NGƯỜI HAI MẶT


“Chúng tôi có thể đi vào phòng bệnh nhìn một chút không?”
Khương Dương cau mày hỏi.
Ôn Không Vũ do dự một lát, nhưng vẫn đồng ý.

Anh mở cửa cho Khương Dương, còn không quên dặn dò: “Mặc dù bệnh nhân vẫn còn hôn mê nhưng tôi vẫn hy vọng mọi người cố gắng đừng làm ảnh hưởng đến cô ấy.”
Khương Dương khẽ gật đầu: “Đừng lo lắng.”
Sau khi vào phòng, cô đi thẳng đến đôi giày vải của Thái Đệ.
Đó là một đôi giày vải giản dị, đã hơi sờn rách.

Cũng hợp lý, Thái Đệ hôn mê đã lâu, giày của cô cũng tương đối sạch sẽ.

Tuy nhiên, đế giày rõ ràng đã bị dính bùn!
Khương Dương đưa tay ra và chạm vào.
Đất mà đầu ngón tay chạm vào vẫn còn ướt.

Cô thậm chí còn chạm vào vài cọng cỏ dính bùn, óng ả và xanh mướt.
Khương Dương đột nhiên xoay người, nhìn thẳng vào Ôn Không Vũ: “Thái Đệ hôn mê bao lâu rồi?”
Ôn Không Vũ đáp: “Đã hơn hai tháng.”
Nhưng nếu một người đã hôn mê hơn hai tháng, sao có thể có vết bẩn mới như vậy trên đế giày? Hơn nữa, với độ ẩm của đất, đôi giày này mới được mang lần cuối chưa đầy một ngày!
“Đôi giày này là của cô ấy à?”
Khương Dương xác nhận lại.
“Ừ.”
Ôn Không Vũ khẳng định.
“Hôm qua, có ai ra vào phòng này không?”
Ôn Không Vũ suy nghĩ một lát: “Tuy rằng hai ngày trước camera giám sát khu này đã bị hư, nhưng ngày hôm qua tôi cũng không phát hiện có người ra vào khu này.”
Sự đáng nghi của Thái Đệ tăng lên.
Khương Dương nháy mắt với những người ngoài cửa, các thành viên trong đội ngay lập tức bước vào phòng bệnh và bắt đầu tìm kiếm.
“Mọi người đang làm gì vậy?”
Ôn Không Vũ lộ ra vẻ tức giận, vươn tay ngăn cản: “Đừng động đến bệnh nhân của tôi! Mấy người nghi ngờ một cô gái bất tỉnh như Thái Đệ có thể là hung thủ sao?”
“Không thể loại trừ khả năng này.”
Khương Dương lạnh lùng nói: “Nhưng mà, nếu bác sĩ Ôn muốn giải oan cho cô ấy, cũng không sao.

Chúng tôi sẽ không vu oan cho một người vô tội.


Ví dụ như nói cho chúng tôi biết, bây giờ Thái Đệ có thể tỉnh lại hay không?”
Đột nhiên, cổ họng của Ôn Không Vũ bị như mắc xương cá.
Anh ta đột nhiên mất giọng.
Thật lâu sau, Ôn Không Vũ khó khăn nói: “… Cô ấy đúng là có thể tỉnh.”
Nói tới đây, anh ta dừng lại một lát, thừa nhận với Khương Dương: “Từ nửa tháng trước, chức năng cơ thể của Thái Đệ về cơ bản đã trở lại bình thường, đây cũng là nguyên nhân khiến ba cô ấy kiên quyết bắt cô ấy xuất viện.

Nhưng, tôi không nghĩ cô ấy sẽ…”
“Đội trưởng Khương, ở đây!”
Giọng nói của Lâm Diệp Tư đột nhiên vang lên, cắt ngang lời biện hộ của Ôn Không Vũ đối với Thái Đệ.
Cô giơ tay, lật ngược thùng rác nhỏ dưới giường bệnh, đồ đạc trong thùng rác rơi khắp sàn.
Trong số đó, có một chai thủy tinh nhỏ.
Đó là một lọ chứa một loại thuốc nào đó, nắp lọ lớn màu đỏ đặc biệt bắt mắt, trên đó có in tên thuốc.
Dimethyl sulfoxide.
Lâm Diệp Tư nhặt lọ thủy tinh và chạy đến chỗ Khương Dương: “Đội trưởng Khương, em tìm thấy thứ này ở đáy thùng rác.”
Khương Dương cầm lọ thủy tinh lên và ngửi, thấy một vị đắng nhàn nhạt.
“Dimethyl sulfoxide? Đây là cái gì?”
Cô quay đầu hỏi Ôn Không Vũ.

Không ngờ, đối phương đột nhiên biến sắc.
“Tại sao lại có thứ này trong phòng?”
Ôn Không Vũ kinh ngạc nói: “Dimethyl sulfoxide là một dung môi hữu cơ không màu, không mùi.

Khi dung môi này được trộn với Cytisine, nó có thể được điều chế thành thuốc mê, có thể nhanh chóng đưa người vào trạng thái hôn mê!”
Chẳng lẽ, Thái Đệ giả hôn mê?
Cô đã sớm tỉnh lại?
Khương Dương đưa ra quyết định dứt khoát và gọi điện cho Trần Lãng Phong: “Đội phó, lập tức cử người đi kiểm tra camera giám sát ở hai nơi gần đó, một là phòng khám nơi Thái Quý Thành đã qua đời, hai là bệnh viện số 2 của Nghi Ninh, tôi muốn tìm một người.”
“Cô đang tìm ai?”
Giọng nói của Trần Lãng Phong phát ra từ điện thoại.
“Con gái của người chết, Thái Đệ.”
Khương Dương nói thêm: “Trong thời gian nằm viện, cô ấy có thể đã ra khỏi bệnh viện nhiều lần.

Tôi cần biết liệu cô ấy có động vào và chỉnh sửa đơn thuốc hay không.”

Giải thích xong, cô cúp điện thoại.
“Bánh Dừa Nhỏ, ở lại trông chừng Thái Đệ.

Trước khi nghi ngờ của cô ấy được loại trừ, hãy cẩn thận đừng để cô ấy trốn thoát.”
Khương Dương nhìn Lâm Diệp Tư.
“Được, đội trưởng Khương.”
Khương Dương hài lòng gật đầu, nói: “Còn những người khác, sáng mai theo tôi đến nhà của Thái Đệ.”
Khi tiếng gõ cửa vội vã vang lên, Lỗ Huệ còn chưa kịp thay áo tay ngắn thành áo tay dài.
Bà vội vàng kéo chiếc khăn quàng cổ dài, quấn ba lớp, che đi vết sẹo, đến mức mồ hôi như trút ra bà mới ra mở cửa.
Khoảnh khắc mở cửa, Lỗ Huệ ngay lập tức nhận ra người trước mặt mình, Khương Dương, đội trưởng của cục cảnh sát thành phố.
Họ mới gặp nhau ngày hôm qua.
“Bà Lỗ, bà còn nhớ chúng tôi không?” Khương Dương cười hỏi.

Ánh nắng ban mai chiếu vào mái tóc đuôi ngựa buộc cao của cô, khiến từng sợi tóc của cô như bừng sáng.
Lỗ Huệ sửng sốt.
Tuổi trẻ thật tốt, ngay cả đôi lông mày và đôi mắt sắc nét nhất cũng rất trẻ trung.

Không cần lo những chuyện vặt vãnh của cuộc sống, không cần lo chuyện học hành của con cái, không cần sợ chồng thường xuyên đánh đập mắng mỏ…
Không giống như bà, thậm chí đi ra ngoài ánh mặt trời cũng phải sợ.
Bà sợ những vết sẹo lốm đốm trên cơ thể mình sẽ bị phơi bày ra ánh sáng, sợ rằng cuộc hôn nhân sẽ bị người khác nhìn thấy.

Nghĩ đến đây, Lỗ Huệ cảm thấy một sự thật sự xấu hổ.
Cúi đầu rụt cổ, bà trốn trong bóng tối.
“Cô cảnh sát nói gì vậy, hôm qua chúng ta mới gặp mặt, sao tôi có thể quên được?”
Lỗ Huệ cố nén cười, dẫn họ vào trong: “Trong nhà có chút bừa bộn, mong mọi người đừng ngại.”
Thật là kỳ lạ.
Lỗ Huệ lẩm bẩm trong lòng.
Rõ ràng những cảnh sát này vẫn tôn trọng bà, nhưng Lỗ Huệ luôn cảm thấy có ai đó đang nhìn vào vết thương của bà.
Nghi ngờ có một vết bầm tím đang lộ ra, bà kéo mạnh chiếc khăn quàng cổ.
“Trời nóng, sao bà Lỗ lại quấn như vậy? Bị cảm sao?”
Đây là Khương Dương tùy tiện nhắc tới một câu khách sáo, nhưng lập tức liền khơi dậy sự cảnh giác của Lỗ Huệ.
“Tôi ổn!”

Lỗ Huệ lo lắng hét lên, giọng lớn đến mức ai cũng nghe thấy: “Tôi chỉ cảm thấy hơi lạnh, không có gì nghiêm trọng!”
Cho đến tận bây giờ, bà ta vẫn bao che cho chồng mình.
Dường như đằng sau chiếc khăn này này ẩn chứa lòng tự tôn ít đến đáng thương của bà ấy.
Khương Dương nhìn vào mắt bà ta, càng thêm thương hại: “Bà đừng quá lo lắng, hôm nay chúng tôi tới đây, chính là muốn biết thêm về con gái bà, cho nên muốn hỏi xem có đồ vật gì cô ấy thường sử dụng như một cuốn nhật ký?”
“Ồ, Tiểu Đệ à.”
Lỗ Huệ hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm: “Con bé có một cuốn sổ, đã cũ sờn.

Con bé hay viết vào đó, không biết viết gì.

Tôi sẽ đưa nó cho cô.”
Lỗ Huệ đứng dậy và bước vào một căn phòng.
Căn phòng đó là phòng ngủ của Thái Đệ.
Tuy nhiên, điều mà Khương Dương không ngờ tới là Lỗ Huệ đã đi rất lâu.
Chờ đợi mãi, sự kiên nhẫn của Tiền Trác đã hết: “Sao bà ta lại ở trong lâu như vậy? Cuốn nhật ký cho dù chôn trong đất cũng nên đào lên rồi chứ!”
Khương Dương cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.
“Đi xem một chút.”
Cô không chút do dự vẫy tay với Tiền Trác, dẫn đầu đi vào phòng ngủ.
Vừa tới gần, Khương Dương đã nghe thấy tiếng xé giấy.
Tiếng “roẹt” liên tục đâm mạnh vào màng nhĩ, mỗi lúc một trở nên gấp gáp, điên cuồng hơn, mỗi lúc một cuồng loạn hơn.
Cảm giác như có điểm chẳng lành như tia sét trong nháy mắt, đâm thẳng vào đáy lòng.
Trong lòng Khương Dương run lên, vội vàng chạy vào trong phòng, chỉ thấy Lỗ Huệ cúi người ngồi xổm trên mặt đất, dường như điên cuồng xé nát một quyển nhật ký.

Những trang giấy rách nằm rải rác dưới chân cô, giống như đống tuyết.
“Bà làm gì vậy! Dừng lại!”
Khương Dương đẩy Lỗ Huệ ra, giật lấy cuốn nhật ký từ tay bà ta và nhìn xuống các trang bên trong của cuốn nhật ký đã bị xé thành nhiều mảnh và không đầy đủ.
Bằng chứng này đã bị phá hủy!
Khương Dương lập tức nổi giận: “Lỗ Huệ, bà tiêu hủy chứng cứ! Đây là phạm pháp! Bà biết không!”
Phản ứng duy nhất dành cho cô là sự im lặng của Lỗ Huệ.
Bà ta duy trì tư thế bị đẩy ra, nhìn chằm chằm xuống đất, chiếc khăn quấn không biết từ lúc nào đã bung ra, lộ ra làn da đầy sẹo.

Khương Dương nhìn lướt qua, lại không thấy chỗ nào lành lặn.
Thê thảm đến mức làm người ta đau lòng!
Cảnh tượng thê thảm trước mặt giống như một chậu nước lạnh, dập tắt cơn giận dữ của Khương Dương.

Cô chợt nhận ra rằng người phụ nữ trước mặt mình cũng là một nạn nhân.
“Sao bà không ly hôn?”
Đột nhiên, Khương Dương nhẹ giọng hỏi.

Cô đã muốn hỏi câu hỏi này từ lâu: “Theo như tôi biết, bà làm tất cả công việc đồng áng và việc nhà.


Bà có thể sống một cuộc sống tốt hơn khi không có Thái Quý Thành.”
Nhưng Lỗ Huệ, người đang nằm trên mặt đất, chỉ lắc đầu.
Hành động máy móc này giống như một phản xạ có điều kiện, đồng thời cũng giống như một thói quen đã hình thành từ lâu.
“Không, không… Tôi không thể làm như vậy, tôi phải… Tôi phải nghĩ cho con gái mình.”
Cuối cùng, Lỗ Huệ chậm rãi chuyển đôi mắt dường như đã đóng gỉ: “Nếu tôi ly hôn, tôi và con gái tôi sẽ sống thế nào? Bây giờ ăn mặc có thứ gì mà không cần tiền? Con gái tôi không thể sống thiếu ba.”
“Lý do đó không còn giá trị nữa.”
Khương Dương lập tức sửa lại: “Con gái của bà đã ra ngoài làm việc rồi, nếu không phải tai nạn xe cộ, hai người sinh hoạt cũng đủ dùng, bà không cần quá lo lắng về chi phí.”
“…Thật sao?”
Lỗ Huệ sửng sốt một chút.
Thật ra bà không muốn ly hôn, cũng chưa bao giờ dám ly hôn.

Là một người phụ nữ nông thôn truyền thống được dạy dỗ từ nhỏ là “lấy chồng theo chồng”, bà có rất nhiều lo lắng, trăn trở về việc ly hôn, đôi khi còn vượt qua cả nỗi sợ bạo lực gia đình.
Những lời đàm tiếu và sự khinh thường của mọi người xung quanh, sự quấy rối của côn đồ địa phương và mối uy hiếp, đe dọa của Thái Quý Thành…
Ly hôn đâu dễ dàng như vậy!
Lỗ Huệ biết mình yếu đuối và không đủ can đảm để đưa ra quyết định táo bạo như vậy.

Vì vậy, mỗi khi bị hỏi về chuyện ly hôn, bà luôn lấy lý do là con cái.

Lý do này không chỉ hữu ích mà còn phản ánh sự vĩ đại của bà với tư cách là một người mẹ.

Vì vậy, Lỗ Huệ đã nói lý do này như một thói quen, lựa chọn quên đi chuyện của Thái Đệ.
Nhưng lần này thì khác.
“À, con gái của bà không có ba thì không thể sống sao?”
Khương Dương hừ nhẹ một tiếng, trầm giọng lặp lại câu nói này.
Cô đột nhiên cảm thấy rất buồn cười.
Gần như cùng một lúc, cô không thể không nghĩ đến Thái Đệ trong bệnh viện và 30 vạn mà Thái Đệ bị ba mình tống tiền.

Vì 30 vạn mà cô gái này phải rời quê đi bôn ba khắp nơi…
Cô ấy có cần một người ba như Thái Quý Thành không?
Mặt Khương Dương không chút thay đổi cầm lấy nhật ký: “Để tôi xem con gái bà có cần người ba này hay không!”
“Xoạt”, các trang được lật.
Khoảnh khắc tiếp theo, Lỗ Huệ hét lên và lao về phía cô.

Bà ấy rống lên trong cổ họng, hai mắt mở to, như muốn mọc ra móng vuốt sắc bén, xé nát cuốn nhật ký trong tay Khương Dương: “Cô không thể đọc cuốn nhật ký này! Cô không thể đọc nó!”
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi