nói, "Ngay cả anh là anh tôi cũng không nhận ra."

Chu Minh đã bị sự coi thường của cô đả kích đến nổi đã luyện thành một trái tim kim cương, nghe Nhiếp Thanh Anh nói mà mắt anh không thèm chớp lấy một cái. Chu Minh bỗng nói, "Vợ ơi em đừng gấp, để anh phân tích cho em nghe. Em nhìn Từ Bạch Dương đi, dù em và cậu ta đã chia tay nhưng cậu ta vẫn cứ bám lấy không buông có đúng không? Em thấy không, em đã đồng ý lời cầu hôn của anh mà cậu ta cũng không từ bỏ. Vì thế chỉ khi em kết hôn rồi thì mới có thể thoát khỏi cậu ta."

Vẻ mặt Chu Minh buồn rầu, "Mà anh đây. Chuyện vừa nãy em cũng thấy mà? Anh cũng bị cô ta quấy rầy phiền muốn chết, cô ta cứ muốn theo đuổi anh, anh từ chối cô ta lại càng bám chặt hơn. Vợ ơi, anh hiểu nỗi buồn của em mà."

Vì muốn đạt được nhận thức chung mà Chu Minh không tiếc mở miệng tung tin đồn nhảm của tiểu minh tinh.

Nhiếp Thanh Anh chữa hiểu rõ về Chu Chu Minh, vẻ mặt thả lỏng, thái độ cũng không còn cứng rắn như vừa nãy. Đôi mắt long lanh như hồ nước mùa xuân nhìn sang Chu thiếu, bỗng nhiên cô có cảm giác gặp được người cùng chung số phận.

Chu Minh đưa ra kết luận, "Thế nên chúng ta không cần tình cảm, chỉ bàn lợi ích là được rồi. Em là vì thoát khỏi Từ Bạch Dương, còn anh muốn thoát khỏi tiểu minh tinh kia, hai ta kết hôn, đó là cách tốt nhất."

Hàng mi Nhiếp Thanh Anh rung rung, sóng mắt lưu chuyển, đáy lòng bất ngờ khẽ động.

Cô bảo, "Tôi không muốn dây dưa với Từ Bạch Dương, anh ta mỗi ngày đứng chờ ở ngoài nhà hát, bên trong đoàn múa lại nhiều chuyện làm ảnh hưởng đến công việc của tôi."

Chu Minh tận dùng thời cơ, "Vậy thì chúng ta càng phải kết hôn! Anh sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc của em, bình thường anh còn bận hơn em, lại phải thường xuyên đi công tác. Anh hoàn toàn ủng hộ sự nghiệp của em, em thích múa thì cứ tiếp tục múa. Ngay cả gia đình anh đều tốt hơn Từ Bạch Dương, gia đình anh ta nhiều quy củ, em sẽ bị trói buộc. Nhưng anh lại khác..."

Chu tam thiếu giống như nhân viên tiếp thị, liên tục đẩy mạnh tiêu thụ chính bản thân mình, Nhiếp Thanh Anh cảm thấy có chút không đúng, nghi ngờ nhìn anh, "Nhưng mọi người ai cũng nói gia đình anh rất phức tạp..."

Chu Minh không thèm chớp mắt, "Không đâu. Xưa nay anh có bao giờ để lời cha mẹ nói vào tai đâu. Bọn họ không quản được anh đâu."

"Em kết hôn với anh, chính là kết hôn với một mình anh, không cần quan tâm đến gia đình của anh. Cha mẹ anh đã ly hôn, mẹ anh định cư ở nước ngoài, bà ấy có cuộc sống riêng của mình, sau này em gả cho anh thì không lo có chuyện mẹ chồng nàng dâu. Quan hệ giữa anh và ba không tốt, lời ông ấy nói cũng như nước đổ lá môn mà thôi, ngay cả nhà mà anh cũng không thèm về, sau này hai chúng ta ở riêng, em không cần phải làm ông ta vui lòng. Còn chị gái và dì nhỏ của anh lại càng dễ. Bọn họ đều là người ngoài, anh không quen, em cũng không cần quen làm gì."

Nhiếp Thanh Anh: Vì sao có người vì muốn cầu hôn mà lại đơn giản hóa gia đình phức tạp của mình như thế? Không giống với những gì cô nghe được.

Chu Minh là một sinh viên tài năng, có tài hùng biện, lại rất logic. Anh nói một hơi một hồi những chỗ tốt khi gả cho mình, Nhiếp Thanh Anh bị anh làm cho choáng váng mặt mày, cán cân trong lòng lại nghiêng về phía anh thêm một chút. Nhiếp Thanh Anh cố gắng duy trì ranh giới cuối cùng của mình, "Tôi không muốn kết hôn qua loa, tôi với anh lại không quen, cũng không có tình cảm với anh."

Chu Minh, "Tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng mà. Cùng lắm thì ly hôn thôi."

Chu tam thiếu đúng là người trời, để thuyết phục Nhiếp Thanh Anh, chưa kịp kết hôn đã bàn đến chuyện ly hôn rồi.

Chu Minh thề thốt, "Em yên tâm, anh khác Từ Bạch Dương. Chúng ta kết hôn, dù cho em không yêu anh thì anh cũng sẽ không bao giờ ngoại tình. Nếu anh phạm phải sai lầm này, anh sẽ tịnh thân* ngay lập tức, tất cả nhà, xe thuộc quyền sở hữu của anh đều sẽ chuyển sang tên em. Em mà kết hôn với anh sẽ không lỗ đâu."

*Tịnh thân: quá trình để trở thành thái giám ngày xưa.

Nhiếp Thanh Anh kỳ quái nhìn anh, "Tôi không tham tiền."

Chu Minh im bặt, thầm nghĩ tiêu rồi, phẩm chất của nữ thần khác xa anh. Nhưng anh nhanh chóng cứu vãn hình tượng bản thân, "Anh chỉ dùng điều này để bày tỏ nguyên tắc của anh mà thôi."

Anh giục cô, "Kết hôn nhé! Kết hôn nhé em!"

Nhiếp Thanh Anh không thể chống đỡ nổi, chỉ nói, "...Anh để tôi suy nghĩ lại đã."

Ngày hôm sau, Nhiếp Thanh Anh được nghỉ, buổi chiều cô ở nhà vừa khuấy nồi cháo vừa nhớ đến Chu Minh. Đột nhiên cô nhận được một cuộc điện thoại, là ba mẹ Nhiếp gọi đến. Mẹ Nhiếp vừa nghe cô bắt máy đã vội vàng hỏi, "Thanh Anh, con và Bạch Dương sao rồi?"

Nhiếp Thanh Anh úp úp mở mở nói, "Cứ thế thôi."

Mẹ Nhiếp, "Vậy thì mẹ yên tâm rồi. Bạch Dương là thằng bé tốt, con đừng bỏ lỡ người ta. Con cũng đã 25 rồi, cả ngày chỉ cắm đầu vào múa may thì làm được gì, phải lấy chồng đi. Kết hôn xong rồi lại tiếp tục sự nghiệp, đến lúc đó mẹ cũng không lằng nhằng nữa. Không phải con nói đến thành phố A để kết hôn ư? Chừng nào mới kết hôn đây? Ba mẹ Bạch Dương nói sao? Con thử hỏi nó xem."

Một cuộc điện thoại giục cưới kéo dài cả tiếng đồng hồ.

Nhiếp Thanh Anh im lặng nghe mẹ nói chuyện với mình, cháo cũng vừa chín tới. Cô ngồi xuống, chậm rãi múc một muỗng cháo đưa vào miệng. Ăn được một miếng, cô lại nhớ đến lời cầu hôn động lòng người của Chu Minh. Anh rốt cục đã thuyết phục thành công rồi, cô thầm nghĩ, ít ra mình còn có thể ly hôn.

Nhiếp Thanh Anh mở danh bạ điện thoại, trong hàng loạt số lạ cô dễ dàng tìm ra số của Chu Minh. Sau đó, cô nhắn cho anh một tin: "Đăng ký kết hôn đi."

Bên kia trả lời lại ngay lập tức, "Vợ ơi chờ anh!!"

Cô không hề biết rằng, Chu Minh vốn đang chuẩn bị đi công tác, anh sắp sửa lên máy bay rồi, nhưng vừa nhận được tin nhắn của cô anh liền hủy chuyến bay ngay lập tức, vội vàng chạy về thành phố A.

Sau khi hẹn thời gian với Chu Minh, Nhiếp Thanh Anh liền ra khỏi nhà. Cô đến cục dân chính gần nhà mình, cùng xếp hàng với mấy cặp đôi đến đăng ký. Chu Minh vẫn chưa thấy đến nhưng cô không hề sốt ruột. Cô yên lặng ngồi chờ một bên, đối lập hẳn so với mấy cặp đôi anh anh em em rải thức ăn cho chó khắp nơi kia. Hơn nữa với vẻ ngoài xinh đẹp khiến người khác càng thêm chú ý. Bọn họ vừa nhìn cô thì trong đầu đã tự động hiện lên một bộ phim máu chó dài 80 tập.

Có một nhân viên trong cục đến chỗ cô thúc giục, "Sắp đến lượt cô rồi, anh nhà cô đâu?"

Nhiếp Thanh Anh suy nghĩ một lát rồi trả lời, "Tôi không biết!"

Nhân viên công tác há hốc mồm: Không biết là sao?

Nhiếp Thanh Anh nói tiếp, "Để tôi hỏi anh ấy xem."

Nhân viên lấy tay lau mồ hôi thì thấy Nhiếp Thanh Anh cầm điện thoại ra lướt, ấn một dãy số chưa được lưu vào danh bạ, sau đó gửi một tin nhắn, "Chào anh, anh Chu, xin hỏi khi nào anh mới dành chút thời gian đến đây..."

Nhân viên, "..."

Anh Chu? Chào anh? Xin hỏi? Dành chút thời gian?

Xa lạ thế này...đến đây để kết hôn hay ly hôn vậy? Sao mấy cặp đôi bây giờ thể hiện tình cảm kỳ quái thế này?

***

Sắp NGƯỢC rồi, sắp NGƯỢC...độc giả rồi =)))))

Spoil chương sau:

Chu Minh ôm chặt lấy cô, "Vợ ơi, anh sợ ma, không dám ngủ một mình, em ngủ chung với anh đi, anh hứa anh sẽ không làm gì hết mà."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi