NGỪNG NHỚ VỀ EM

Đến mắng người nhưng người ta là ai mà cô cũng không biết, Nhiếp Thanh Anh này đúng là quá khinh người mà.

"Tránh ra, đừng cản đường!" Lương Hiểu Bạch không chờ Nhiếp Thanh Anh nói xong đã đứng dậy huých vào vai cô, nhìn về phía mấy người đang rướn cổ nghe ngóng kia.

Bả vai bị đụng khiến cô lảo đảo lùi về sau vài bước, cô quay đầu nhìn phía sau Lương Hiểu Bạch -- Cô ta đang nói chuyện với người khác, "Chuẩn bị xong chưa? Chúng ta tập lại đoạn vừa rồi một lần nữa nhé?"

Cô gái bị hỏi lập tức gật đầu, "Được."

Nhiếp Thanh Anh đánh giá hồi lâu mới lên tiếng, "Cô là Lương Hiểu Bạch? Cô đang nhằm vào tôi hả?"

Khinh người quá đáng! Lương Hiểu Bạch hầm hừ trong lòng.

Có một cô gái và một chàng trai do dự nhìn về Nhiếp Thanh Anh đang bị ngó lơ, vẻ mặt hơi ngại ngùng. Lương Hiểu Bạch như có mắt sau đầu, cô ta quay lại nói, "Thì thầm cái gì? Vũ kịch này độ khó cao như thế, không muốn tập luyện để bị mất mặt đúng không? Nhìn cô ta làm gì? Cô ta là người mới, lại không tham gia vở kịch này, cô ta cũng không thể so với mấy người!"

Đám người trong đoàn vội vã chạy đến chỗ Lương Hiểu Bạch tập hợp, dù biên đạo múa và giáo viên chưa tới, nhưng bài múa này bọn họ đã tập rất nhiều lần nên vô cùng quen thuộc. Lương Hiểu Bạch vừa ra lệnh, mọi người bắt đầu xa lánh Nhiếp Thanh Anh, mở nhạc rồi bắt đầu vào vị trí tập luyện. Bọn họ chiếm hơn cả nửa phòng tập, Lương Hiểu Bạch lạnh lùng nhìn về phía Nhiếp Thanh Anh, cô bèn chủ động tránh đi nhường lại chỗ cho bọn họ.

Lương Hiểu Bạch nghi ngờ nhìn cô.

Tiếng nhạc bắt đầu vang lên, nam nữ trong đoàn nhanh nhẹn cất bước, mọi người vây quanh làm nền cho người múa đầu - Lương Hiểu Bạch. Trong lúc Lương Hiểu Bạch múa, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía này, cô ta vênh váo nhìn Nhiếp Thanh Anh dang đứng dựa vào tường. Chỉ thấy cô đứng thẳng người, yên lặng nhìn bọn họ múa...

Vũ kịch tên là <Mỹ Nhân>, đã được biết bao nhiêu nhà nghệ thuật nổi tiếng biên soạn, sửa chữa nhiều lần, là vũ kịch kinh điển của viện múa của tỉnh. Lần này <Mỹ Nhân> lại được biên soạn lại, phòng đối ngoại của viện đã bắt đầu tuyên truyền <Mỹ Nhân> phiên bản mới, trọng điểm tuyên truyền chính là người múa dẫn đầu - Lương Hiểu Bạch sẽ thực hiện một điệu múa với độ khó cực cao.

Nền tảng vũ đạo của Nhiếp Thanh Anh rất vững chắc, nhưng lúc cô đến thì mọi người đã luyện tập hơn một nửa rồi cho nên đoàn múa không sắp xếp cho cô. Nhưng ở trong đoàn hơn nữa tháng, Nhiếp Thanh Anh đã quen thuộc với bài múa lần này.

Mỗi lần Lương Hiểu Bạch nhìn vào đôi mắt trong trẻo, lạnh lùng như nước kia thì vô cùng hồi hộp, cô ta bỗng nhiên có linh cảm chẳng lành. Một giây sau, Lương Hiểu Bạch nhìn thấy Nhiếp Thanh Anh đứng cạnh một người vũ công, khoan thai giơ tay lên, cô nhấc vai lên đưa chân nhảy vào khoảng trống.

Lúc Lương Hiểu Bạch nhẹ nhàng đưa chân, giống như đang soi gương, cô ta nhìn thấy Nhiếp Thanh Anh thực hiện động tác giống hệt mình ---

Đưa chân lên cao, sau đó xoay người...

Động tác giống nhau như đúc, ở giữa sàn tập như có một đường phân cách tàng hình, dựng một cái gương lớn. Hai cô gái thực hiện một động tác giống nhau, một dáng múa giống nhau. Lương Hiểu Bạch kìm nén một hơi, rồi múa nhanh hơn.

Bên phía đối diện, Nhiếp Thanh Anh lại vô cùng bình tĩnh, tăng tốc theo cô ta.

Giống như đang soi gương, cô gái đối diện vô cùng xinh đẹp, mỗi một cái nhấc tay, mỗi một lần đưa chân đều mang lại cảm giác mạnh mẽ. Sự chênh lệch xuất hiện rõ ràng, thân hình uyển chuyển, lúc đối phuong xoay người tựa như hoa nở...Tất cả đều khiến cho tiết tấu Lương Hiểu Bạch rối loạn, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Mọi người đều nhận ra nhóm trưởng bắt đầu rối loạn. Lương Hiểu Bạch cố gắng bình tĩnh lại nhưng bước nhảy càng lúc càng gấp, mấy người kia ngừng múa, bắt đầu xì xào bàn tán.

"Mau xem, Nhiếp Thanh Anh và Lương Hiểu Bạch nhảy cùng một động tác kìa."

"Mới đến hơn nửa tháng mà đã có thể nhảy giống nhóm trưởng rồi?"

Lương Hiểu Bạch hít sâu, động tác tiếp theo chính là động tát xoay người* liên tục hai mươi cái. Động tác này bao gồm cả bật nhảy và xoay tròn, sau khi vũ công mặc đồ múa vào, tay áo vung lên sẽ rất xinh đẹp. Đây là phần quan trọng trong vở <Mỹ Nhân> được cải biên lần này. Động tác này không không hề dễ. Lương Hiểu Bạch không dám khinh thương, bắp thịt toàn thân đều kéo căng, cô ta bắt đầu xoay người.

Cùng lúc đó, Nhiếp Thanh Anh dang chân, cánh tay duỗi ra, bắt đầu xoay tròn!

Mọi người trong phòng tập tụ lại một chỗ cùng nhau đếm, "Một, hai, ba...mười một..."

Giọng nói càng lúc càng lớn, mấy vũ công càng ngày càng phấn khích.

...

"Cậu Từ, nhờ chính phủ đầu tư đã giải quyết khó khăn trong viện chúng ta..." Mấy vị lãnh đạo trong viên đang tiếp Từ Bạch Dương, dọc đường đi khen ngợi không dứt. Viện múa của tỉnh A là nhà hát lớn nhất nhì Trung Quốc, từ xưa đến giờ luôn được nhận ưu đãi của chính phủ. Ba Từ là nhân vật có tiếng của tỉnh A, lần trợ cấp này lại do chính Từ Bạch Dương đến, mấy lãnh đạo trong viện ai không bận đều có mặt để tiếp đãi.

Từ Bạch Dương hào hoa phong nhã, suốt buổi luôn cười cười nói nói, "Không cần khách sáo, mấy năm nay đoàn múa phát triển rất tốt, cơ bản đã có thể tự mình chịu trách nhiệm về mặt kinh tế rồi, đây chỉ là sự cổ vũ của chính phủ, mong các vị nhận lấy."

Mấy vị lãnh đạo của đoàn nghệ thuật cổ điển chợt nhớ ra, "Cậu Từ, nghe nói bạn gái của cậu cũng ở trong đoàn chúng tôi? Cậu Từ mau đến thăm cô ấy đi, tặng cho cô ấy một bất ngờ."

Từ Bạch Dương dừng bước, "Nghe Thanh Anh nói bây giờ đang là giờ tập luyện, tôi quá đó có quấy rầy không?"

Mấy người kia vội vàng ra hiệu với cô Lưu, "Không có, cô Lưu nói xem, cô hiểu Nhiếp Thanh Anh nhất mà đúng không??"

Vì Nhiếp Thanh Anh là bạn gái Từ Bạch Dương nên định phá lệ ư? Hơn nữa vì mối quan hệ này mà muốn lấy lòng Từ Bạch Dương? Cô giáo Lưu là một giáo viên truyền thống, không thích đoàn múa của mình bị người ngoài chỉ tay năm ngón, vẻ mặt dần trở nên khó coi. Nhưng mấy vị lãnh đạo nóng lòng nịnh bợ cán bộ, bà chỉ miễn cưỡng nói vào câu. Sau đó bị đẩy lên phía trước dẫn đường.

Từ Bạch Dương đi theo, mấy người lãnh đạo cũng nối đuôi nhau, đi đến trước một phòng tập, tuy đóng cửa nhưng bọn họ vẫn nghe rõ tiếng đếm bên trong. Từ Bạch Dương hơi tò mò, mấy người kia cũng rướn người về phía trước, cô Lưu không hiểu chuyện gì bên trong liền đẩy cửa ra...

"Mười, mười một, mười hai...nhóm trưởng Lương cố lên!"

"Nhiếp Thanh Anh cố lên!"

Trên trán Lương Hiểu Bạch lấm tấm mồ hôi, cô ta đang khẩn trương nhưng vì giọng cổ vũ cho Nhiếp Thanh Anh ngày càng lớn khiến cô ta càng thêm phân tâm. Cửa đột nhiên bị đẩy ra, cô ta quay ra nhìn thấy gương mặt của Từ Bạch Dương..."Ây da!" Cô ta sợ hãi kêu lên, luống cuống tay chân, thân thể nghiêng về phía trước, mất trọng tâm rồi ngã xuống.

Nhiếp Thanh Anh cũng thấy Từ Bạch Dương từ xa, còn nhìn thấy ánh mắt anh ta nhìn sang Lương Hiểu Bạch, ngay sau đó cô ta liền ngã xuống. Nhiếp Thanh Anh lo lắng trong lòng, nhưng cô đang tập trung vào vũ đạo nên chỉ nghĩ qua rồi thôi.

Ở bên kia, Nhiếp Thanh Anh vẫn tiếp tục múa.

"Mười chín, hai mươi!"

Tim của mọi người có mặt tại đó như nhảy lên cổ họng, nhìn thấy Nhiếp Thanh Anh kết thúc thì thở phào nhẹ nhỏm. Mấy vị lãnh đạo đứng ở cửa sau khi nghe mấy giáo viên giải thích đều kinh hãi nhìn cô gái đang múa kia. Lúc này chỉ mới bắt đầu nhưng cô gái kia lại có thể thực hiện động tác xoay người vô cùng khó kia còn chuẩn hơn cả giáo viên hướng dẫn. Nhiếp Thanh Anh không hề dừng lại, cứ tiếp tục xoay tròn rồi nhảy lên. Lương Hiểu Bạch ngồi dưới sàn sắc mặt trắng bệch, trơ mắt nhìn Từ Bạch Dương đứng ngoài cửa say sưa ngắm nhìn Nhiếp Thanh Anh, những vũ công khác vẫn còn đếm...

"Hai mươi lắm, hai mươi sáu...Ba mươi!"

"Ba mươi mốt, ba mươi hai....Bốn mươi!"

"Bốn mươi mốt, bốn mươi hai...Năm mươi!"

Năm mươi cái xoay người, tốc độ vẫn giữ vững chứ không hề chậm lại, động tác rất chuẩn, khi bật lên vô cùng duyên dáng...Động tác có độ cao thế này rất ít người có thể nhảy một lần. Lúc Nhiếp Thanh Anh chậm rãi dừng lại, cô thở hổn hển nhìn về phía bọn họ, cả phòng tập lặng ngắt như tờ.

Sau đó, tiếng vỗ tay không ngừng vang lên.

Cô Lưu đứng ngay cửa, rất lâu vẫn chưa bình tĩnh được. Đợi bà lấy lại tinh thần thì đi tới cạnh mấy giáo viên bàn bạc một lúc rồi nói, "Nhiếp Thanh Anh, cô đến múa dẫn đầu ở góc B đi. Góc BCD hướng dọc xuống, lúc đầu không phải góc D muốn xin nghỉ về quê ư, ký phép đi."

Vở múa vừa ra được chia là bốn góc ABCD, Lương Hiểu Bạch là người múa dẫn đầu ở góc A. Chỉ vì lần này mà các giáo viên liền đề cử Nhiếp Thanh Anh đến góc B. Lương Hiểu Bạch đã tập động tác này rất lâu, còn cô đến mới hơn nửa tháng. Dựa vào việc phân công như thế đã biểu thị các giáo viên rất hài lòng với màn biểu diễn vừa rồi của cô.

Cô đã bắt đầu uy hiếp vị trí của Lương Hiểu Bạch.

Nhiếp Thanh Anh cúi mắt, vươn tay với Lương Hiểu Bạch ngồi dưới sàn, "Đây là trả thù vì cô nhằm vào tôi."

Trong tiếng bàn luận xôn xao, Lương Hiểu Bạch khó chịu trong lòng nhưng không thể hiện ra, đành miễn cưỡng vịn tay Nhiếp Thanh Anh đứng lên. Giáo viên chỉ đạo thấy thế liền quay sang nói với mấy vị lãnh đạo, "Mấy cô gái trong đoàn chúng tôi rất thân thiết, đặc biệt là Nhiếp Thanh Anh và Lương Hiểu Bạch..."

Lương Hiểu Bạch:...Shit! Ai thân với Nhiếp Thanh Anh hả!

Từ Bạch Dương cười cười bước tới, không hề nhìn sang Lương Hiểu Bạch mà bước thẳng đến chỗ Nhiếp Thanh Anh, "Thanh Anh, em giỏi quá. Chúc mừng em!"

Nhiếp Thanh Anh thấy bạn trai tới, vẻ hờ hững dần biến mất, nở một nụ cười tươi rói.

...

Cuộc họp buổi sáng của tập đoàn Chu thị kết thúc, Chu Minh ngồi trên ghế xoay qua xoay lại trong phòng làm việc, mắt nhìn chăm chăm vào báo cáo trên bàn, bất động cả buổi, dáng vẻ như không hề có hứng thú. Nữ thư ký đứng cạnh bàn báo cáo công việc, nhìn giám đốc Chu yên lặng không nói gì. Thư ký dáng người nóng bỏng, ngực lớn eo nhỏ, nhưng ông chủ của cô lại không thèm quan tâm đến vẻ ngoài của cô. Nữ thư ký nở nụ cười không lộ răng tiêu chuẩn, lên tiếng, "Giám đốc Chu, giám đốc Chu..."

Cô nhỏ nhẹ gọi cả buổi trời nhưng giám đốc Chu không hề đáp lại, giống như người chết.

Thư ký: "Tôi nhờ người quen lấy được vé VIP của vở <Mỹ Nhân> tối nay!"

Nháy mắt, Chu Minh như bừng sống lại, anh nhìn chăm chú vào thư ký cả buổi, "Chỉ có cô là quyết đoán, bây giờ mà vẫn còn cổ vũ tôi thông đồng với phụ nữ có chồng. Tiểu Trần, cô giỏi quá."

Thư ký Tiểu Trần do dự đáp, "Giám đốc, tôi không có giỏi vậy đâu..."

Chu Minh không để ý tới cô, rủ mắt xuống, "Đáng tiếc, tôi đã đồng ý với bọn Hàn Đạt, sau này sẽ quên Nhiếp Thanh Anh, nếu như đến đó mà bị bọn họ phát hiện là tiêu."

Tiểu Trần vui vẻ nói, "Ý kiến của Hàn thiếu rất có lý..."

Chu Minh mở to mắt, khí thế mạnh mẽ, ánh mắt vô cùng mãnh liệt, "Nhưng tôi biết cô rất bận, ban đêm phải tăng ca, không có thời gian đi xem múa. Vầy đi, tôi giúp cô vậy, đưa vé cho tôi đi. Tôi sẽ hy sinh vì cô, thất hứa với bạn mình, đi xem múa một lần vậy."

Chỉ một câu thôi mà ông chủ đã bắt cô tăng ca, Tiểu Trần cố gắng giãy dụa, "Nhưng tôi có tới hai vé..."

Chu tam thiếu ngạc nhiên nhìn cô, trách mắng, "Nói gì vậy? Nếu tôi và cô cùng đi lỡ như người ta hiểu lầm tôi và cô là người yêu thì sao? Vậy là tôi mất lượt à? Hơn nữa, cô nghĩ tôi sẽ để cho cô có cơ hội bám đại gia ư?"

Chu Minh vỗ vỗ vai cô, "Cố gắng làm việc đi, tôi sẽ tăng lương cho cô!"

Tiểu Trần:...Giám đốc, tôi không muốn bám đại gia, nhưng anh phải tỉnh táo chút chứ, người ta quen bạn trai đã mười năm rồi!

Tác giả có lời muốn nói: Thư ký Trần luôn là quân sư, là quân sư ngực lớn nhaaa!

*Động tác phiên thân, video mình để ở đầu chương, bấm xem để thấy chị Anh nhà ta siêu thế nào nhé ^^

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi