NGỪNG NHỚ VỀ EM

Quy luật làm việc và nghỉ ngơi mỗi ngày của Chu Minh chính là: bảy giờ rưỡi thức dậy, đánh răng sửa mặt xong xuôi sẽ bắt đầu làm bữa sáng, sau đó dọn dẹp rồi đi làm.

Ngày hôm nay cũng thế. Nhưng lúc anh đi xuống lầu làm cơm thì bỗng ngửi thấy mùi thơm từ phòng bếp bay ra. Anh chầm chậm bước vào, Chu Minh nhìn thấy bóng lưng xinh đẹp đang bận rộn trong phòng bếp, hóa ra là cô vợ xinh đẹp của mình. Mỗi ngày anh đều thầm khen ngợi sự xinh đẹp của Nhiếp Thanh Anh. Không chỉ gương mặt, thời gian tập múa khá lâu đã tặng cho cô dáng vẻ đoan trang, lưng thẳng eo thon, đứng ở góc độ nào cũng cảm thấy như đã qua một tầng lọc kính.

Chu Minh ung dung lấy điện thoại ra chụp cho vợ mình một tấm, sau đó đăng lên tường nhà, "Sáng sớm vừa thức dậy đã được thưởng thức bữa sáng tình yêu do chính tay vợ mình làm. Cưới vợ như thế, chồng còn mong gì hơn. [ôm tim]."

Anh đặt điện thoại xuống, chạy vào phòng bếp cầm lấy tay cô. Nhiếp Thanh Anh bị anh làm cho hết hồn, còn anh thì đau lòng nói, "Để anh, để anh! Anh đã nói rồi mà, bàn tay xinh đẹp này là để làm nghệ thuật, tuyệt đối không được để khói lửa nhân gian làm bẩn nó được."

Nhiếp Thanh Anh lắc lắc đầu, "Không được. Tối qua em đọc sách thấy mấy cô vợ hiền đều làm bữa sáng. Em cũng muốn thử mà."

Cô cúi xuống, đôi mắt to tròn nhìn trứng chiên trong chảo. Chu Minh đứng cạnh đẩy cô mấy lần mà cô vẫn không chịu rời đi. Nhiếp Thanh Anh còn giục anh đi đánh răng rửa mặt, chờ anh sửa soạn xong thì bữa sáng của cô cũng hoàn thành. Thế là, Chu Minh đi đánh răng trong tâm trạng lâng lâng, trái tim ngập tràn hạnh phúc.

Thật ra thì anh chỉ tự làm bữa sáng mà thôi, bình thường bữa trưa bữa tối đều có dì giúp việc đến nấu. Lâu lâu có dịp thì đôi vợ chồng nhỏ tự mình làm thêm thức ăn. Rất ít khi Chu Minh tự mình nấu cơm, Nhiếp Thanh Anh lại càng hiếm hơn. Hôm nay, Nhiếp Thanh Anh thay đổi cứ nằng nặc đòi tự mình làm, chuyện này khiến Chu Minh cảm nhận được cô đang quyết tâm trong cuộc hôn nhân này.

Nhanh chóng đánh răng rửa mặt, Chu Minh đứng tựa vào cửa phòng bếp, mỉm cười nhìn cô vợ đang bận rộn của mình.

Ánh mắt sáng rực, chăm chú của anh làm Nhiếp Thanh Anh mất tự nhiên, mấy lần làm sai trình tự, "Anh ra ngoài chờ chút đi, anh cứ ở đây làm em căng thẳng."

Chu Minh nhất quyết không đi.

Không những không đi, anh còn đi vào ôm lấy cô từ phía sau, cười nói, "Vợ chồng với nhau cả, em căng thẳng làm gì? Quen là tốt thôi."

Hơi thở của anh cứ phả vào cổ cô, không khí sớm mai mang theo làn gió mát lạnh khiến cô nổi cả da gà. Chỉ cần nhìn là có thể thấy, cả cổ và tai cô đều đỏ ứng, cả người cô cứng đờ, sau lại thả lỏng, thúc cùi chỏ đẩy Chu Minh ra, "Đừng quậy nữa."

"Anh có quậy đâu." Chu Minh nghiêm túc nói, "Nếu muốn học thật giỏi thì em phải đọc sách chăm chỉ vào, vợ à. Trong sách viết sao hả? Mỗi một buổi sáng đều phải có một nụ hôn chào buổi sáng, sau đó nói một câu 'Chồng ơi, em yêu anh.' Đó là cách để duy trì tình cảm vợ chồng đó. Em xem em đã làm được chưa? Không có nụ hôn chào buổi sáng, lại càng không nói 'Chồng ơi em yêu anh.' Em bỏ gốc lấy ngọn, chạy vào phòng bếp làm cơm là sao?"

Chu Minh đau lòng không thôi, "Nấu cơm là chuyện em cần quan tâm hả?"

Nhiếp Thanh Anh, "..."

- - Sụp đổ -- Mới sáng sớm mà Chu thiếu lại lên cơn rồi. Ngày nào cũng thế, bộ anh không định để người ta nghỉ ngơi một bữa hả?

Anh quấn lấy cô không buông, mặt Nhiếp Thanh Anh đỏ rực như ánh chiều tà, dịu dàng nói, "Cái đó chắc không cần đâu ha? Em thấy nó giả quá, làm gì có vợ chồng nào làm như thế mỗi ngày."

Chu Minh phản bác ngay lập tức, "Em chưa thấy thì không có nghĩa là không có nha. Anh Anh, con gái phải biết nhiều. Biết nhiều sẽ không bị mấy thằng đàn ông hư bắt cóc."

Nhiếp Thanh Anh, "..."

Cô nhỏ giọng nói, "Em thấy anh mới đúng là đàn ông hư đấy."

Đến đây để lừa bịp cô.

Chu Minh dừng một chút, quyết định giả vờ như không nghe cô nói. Anh tiếp tục đi theo con đường của mình, "Chồng em đây là một người có lễ nghi, làm cái gì cũng phải có nghi thức. Nào, vợ làm một nụ hôn chào buổi sáng nào."

Giống như thần lễ nghi vậy.

Nhiếp Thanh Anh bó tay với anh, vì anh ôm cô từ phía sau nên cô không động đậy được, muốn nấu một bữa cơm thôi mà cũng cực khổ với anh nữa. Thái độ Chu Minh quá kiên quyết, Nhiếp Thanh Anh do dự một hồi, sau đó cô nghiêng đầu, chạm lên môi anh một cái. Đôi mắt Chu Minh như ngậm ý cười, ánh mắt của cô như muôn vàn vì sao đang lấp lánh. Cô đúng là một cô gái thật thà. Anh sợ cô xấu hổ nên không yêu cầu gì thêm, ngược lại cô thành thật nhỏ giọng nói một câu, "Chồng ơi, em yêu anh."

Vừa nói xong, bạn học Nhiếp vội quay mặt sang chỗ khác, không giấu được vành tai đỏ ửng kia.

Lòng Chu Minh mềm nhũn: Sao cô lại đáng yêu thế này? Trông cô lạnh lùng, không để ý đến mọi người người xung quanh, có ai mà ngờ cô lại dịu dàng như thế, ngay cả anh cố tình gây sự mà cô vẫn chiều theo.

Chu Minh thầm mắng mình thích khi dễ vợ một trận, sau đó anh buông tay ra không giỡn nữa, để lại không gian cho cô tập trung làm cơm.

Ăn xong bữa sáng, hai vợ chồng nhỏ chuẩn bị đi làm. Lúc Chu Minh dọn dẹp chén dĩa, Nhiếp Thanh Anh quay về phòng thay quần áo. Khi cô kéo ngăn kéo tủ ra thì thấy bên trong có một hộp hình vuông. Đó chính là sợi dây chuyền kiểu nữ mà đợt trước cô mua một cặp để tặng cho Chu Minh. Nhiếp Thanh Anh ngồi trên giường nhìn sợi dây chuyền cả buổi. Sau khi do dự một lúc, cô im lặng đeo nó lên.

Cô đã quyết tâm yêu thương Chu Minh thật tốt.

Nữ thần xưa nay chưa bao giờ làm chuyện khiến người khác chú ý quyết định đeo nó vì cô nghĩ sẽ chẳng có ai nhìn thấy.

Đáng tiếc, cô đã đánh giá thấp khả năng quan sát của chồng mình. Một ngày 24 tiếng, Chu Minh để ý đến cô ít nhất là 20 tiếng. Nhiếp Thanh Anh xuống lầu, Chu Minh đứng ở huyền quan nhìn thấy sợi dây chuyền trên cái cổ trắng ngần của cô thì hai mắt bừng sáng. Anh chờ ngày hôm nay đã lâu lắm rồi. Lúc nhìn thấy nó, sợi dây trên cổ anh bỗng dưng nóng rực như muốn bỏng cả da.

Anh nhìn Nhiếp Thanh Anh, nở nụ cười sâu xa.

Nhiếp Thanh Anh quay đầu sang chỗ khác, vờ như không nhìn thấy nụ cười đầy ám chỉ của anh.

Đôi mắt Chu Minh chứa ý cười, anh cười mặc áo vest, cười khi đổi giày, cười cười cầm cặp táp lên. Sau đó, Nhiếp Thanh Anh bỗng nhiên hét to, "Ông xã! Anh có sao không??"

Bở vì Chu Minh cứ mãi lo nhìn cô cho nên vừa quay đi liền đâm đầu vào tường một cái "rầm". Khung cửa quá chắc, Chu Minh đâm vào mà nổ đom đóm mắt kêu lên một tiếng. Nhìn ánh mắt lo lắng lại đầy phức tạp, khóe môi anh run lên.

Sặc, lố đến tai bay vạ gió.

...

Ông xã làm lố quá.

Chuẩn bị đi làm đầu lại bị đụng sưng lên một cục. Hôm qua Nhiếp Thanh Anh vừa học được cách phải quan tâm đến ông xã thế là trong lúc làm việc bỗng nhớ đến phải quan tâm nhắc nhở anh trưa nay nhớ thoa thuốc. Nhưng cũng chỉ nhắc có một lần, sau đó vì quá bận rộn mà cô đã quên mất.

Hôm nay cô có rất nhiều chuyện phải làm.

Tiết mục mở màn của lễ bế mạc liên hoan phim đã mời đoàn múa của tỉnh biểu diễn. Tiết mục đầu tiên là bài múa nhóm <Cung Điện Nhà Đường>, và bài múa đớn <Vấn Liên>. Một bài là Nhiếp Thanh Anh múa chính, một bài là Nhiếp Thanh Anh múa đơn. Vì vũ công nổi tiếng Tôn Dĩnh Hồng tham gia lễ bế mạc liên hoan phim nên Nhiếp Thanh Anh càng tập trung chuẩn bị.

Trong phòng trang điểm ở hậu trường, giáo viên hướng dẫn vội vàng chạy đến nói với bọn họ, "Mọi người cố gắng làm cho tốt nhé, có tin tức vừa thông báo xuống, lãnh đạo ở trung ương bỗng nhiên muốn sang đây xem thử, có cả chủ tịch tập đoàn Chu thị nữa. Chúng ta không thể mắc lỗi đấy."

"Quao!" Mọi người trong phòng bỗng phấn chấn hẳn lên.

Ban đầu được nhìn thấy cô Tôn Dĩnh Hồng, được chụp ảnh, được xin chữ ký của các ngôi sao điện ảnh bọn họ đã vui lắm rồi. Bây giờ lãnh đạo phía trên còn muốn sang đây, có thể xuất hiện trước mặt bọn họ, thật vinh hạnh biết bao nhiêu.

Mấy cô gái trong phòng hậu trường vui vẻ, ai cũng cảm thấy có động lực. Sau đó giáo viên hướng dẫn đến chỗ Nhiếp Thanh Anh nhắc nhở cô, "Tiểu Nhiếp, em là người múa chính, tuyệt đối không được mắc lỗi. Cố gắng múa, biểu hiện cho thật tốt. Ba em mà vui vẻ thì sẽ quyên góp vũ đoàn. Nếu mấy lãnh đạo khác thích, nói không chừng sẽ đầu tư cho viện của chúng ta. Nếu mà được như thế thì điều kiện vật chất của vũ đoàn chúng ta sẽ được cải thiện tốt hơn."

Nhiếp Thanh Anh ngẩng đầu, khó hiểu nhìn cô, "Ba em?"

Giáo viên hướng dẫn đang đắc ý vì vũ đoàn đã để Nhiếp Thanh Anh lên múa chính, âm kém dương sai, vừa hay có thể xuất hiện trước mặt Chu đại gia, để ông ấy cảm thấy vũ đoàn xem trọng con dâu của mình. Có ai ngờ Nhiếp Thanh Anh lại ngơ ngác không biết gì. Giáo viên hướng dẫn đành phải nhắc nhở, "Chủ tịch tập đoàn Chu thị, đại gia của tỉnh ta - Chu Kiến Quốc. Ông ấy không phải là ba của chồng em, ba chồng em hả?"

Nhiếp Thanh Anh giật mình đáp lại, "A, đúng vậy."

Cô khá chậm lụt trong quan hệ xã giao. Nếu không có ai nhắc cô sẽ không nhớ được. Giáo viên hướng dẫn nói thế, bạn học Nhiếp cũng bắt đầu căng thẳng -- Đây là lần đầu tiên cô gặp mặt ba chồng.

Thật muốn xin sự trợ giúp từ ông xã...

Nhiếp Thanh Anh cố gắng kiềm chế để không gọi điện nhờ chồng giúp. Từ trước đến giờ cô vẫn không quen làm phiền người khác. Trước khi lên sân khấu, chả hiểu sao tim lại đập nhanh thế này. Cô tập múa đã nhiều năm, ngoại trừ lần lên sân khấu đầu tiên thì đây là lần thứ hai tim cô đập nhanh đến vậy --

Cô sắp gặp ba chồng rồi. Lúc trước cô chỉ thấy ông qua tin tức. Ba Chu Minh sẽ thích cô chứ? Nếu biết cô và Chu Minh cưới chui, ông ấy tức giận thì phải làm sao?

...

Chu đại gia hoàn toàn không hề biết vũ đoàn đã chuẩn bị tỉ mĩ như thế. Lễ bế mạc liên hoan phim này, ông chỉ đi cùng với vài vị lãnh đạo. Nghiệp vụ của tập đoàn có liên quan khá lớn, phía trên đã để mắt từ lâu rồi, bây giờ còn lộ ra mấy chuyện tham ô, sa đọa. Chu đại gia vừa phải gấp rút thu gọn nghiệp vụ, đốc thúc nhân viên làm việc, vừa phải biểu hiện tốt trước mặt lãnh đạo, bày tỏ tấm lòng của mình.

Đến dự lễ bế mạc liên hoan phim chỉ là một phần của hành trình.

Ông Chu và vài vị lãnh đạo ngồi dưới hàng ghế VIP xem biểu diễn. Thành phố A là cố đô của mười ba triều đại*, nền văn minh thời nhà Đường vẫn còn lưu lại hơi thở, mỗi lần có tiết mục đều liên quan đến đề tài Thịnh Đường. Lúc tiết mục <Cung Điện Nhà Đường> lên sân khấu, khung cảnh tráng lệ vừa xuất hiện, lãnh đạo ngồi xem điệu múa mừng cảnh thái bình thì gật đầu liên tục.

*Đây chắc là thành phố Tây An, thuộc tỉnh Thiểm Tây – Trung Quốc. Tây An là một trong 4 kinh đô của lịch sử Trung Hoa, kinh đô của mười ba triều đại bao gồm: Chu, Tần, Hán, Đường.

Chu đại gia vừa xem múa vừa bắt chuyện với vị lãnh đạo kế bên, "Cô bé múa chính này khá đấy."

Lãnh đạo gật đầu, "Ừm, múa rất đẹp."

Đoàn trưởng ngồi bên cạnh cười càng thêm tươi, nghĩ rằng Chu đại gia đang nể tình con dâu nhà mình.

Người thực hiện bài múa đơn <Vấn Liên> vẫn là cô bé múa chính của <Cung Điện Nhà Đường>, hai phong cách hoàn toàn tương phản nhau. <Cung Điện Nhà Đường> là múa nhóm, thể hiện sự uy nghiêm của Đại Đường thái bình thịnh thế, người xem đều cảm thấy hoa mắt. Còn <Vấn Liên> lại là khung cảnh khi kết thúc công việc, cô đơn, tĩnh mịch lại yên lòng đến lạ lùng.

Vũ công chuyên nghiệp - Tôn Dĩnh Hồng thấy thế thì gật đầu khen ngợi, "Khá lắm."

Lãnh đạo và Chu đại gia lại khen thêm vài câu.

Lễ bế mạc kết thúc một cách viên mãn. Lúc mọi người đang định rời khỏi thì gặp chút chuyện. Mấy lãnh đạo chú ý đến cô gái múa chính cho nên đạo diễn đã dẫn cô đến gặp bọn họ. Nhiếp Thanh Anh thay đồ diễn ra rồi mới đến. Cô mặt một cái áo khoác dài làm tôn lên làn da trắng trẻo cùng với cái eo thon gầy. Cô gái xinh đẹp đã tẩy đi lớp hóa trang lại càng lung linh tỏa sáng. Thấy ánh mắt hài lòng của mấy vị lãnh đạo, bên phía vũ đoàn cũng vui không kém -- Tiểu Nhiếp chính là chiêu bài của vũ đoàn bọn họ.

Nhiếp Thanh Anh lạnh lùng chào lãnh đạo. Đến khi được giới thiệu với Chu đại gia, nhìn ông đang mỉm cười lịch sự, cô chần chờ một chút. Sau khi chào xong, cô nhỏ giọng kêu một tiếng, "Ba."

Trưởng đoàn không nói gì, dù cảm thấy EQ cô gái này hơi thấp, sao lại gọi ba vào lúc này. Nhưng gọi thì cứ gọi vì đây đâu phải là bí mật gì.

Mấy vị lãnh đạo lại bất ngờ, ánh mắt nghi ngờ nhìn Chu đại gia.

Cả người ông Chu run lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Bên trên xuống đây kiểm tra thì chắc chắn họ đã nắm rõ mọi chuyện về ông rồi. Nhìn cô gái trẻ lại xinh đẹp gọi ông là Ba, ông Chu cau mày, nghiêm khắc nhìn Nhiếp Thanh Anh, "Cô gái à, đừng có ra ngoài nhận thân lung tung như vậy. Tôi không có con gái, lại càng nói không với mối quan hệ lộn xộn trong giới giải trí. Tôi tuyệt đối không bao giờ đi theo phong trào nhận con gái nuôi như người ta."

Chu đại giả thể hiện lòng quyết tâm với lãnh đạo, "Tôi không có "con gái nuôi". Chuyện này chúng ta phải điều tra thật mạnh tay vào."

Nhiếp Thanh Anh kinh ngạc, "..."

Mấy lãnh đạo của đoàn nghệ thuật muốn ngất, "..."

Ngay cả con dâu mình mà cũng không nhận ra. Tình cảm "hoa nhựa" của Chu đại gia và Chu tam thiếu đúng là danh bất hư truyền mà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi