NGƯỜI CHỒNG TOÀN NĂNG CỦA HOA KHÔI

Thật đáng tiếc, thời điểm đó, Hạ Tiểu My vẫn còn rất nhỏ, chỉ là một đứa trẻ, chỉ biết làm cái đuôi nhỏ đi sau anh, liên tục gọi anh rể.

“Anh rể, em đang nói chuyện với anh, anh ngẩn người gì vậy?”

Thấy Diệp Thiên Bách dường như đang suy nghĩ gì đó, Hạ Tiểu My đưa bàn tay nhỏ bé của mình đến trước mặt anh vẫy vẫy.

“Hả?”

“Em sắp tới kỳ rồi, không thể ăn lạnh uống đá, em càng không thể uống bia, khi đến những giai đoạn đặc. biệt, em nên chú ý đến bản thân của mình một chút.”

Diệp Thiên Bách lấy lại tinh thần, dặn dò.

“Hiểu rồi, anh rể, sao anh lại dài dòng hơn cha mẹ em thế."

Hạ Tiểu My liếc mắt nhìn Diệp Thiên Bách, dù trên mặt có chút bất đắc dĩ nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.

Cảm giác được quan tâm thật sự rất tốt, lúc trước khi còn ở nhà họ Hạ, Diệp Thiên Bách rất chu đáo với Hạ Thanh Nguyệt và cô.

Theo quan điểm của Hạ Thanh Nguyệt, sự tỉ mỉ của Diệp Thiên Bách là một biểu hiện của đồ bỏ đi.

Nhưng suy nghĩ của Hạ Tiểu My, hoàn toàn không phải như vậy.

Một người đàn ông biết quan tâm đ ến người khác, bất luận phương diện nào cũng không quá tệ.


“Giờ anh đi thanh toán, để anh bảo ông chủ đóng gói thức ăn còn dư lại, sau đó em mang về nhà.”

Diệp Thiên Bách mỉm cười đứng lên.

“Vâng”

“Nhân tiện, anh rể, nếu anh không có tiên nên em sẽ trả. Tuy nhiên, lần sau khi anh nhận lương, anh phải mời em.

Hạ Tiểu My nhớ ra điều gì đó, nói với Diệp Thiên Bách.

“Vẫn còn vài trăm tệ, đừng lo lắng, anh sẽ mời em ăn bữa này.”

Diệp Thiên Bách nói rồi đi thanh toán.

Một lát sau, một người phục vụ đi tới giúp Hạ Tiểu My đóng gói thức ăn dư.

Vất vả lắm mới đống gói hết được thức ăn, không đóng gói thì không biết thức ăn dư còn tận hơn mười hộp.

Nhìn những hộp thức ăn được đóng gói trên bàn, Hạ Tiểu My vừa lòng thỏa ý.

“Đóng gói nhanh như vậy sao? Anh vừa vào nhà vệ Sinh.”

Diệp Thiên Bách trở lại, nhìn thấy một bàn toàn hộp đóng gói, vì vậy anh nói.


“Không sao. Ha ha, mấy ngày tới em không lo chết đói nữa rồi."

Hạ Tiểu My trông rất vui vẻ.

“Đi thôi!”

Diệp Thiên Bách cầm lấy một túi đây hộp thức ăn trong tay, bên trong túi này ít nhất cũng có mười hộp, tức là mười món ăn.

Hạ Tiểu My cầm túi còn lại trong tay, trong đó cũng có khoảng ba đến năm hộp.

Hai người vừa nói chuyện vừa ra khỏi quán ăn. “Anh rể, kế bên quán không phải cũng có chỗ đậu xe sao? Xe của anh đậu hơi xa, mà lại có chút vắng vẻ, bên đó cũng không có người.”

Hạ Tiểu My đi theo phía sau Diệp Thiên Bách, nói liên miên không ngớt.

“Khi anh đến, ở đây không có chỗ đậu xe, vì vậy anh đã đậu xe ở đó.”

Diệp Thiên Bách thản nhiên trả lời.

“À, vậy à?”

Hạ Tiểu My như đã hiểu.

Hai người đi bộ thêm hai phút nữa thì bước vào một con hẻm nhỏ.

Sau khi bước vào hẻm nhỏ, Hạ Tiểu My vội vàng đi về phía Diệp Thiên Bách, dùng bàn tay nhỏ bé nắm lấy cánh tay anh, vẻ mặt nhỏ nhắn có chút lo lắng.

“Anh rể, em... Sao em cảm thấy như có ai đó theo đằng sau chúng ta?”

Bởi vì lo lắng, Hạ Tiểu My càng nắm tay Diệp Thiên Bách chặt hơn.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi