NGƯỜI HAI MẶT


“Đừng lề mề nữa, cẩn thận trễ học đấy!”
Cơn gió nóng cuối tháng 6 thật gian xảo, thường thổi bay hồn của lũ trẻ trước kỳ nghỉ hè.

Kết quả là sáng sớm đã truyền đến giọng nói thúc giục của phụ huynh trong hành lang.
“Con biết rồi mà.”
Cậu bé trả lời chiếu lệ khi đi xuống cầu thang, nhưng ánh mắt vẫn dán vào chiếc ô tô đồ chơi mới mua, còn chưa chịu để xuống.
Ngay khi cậu đang vui vẻ, một mùi hương chưa bao giờ ngửi thấy bay vào mũi cậu.
Đó là hương hoa! Ngọt đến mức gần như có thể kéo ra hạt đường, nhưng đã được bao phủ bởi một làn sương mù.
Nhưng điều kì lạ là cậu bé nhớ rằng không có ai trồng hoa gần đó.
Đã xảy ra chuyện gì?
Cậu bối rối quay đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy cửa căn nhà bên trái không đóng chặt, mơ hồ lộ ra một khe hở.
Hương hoa kỳ lạ đó dường như đang bay ra từ đây!
Ngay lập tức, sự tò mò chưa từng có sôi sục trong lòng cậu.

Cậu không đoái hoài gì đến phụ huynh phía sau, ném chiếc xe đồ chơi xuống, xoay người đẩy cửa ra.
Thấy căn phòng đầy hoa!
Trong ánh ban mai rải khắp sàn nhà, những bông hoa tươi mới cắt xòe cánh mềm mại e ấp, tranh nhau khoe sắc, tô điểm cho phòng khách như chốn bồng lai tiên cảnh.
Nhưng cậu bé không biết rằng xứ sở thần tiên cũng rất nguy hiểm.
Ngay lập tức, ánh nắng bao phủ đỉnh đầu biến mất.

Một cái bóng di chuyển nhanh chóng, bắt đầu từ gót chân, từng chút một nuốt chửng bóng dáng của cậu bé…
Ngay lập tức, cậu bé lạnh người.

Chống lại sự run rẩy, cậu cứng nhắc quay đầu lại.
“Thằng nhóc này! Con chạy lung tung đi đâu đó!”
Mẹ cậu cau mày đánh cậu một cái sau lưng, lúc này giọng trách mắng quen thuộc nghe rất dịu dàng: “Nếu lần thi cuối kỳ này điểm kém, xem mẹ dạy dỗ con thế nào!”
Cậu bé thở phào nhẹ nhõm, chợt có cảm giác được sống sót sau thảm họa.
Cậu vui mừng ngước lên: “Mẹ, thì ra là mẹ!”
Không ngờ, trong tích tắc, cậu nhìn thấy khuôn mặt mẹ như bị rút cạn máu, trắng bệch như giấy.
“A, có chuyện gì vậy mẹ?”

Cậu bé ngạc nhiên quay đầu lại và nhìn theo đôi mắt mở to sợ hãi của mẹ.
Chỗ đó là một chiếc ghế sô pha đơn được đặt giữa những bông hoa.
Người phụ nữ trên ghế sô pha quay lưng lại với họ, vô hồn như một pho tượng thạch cao.

Dưới những cánh hoa bên cạnh tay vịn của ghế sô pha, màu máu đỏ chói đã ẩn dưới đó.
Trên tay vịn, bàn tay của cô ấy bị cắt ở cổ tay!
Phần cổ tay đỏ như máu, lộ ra xương trắng bọc trong thịt.

Hai bàn tay đứt rời rơi xuống dưới những bông hoa, những bộ phận còn sót lại trông giống như búp bê đồ chơi.
Mùi hoa và mùi máu cùng nhau khuếch tán.

Đẹp mà cũng đáng sợ!
Khi Khương Dương đến, công tác hiện trường gần như đã hoàn thành.
“Người chết tên là Thu Vinh Hoa, nữ, cô ấy vừa tổ chức sinh nhật lần thứ 27 cách đây hai ngày.”
Trước khi cô vào nhà, Tiền Trác đã nhanh chóng giới thiệu, “Vì người chết là người thuê nhà ở đây nên không khó để xác định danh tính của cô ấy.”
Sau bữa tiệc mừng, thái độ của Tiền Trác đối với Khương Dương rõ ràng là khác.
Chưa kể, khả năng phá án xuất sắc của Khương Dương đã thuyết phục được anh ta, chỉ cần sự tích huy hoàng một mình hạ gục nhiều người đàn ông như vậy cũng có thể khiến bất mãn của Tiền Trác tan biến.
Khương Dương vừa bước một chân vào cửa, cô gần như bị lóa mắt bởi những bông hoa trong phòng.
Lẽ ra những bông hoa này phải khoe sắc dưới bầu trời, nhưng lúc này lại bị giam giữa bốn bức tường.

Cành hoa xum xuê mọc đan xen, che bớt ánh nắng, tạo nên sự sự nồng nàn cực hạn nhưng u ám tối tăm.
Khương Dương ngồi xổm xuống và nói: “Là hoa trúc đào và hoa mạn đà la đen.”
Cô tùy ý nhặt một cánh hoa: “Hoa còn rất tươi, chắc là mới mua.”
Nếu là trước đây thì nguồn gốc của những loại hoa này tương đối dễ kiểm tra.

Thật đáng tiếc, khi đã bước vào thời đại mua sắm trực tuyến thì để điều tra rõ ràng việc này đã rắc rối hơn nhiều.
“Có phải những bông hoa này đã có trước khi vụ án xảy ra không?”
Khương Dương hỏi.
“Không!”
Tiền Trác vội vàng lắc đầu: “Trước khi chị đến, em và Bánh Dừa Nhỏ đã đi hỏi chủ nhà, em nghĩ những bông hoa này có thể là do hung thủ mang vào!”

Ồ, những bông hoa này phải có một ý nghĩa gì đó.
Khương Dương cau mày: “Hoa trúc đào có độc, mang ý nghĩa “mỹ nhân rắn rết”, dường như ám chỉ người chết.

Mà hoa mạn đà la đen liên quan đến cái chết, luôn được xem là hoa của người chết.”
Bất kể nhìn thế nào, hung thủ đều giống như đang trả thù.
“Không loại trừ khả năng là trả thù.”
Đột nhiên, một giọng nói ôn hòa lạnh lùng vang lên, nói lên suy nghĩ trong lòng cô: “Người chết sau khi chết bị chặt hai tay, ở rất nhiều nơi, đây thường là hình phạt cho tội trộm cắp.”
Khương Dương quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Lận Thời Thương.
Anh đã hoàn thành việc khám nghiệm tử thi sơ bộ, đang chậm rãi đi về phía Khương Dương, băng qua những bông hoa khắp nơi.
Cặp kính gọng bạc của Lận Thời Thương rất đẹp và nhã nhặn, đôi mắt dưới tròng kính vừa sâu vừa hẹp, thậm chí còn có một mùi thơm thoang thoảng trong làn gió do anh mang đến khi bước qua.

Thoạt nhìn có vẻ phong lưu “Bách hoa tùng trung quá”.

(*)
Khương Dương bất giác nhếch môi.
Sau đêm tiệc mừng, cô giả say quên mất việc đó nên quan hệ giữa hai người không có gì khó xử.
Thậm chí, còn có chút ấm áp hơn.
Ngay khi Khương Dương đang nghĩ xem nên nói gì, Tiền Trác đột nhiên nhảy ra, không nhìn tình hình mà phá vỡ bầu không khí đang có.
“A a a, đợi chút!”
Tiền Trác dùng sức gãi đầu, vắt óc nhớ lại: “Hoa trúc đào, hoa mạn đà la, chặt tay sau khi chết, sao em thấy quen quen… A! Em nhớ rồi!”
“Cậu nhớ cái gì?”
Vẻ mặt Khương Dương không vui.
Tiền Trác vỗ trán mình: “Ha ha! Cừ thật, cảnh này rất giống một bộ phim chiếu mạng! Nếu không gặp mọi người ở đây em còn nghĩ mình đã xuyên vào bộ phim đó rồi!”
Khương Dương: “Phim chiếu mạng nào?”
“Đội trưởng, để em tìm!”
Tiền Trác mở laptop, gõ bàn phím.
“Đã tìm thấy rồi!”
Tiền Trác xoay máy tính lại, hướng màn hình về phía Khương Dương: “Thật trùng hợp! Người chết trong vụ án này, Thu Vinh Hoa, là một trong những biên kịch của bộ phim này! Hơn nữa, cách chết giống với nội dung bộ phim là do chính cô ấy viết!”
Trong phim và ngoài đời giống đến kỳ lạ!

Như thể người chết đã viết trước cái chết của chính mình.
Bộ phim chiếu mạng giống với vụ án tên là “Tội lỗi khó giấu”.
Vì thuộc chủ đề trinh thám nên trong bộ phim có nhiều vụ án giết người kỳ lạ.

Vụ chặt tay trong biển hoa này là một trong số đó.
Khương Dương và Lận Thời Thương đã đoán đúng.
Trong bộ phim chiếu mạng “Tội lỗi khó giấu”, động cơ của hung thủ trong vụ án này là trả thù một người phụ nữ đã đánh cắp bí mật của công ty.
“Chẳng lẽ Thu Vinh Hoa cũng trộm gì đó sao?”
Tiền Trác có chút khó hiểu: “Nhưng theo logic mà nói, cho dù là biên kịch, cô ấy cũng không có quyền tiếp cận bất kỳ bí mật nào của công ty!”
Ánh mắt Khương Dương trầm xuống xuống: “Có lẽ, đồ cô ấy trộm cũng không phải bí mật gì, tôi luôn cảm thấy hung thủ cố ý sắp đặt hiện trường giống với bộ phim chiếu mạng này, nhất định có dụng ý khác.”
Tiền Trác hít một ngụm khí lạnh.
“Cái gì? Chẳng lẽ hung thủ còn có dụng ý mà chúng ta chưa tìm ra sao?”
Anh ta đau lòng ôm đầu, “Cảnh tượng này thật sự có ý nghĩa quá phức tạp, lúc còn đi học tôi có chứng sợ đọc hiểu.”
Khóe miệng Khương Dương co quắp hai lần.
Ẩn dụ của Tiền Trác thật sự có chút phù hợp.

Đó là tất cả thông tin được trích xuất từ tài liệu trực quan, không phải là đọc hiểu sao?
“Vậy chúng ta hãy làm bài đọc hiểu đi.”
Khương Dương khoanh tay nói: “Tiền Trác, cậu kể cho tôi nghe về bộ phim chiếu mạng này, đặc biệt là kịch bản.”
Tiền Trác sững người trong vài giây.
Sau đó, anh ta đột nhiên kinh hãi kêu lên: “Không thể nào? Đội trưởng, chị nghiêm túc sao?”
Khương Dương lạnh lùng liếc nhìn.
“Đương nhiên!”
Khương Dương sốt ruột thúc giục: “Nhanh lên!”
Tiền Trác rụt cổ lại: “Thật ra…bộ phim chiếu mạng này không hay lắm, tuyển diễn viên cũng rất cẩu thả, kịch bản hay nên mới nổi.

Đặc biệt là vụ án chặt tay của Thu Vinh Hoa, nó được xem là vụ án hack não nhất!”
Lúc đầu, anh ta nghẹn không nói được chữ nào, nhưng càng về sau, càng trở nên phấn khích và không thể dừng lại.
“Nói cho mọi người viết biết! Kịch bản của Thu Vinh Hoa thật sự rất tốt!”
Nước bọt Tiền Trác bay lung tung: “Cô ấy tiến bộ quá nhanh! Em xem lại phim cô ấy viết trước đây, nó không hay bằng vụ án trong “Tội lỗi khó giấu”!”
Tiến bộ đáng kể đột ngột?
Khương Dương xoa cằm, ánh mắt trở nên sắc bén hơn: “Tiền Trác, khi điều tra quan hệ xã hội của Thu Vinh Hoa, hãy chú ý nhiều hơn đến dư luận trên mạng, đặc biệt là đạo văn và đạo ý tưởng.”
“Cô ấy đạo văn sao?”
Tiền Trác ngạc nhiên.
Khương Dương nhìn anh ta lắc đầu, ánh mắt tối sầm lại: “Cũng khó nói, nhưng tôi cần xác nhận lại một suy đoán.”

Trong khi hai người nói chuyện, Lận Thời Thương đã nhanh chóng lướt qua nội dung của “Tội lỗi khó giấu”.
“So với vụ chặt tay trong biển hoa của bộ phim, vụ này có chỗ không giống.”
Lận Thời Thương giơ tay đẩy gọng kính, ánh nắng chói chang xuyên qua chiếc kính gọng bạc, trong nháy mắt tạo thành hình ảnh phản chiếu trên mặt kính: “Sự khác biệt rõ ràng nhất là trên thi thể.”
Anh dẫn Khương Dương đến chỗ thi thể, nhìn xuống Thu Vinh Hoa, người đã cứng đờ trên chiếc ghế sô pha đơn.
Để làm cho càng giống cảnh tượng trong phim, thi thể của Thu Vinh Hoa đã được cố tình đặt trong một tư thế khá đẹp.
Cô ấy mặc trang phục cổ phong, trang điểm xinh đẹp, đầu hơi rũ xuống, hai chân bắt chéo tự nhiên, hai cánh tay duỗi thẳng, đặt trên tay vịn mềm mại bên cạnh.
Theo quan điểm của Khương Dương, Thu Vinh Hoa dường như đang ngủ.
Nếu quên đi vết hằn sâu đáng sợ ở cổ, sắc mặt xanh tím và đôi tay bị cắt của cô ấy, thì tạo hình này có thể xem là thanh nhã.
“Vết hằn này là vết thương trí mạng của Thu Vinh Hoa sao?”
Khương Dương hỏi.
“Ừ.”
Lận Thời Thương gật đầu: “Khác với vết dao trong bộ phim, cô ấy chết vì ngạt thở, thời gian tử vong là từ 9 đến 10 giờ tối hôm qua, nếu tôi quay lại khám nghiệm tử thi thêm, thời gian có thể cụ thể hơn.

Muốn giết người theo cách này, hung thủ nhất định phải rất mạnh.

Theo nguyên tắc xác suất, tôi nghiêng về hướng người giết cô ấy là nam giới trưởng thành.”
Anh ngừng lại rồi nói tiếp: “Hung khí chắc là vải mềm xoắn lại, trên đó có một chiếc khuy lớn cỡ móng tay.”
Anh im lặng một lúc, rồi chỉ vào một góc.
Ở đó, một chiếc đầm sơ mi màu xám nhàu nát.
“Bởi vì kích thước của các nút trên chiếc đầm này, về cơ bản chúng phù hợp với vết hằn để lại trên cổ của người chết, mà nếp gấp trên đầm cũng phù hợp với dáng vẻ bị xoắn lại.”
Lận Thời Thương cúi người nhặt lên chiếc đầm sơ mi: “Chắc chắn đây là hung khí giết người.”
Khương Dương kinh ngạc nhướng mày: “Chiếc đầm này là của Thu Vinh Hoa sao? Nhưng xét về độ sạch sẽ của căn phòng, cô ấy cũng không giống người để đầm ở phòng khách.”
“Đầm này không phải do cô ấy bỏ ở đây, thậm chí cũng không phải cô ấy cởi ra.”
Lận Thời Thương từ từ mở ra chiếc đầm sơ mi.

Khương Dương liền nhìn thấy dấu vết của những sợi chỉ bị đứt trên đầm.

Chiếc đầm sơ mi rõ ràng đã bị rách và trông cực kỳ thê thảm.
Khương Dương nhíu mày.
“Khi khám nghiệm tử thi, phát hiện âm hộ và ngoài âm hộ của người chết có dấu hiệu bị xuất huyết dưới da nghiêm trọng, màng trinh hoàn toàn bị rách…”
Lận Thời Thương lạnh lùng nói: “…Nói cách khác, khi còn sống người chết đã bị xâm phạm.”
(*) Mình nghĩ là nó lấy từ câu này Vạn hoa tùng trung quá – Phiến diệp bất triêm thân = Dạo chơi khắp chốn sắc hương, một nhành lá cũng chẳng vương đến lòng ()
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi